Chương 167 Bức bách gắt gao.
Hơi thở lạnh lùng của hắn phả lên khuôn mặt nàng, Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn thấy tơ đỏ nơi đáy mát hắn, Tuyết Yên thấy rõ nụ cười trên đó, là tuyệt vọng.
Đáy lòng nàng chợt nhói đau. Nàng đưa tay ôm ngực, túm chặt khối Tử Vi lệnh.
Nếu biết có nơi có thể làm thuốc giải, có thể nói cho hắn biết chân tướng bây giờ không? Tuyết Yên nhìn thấy đôi mắt đau khổ phẫn nộ của hắn, rất muốn nói cho hắn, nói cho hắn biết tất cả.
Tay nàng phủ nhẹ lên khuôn mặt hắn, hắn nghiêng đầu, tránh tay nàng. Nàng không từ bỏ, muốn giữ lấy hắn, tay hắn vung một cái, nàng ngã xúống một bên.
Điền Minh đỡ nàng dậy: “Hoàng thượng, nương nương có thai, xin Hoàng thượng hỏi rõ ràng hãng…”
Không đợi Điền Minh nói xong, Lê Hiên đã kéo. Tuyết Yên qua, đá mạnh một phát vào người Điền Minh, hăn dùng ít nhất năm phần lực! Điền Minh lảo đảo ngã xuống đất, miệng phun ra ngụm máu tươi.
Tuyết Yên lập tức hiểu ra, nhất định là Lê Hiên biết chuyện Điền Minh giúp mình. Cho nên nàng không
thể cầu xin cho Điền Minh. Nếu như nàng ra mặt cầu xin, sẽ chỉ phản tác dụng.
“Điền Minh, dù tình cảm của ngươi với Hoàng hậu nương nương có sâu sắc, cũng phải phân rõ chủ
thứ, đừng quên, Hoàng thượng mới là chủ tử của ngươi!” Nhan Hương lạnh lùng nói.
“T¡ chức biết thân phận của mình. Ta làm vậy với nương nương cũng là vì Hoàng thượng.” Điền Minh không kiêu ngạo không tự tí nói.
Tuyết Yên nghe ra Nhan Hương muốn hại Điền Minh, quay người nhìn nàng ta: ‘Nhan Hương, cô đừng ép ta! Trái tim của Điền Minh đối với Hoàng thượng chính bọn họ tự biết! Ngươi bớt eiâm ngòi ly gián đi!”
Nàng hung hăng trừng mát nhìn Nhan Hương. Nhan Hương hại nàng nàng có thể chấp nhận, nếu như hại những người bảo vệ nàng, Tuyết Yên sẽ liều mạng. Điền Minh đã sớm là người thân của nàng.
“Không ngờ cô cũng có tình có nghĩa với Điền Minh. Hôm đó ta phát hiện hai người gặp mặt riêng, cô bèn ghi hận trong lòng vu hãm ta, cô muốn khiêu khích châm ngòi Điền Minh vu hãm †a, cô biết địa vị của Điền Minh ở trong lòng Hoàng thượng! Tuyết Yên, bây giờ ta chỉ muốn ở
bên Hoàng thượng, không còn cầu mong gì khác, bởi vì ta muốn cho đứa bé một gia đình, cô cần gì phải đuổi tận giết tuyệt!” Giọng Nhan Hương nghe vừa chân thành vừa bất lực.
Tuyết Yên cười lạnh: ‘Muốn đuổi tận giết tuyệt chính là cô! Điền Minh không biết gì cả, cô muốn hại cả hắn sao?”
“Tất cả câm miệng!” Lê Hiên không còn làm gì Điền Minh nữa, chỉ năm chặt năm đấm, thở hổn hển, dường như không biết nên xử lý nàng như thế nào.
“Vậy nàng hãy nói cho trãm, nàng muốn đi đâu? Đang chờ ai?” Hán hỏi Tuyết Yên:
Không đợi Tuyết Yên trả lời, đằng sau đột nhiên có mấy chục kẻ áo đen bao vây, đều che mặt.
Lê Hiên liếc mát nhìn qua, đưa tay muốn kéo Tuyết Yên, Tuyết Yên đã bị một nam nhân áo trắng kéo vào trong lòng.
Tuyết Yên mở nhẫn Mị Ảnh, trở tay đánh, người kia tránh đi, gọi một cậu: “Yên Nhị, là ta.”
Là Lê Kiệt.
Tuyết Yên cười lạnh, bây giờ Nhan Hương lại cấu
kết với cả Lê Kiệt!
“Nhan Hương, không ngờ cô còn cấu kết với Ninh vương!” Nàng không chịu được quát to.
“Tuyết Yên, rõ ràng là cô quay sang cắn ngược! Hoàng thượng, quả thật chúng ta đoán không sail Thật sự là Ninh vương!” Nhan Hương tức giận nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên như bị chạm vào vẩy ngược, rút Thương Long kiếm ra vung tới Lê Kiệt.
Hắn lao đến đồng thời đưa tay kéo Tuyết Yên, Tuyết Yên thấy chân mày hắn cau lại, đầu gối trái đột nhiên mềm nhũn, một chân quỳ trên đất, tay. trái ôm chặt ngực.
Tuyết Yên hiểu ra, là độc phệ của độc Tình Nhân, xem ra Nhan Hương không cho hán uống thuốc.
Trong lòng Tuyết Yên đau khổ, hoang mang xao động, như phát điên, nhãn Mị Ảnh trên tay lộ ra lưỡi dao, quét tới cổ họng Lê Kiệt.
Lê Kiệt tránh né, kinh ngạc nhìn Tuyết Yên điên cuồng, khi hán giật mình, Tuyết Yên thoát khỏi Lê Kiệt, chạy tới muốn đỡ Lê Hiên dậy.
Nhan Hương đã chạy vội tới, lo lắng đỡ Lê Hiên.
“Yên Nhi, ta vốn cho rằng nàng sẽ bỏ đứa bé, không ngờ nàng lại giữ lại, mau đi theo ta đi, vì con của chúng ta, nàng không thể lại ở lại bên cạnh hán!” Giọng Lê Kiệt run rẩy, dường như đau lòng đến cực điểm.
Lê Hiên run run hất tay Tuyết Yên ra, chán ghét đến cực điểm.
Tuyết Yên khóc ra tiếng: “Lê Kiệt, sao ngươi lại hại †a như thết”
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bất lực như này!
Độc Tình Nhân, nếu như không có thuốc của Nhan Hương lầm dịu, trong ba ngày không dùng thuốc giải, chác chán sẽ phát điên mà chết.
Nếu như nói cho Lê Hiên chân tướng, có thể có được thuốc giải trong ba ngày hay không? Mạnh bà trên núi Tử Vi rốt cuộc là ai? Là Mạnh Thu đại phu hay là cô cô của Mạnh Thu? Tuyết Yên cứ có cảm giác Mạnh bà là cô cô của Mạnh Thu.
Vị cô cô thần tiên đó, không biết đi đâu để tìm tung tích của nàng. Lần này đi tới núi Tử Vi liệu có thể gặp được nàng ấy không?
Nhưng không thể để cho Nhan Hương xoay bọn họ như thế được. Tuyết Yên biết Lê Hiên chán
ghét mình, song vẫn đi lên ôm cánh tay hản: “Lê Hiên, đừng nghe bọn họ ly gián chúng ta, đứa bé không liên quan gì đến hắn, ta và hản không có gì cả, đây đều là quỷ kế của Nhan Hương và Ninh vương! Bởi vì chàng bị Nhan Hương hạ độc…”
“Tuyết Yên, ta biết ngươi muốn vu hãm ta mà! Chuyện ngươi muốn Điền Minh làm chính là vu hãm ta như thế đúng không? Ngươi biết rất rõ Hoàng thượng bị Tiêu Nhạn Quy hạ độc hại thành như này! Mà Tiêu Nhạn Quy có thể hạ độc thành công cũng do ngươi giúp một tay!”
Lê Hiên cắn răng cười lạnh: “Tuyết Yên, nàng còn muốn lừa trãm đến khi nào?” Sác mặt hắn trắng xanh, mát trợn lên, cực kỳ đau khổ, cơ thể lung lay.
Tuyết Yên biết chắc chán hán rất khó chịu, run tay đỡ Lê Hiên hỏi Nhan Hương: “Nhan Hương, vì sao chàng lại như này?”
Lúc này kiếm của Lê Kiệt đã đến, Lê Hiên đẩy Tuyết Yên ra, Thương Long kiếm tiếp kiếm.
Nhan Hương ghé vào bên tai Tuyết Yên khế nói: “Bởi vì hôm qua hắn không uống canh thuốc của ta”
“Cô thật độc ác!” Tuyết Yên cắn nát răng ngà.
“Đúng, chẳng lẽ cô mới biết sao? Ta biết cô ra ngoài chác chân là đi tìm thuốc giải, sao ta có thể để cô thành công được?”
Tuyết Yên vung Thu Thủy kiếm trong tay đâm tới Nhan Hương.
Nhan Hương đứng đó không nhúc nhích.
Tiếng binh khí va vào nhau vang lên, kiếm trong †ay Tuyết Yên bị gạt đi, Lê Hiên ôm Nhan Hương vào lòng, đánh bay kiếm của Tuyết Yên.
Gổ tay Tuyết Yên run lên, lui lại mấy bước, bị Lê Kiệt ôm vào trong lòng. Nàng không giấy giụa nữa.
Lê Hiên đang nổi nóng, không nghe nổi lời nàng nói, mà Lê Kiệt có thể tới đúng lúc như thế, chắc chắn là Nhan Hương đã thông báo cho hán.
Lê Hiên buông Nhan Hương ra, không nói câu nào xông lên.
Đám Điền Minh, Duệ vương cùng đồng thời vây quanh Lê Kiệt.
Hai tay Tuyết Yên đè chặt phần bụng, cảm thấy bụng co giật đau đớn, nàng biết còn cử động mạnh nữa, nhất định không giữ được đứa bé.
Lê Hiên đã không tin nàng. Có lẽ, đi theo Lê Kiệt còn có cơ hội rời đi, đến lúc đó nàng sẽ nghĩ cách đi tới núi Tử Vị!
Nàng lập tức tới gần Lê Kiệt nói: “Được, ta chấp nhận trở về với ngươi, ngươi đừng đánh nhau nữa, chúng ta đi thôi.”
Lê Kiệt hơi ngạc nhiên nhìn nàng, lui ra sau một bước, đưa tay ôm lấy nàng.
Sự khinh bỉ trong mắt Lê Hiên lại bao vây nàng, nàng không nhìn Lê Hiên nữa. Nếu như đã bị hiểu lầm, nếu như đã không thể nói rõ, vậy thì làm chuyện mình muốn làm đi.
Lê Hiên cười to: “Lão tam, ngươi cho rằng đây là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à!”
Lê Kiệt sầm mặt nói: “Ngươi nói đúng, nơi này đúng là nơi ta qua lại tự do, chắc ngươi đã quên, Đại Hưng vốn phải là của ta! Đây là nơi của ta từ nhỏ đến lớn!”
“Đi!” Hắn kéo Tuyết Yên, xông ra ngoài dưới sự yểm trợ của đám vệ sĩ áo đen.
Hai tay Tuyết Yên bảo vệ bụng mình kín kẽ, cảm giác khó chịu của nàng càng lúc càng rõ ràng: “Gon à, con phải sống thật tốt! Đừng xảy ra
chuyện gì!” Tuyết Yên thầm nhủ.
Lê Hiên lui về sau, liếc qua hai tay bảo vệ bụng của Tuyết Yên, đôi mát biến thành màu đỏ, trong mắt tràn ngập vẻ tàn nhãn.
Tuyết Yên đột nhiên nghĩ, liệu chàng có giết ta không? Chàng vốn rất tin tưởng Nhan Hương, mặc dù sau đó xảy ra một số chuyện, chắc chắn chàng cũng sẽ coi như nữ nhân hậu cung tranh giành Tình cảm mà thôi, chàng sẽ không nghỉ ngờ tình cảm của Nhan Hương đối với chàng.
Mà mọi biểu hiện của mình đều đang nói cho chàng biết, đứa bé này là của Lê Kiệt. Không có một nam nhân nào chịu được điều này,eho dù người đó không phải Hoàng thượng.