Bất luận thế nào, phải giữ được tính mạnh, còn sống mọi thứ mới có khả năng.
Tử Vi không thấy Bạch Thiếu Đình.
Hai tay Lê Hiên ấn chặt vào eo Tử Vi.
Ngày mùng một tháng hai năm Đại Hưng thứ bốn mươi, Nhiếp Lăng Hàn chính thức bước lên vũ đài chính trị. Dùng cách thức đặc biệt của hắn, vẽ ra sách lược cung biến khiến người khác không kịp trở tay, sau này người đời gọi là cung biến Lăng Hàn.
Cung biến lần này, không có cảnh báo, không có sự tấn công và phòng thủ ở quy mô lớn, hắn đã lên kế hoạch trong nhiều năm, lực lượng của hắn dần dần thậm nhập từ bên ngoài vào trong hoàng cung, từ quân đội, thị vệ, đến nội thị, cung nữ, thậm chí là các nước chư hầu xung quanh…
Những công trạng to lớn của hắn trong vài năm gần đây khiến mọi người đều biết đến hắn, hắn dẫn theo quân đội, thu phục được rất nhiều quốc gia.
Con người hắn ôn hòa, chưa thành thân, vì Đại Hưng mà tận tâm tận lực, bây giờ hắn còn có một thân phận mới, con trai duy nhất của Bình vương Lê Mặc Sơ.
Những người lớn tuổi một chút đều biết chuyện của Bình vương khi đó, ông vô cùng anh tuấn, một lòng vì dân, dựng công lập nghiệp, mọi người đều cho rằng ông sẽ là kế thừa hoàng vị, nhưng chỉ trong một đêm cả nhà bị giết sạch.
Những điều kinh khủng mà ông gặp phải khiến mọi người thổn thức, đời sau của ông, tự nhiên nhận được sự đồng tình của mọi người.
Hoàng đế Lê Hiến hiện giờ đã trải qua bao nhiêu lần sống chết, chỉ có lần này, hắn tâm phục khẩu phục. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Hắn tự thấy mình là người ẩn nhẫn đa mưu túc trí, so với Nhiếp Lăng Hàn cũng là ngang sức ngang tài.
Các cuộc đàm phán khiến người ta phiền nhiều vẫn đang tiếp diễn.
Sự tham gia của Ninh vương, khiến cục diện bây giờ càng thêm mơ hồ khó đoán.
Duệ vương nói nhỏ vào bên tại Lê Hiện: “Hoàng huynh, rút trước đi.”
Ninh vương nhìn Lê Hiện: “Lão Tứ, không thể ngờ được nhỉ, cảm giác bị người mình tín nhiệm nhất phản bội? Nhưng dẫu sao bản vương cùng bị hắn lừa, ta không biết hắn hóa ra lại là hậu duệ của Bình vương, hắn muốn hoàng vị.”
Ninh vương nói rồi rút thanh kiếm ra chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn “Ngươi lợi dụng bản vương, dụ bản vương vào cung là muốn giăng lưới bắt cả mẻ?”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Ninh vương luôn kiêu ngạo tự phụ, ngu xuẩn, không ngờ hôm nay lại hiểu ra. Người đâu, đưa lên đây!”
Trương Sơn áp giải hơn hai mươi người mặc áo đen bước vào, những kẻ đó chắc chắn là thị vệ của Ninh vương, vừa nãy bị Trương Sơn bắt.
“Ninh vương, năm vạn quân của người đã bị người của ta vây lại rồi, ai cũng biết Ninh vương là phản đồ, Đại Hưng muốn bắt ngươi lâu lắm rồi, vì thế Nhiếp Lăng Hàn ta sao thể hợp tác với ngươi, đó chỉ là kế dụ binh mà thôi.
Sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn trầm mặc như nước, hắn vẫy tay. Lập tức các mũi tên phóng ra cùng lúc.
Cùng với tiếng hét kinh ngạc của mọi người, những thị vệ đi theo Ninh vương nhiều năm đã ra đi mãi mãi khi tuổi đời còn rất trẻ Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ rất chu đảo, hắn thật sự muốn giải quyết luôn cả Ninh vương ở điện Chiêu Dương này.
Hai cao thủ phía sau Ninh vương lao về phía Nhiếp Lăng Hàn, hai người lạ mặt với mái tóc nâu phía sau Nhiếp Lăng Hàn xông lên.
Lê Hiện vẫy tay, Hàn Chi Đào, Duệ vương, Trương Dương cũng ra tay. Triều đường lập tức hỗn loạn.
Đây là điện Chiêu Dương, nơi Hoàng thượng thiết triều, bây giờ lại trở thành chiến trường quyết định vận mệnh của Đại Hưng.
Đột nhiên, bên ngoài đại điện có tiếng huyên náo lớn, truyền đến tiếng vũ khí đánh nhau của binh sĩ, lúc đó, cửa đại điện mở ra, Bạch Thiếu Đình dẫn theo một đảm người xông vào.
“Hoàng thượng mau đi!” Bạch Thiếu Đình vội vã đến cạnh Lê Hiên.
Tử Vi giơ thanh kiếm Thu Thủy lên, đâm về phía Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn lùi lại hai bước: “Tử Vi, muội thực sự muốn đối đầu với ta sao?”
Tử Vi không nói, thanh kiếm trong tay không dừng lại.
Nàng không hề phòng thủ mà đâm về phía Nhiếp Lăng Hàn .
Lê Hiên xoay người nhảy lên, Nhiếp Lăng Hàn rút kiếm ra.
Thanh kiếm hắn uy lực không thể so bì.
Ninh vương cũng dùng thanh kiếm Ngân Sương, lần đầu tiên hiệp lực với Lê Hiên cùng đối phó với Nhiếp Lăng Hàn.
Như vậy, đàm phán thất bại, không phải ngươi chết thì ta vong.
Tử Vi nhìn thấy Nhiếp Trạm cũng đã ra tay. Người này không phải là cha ruột của Nhiếp Lăng Hàn.
Ông ta đã nuôi dưỡng con cháu của Bình vương, đồng thời đưa hắn vào cung để giành lấy ngai vàng.
Ông ta ấy thực sự là sư huynh của mẫu thân ư?
Tử Vi cũng nhìn thấy rất nhiều người xung quanh Nhiếp Lăng Hàn mà nàng không biết. Bọn họ đều là cao thủ.
Bên cạnh Lê Hiên chỉ có Duệ vương, Hàn Chi Đào, Bạch Thiếu Đình, bọn họ còn phải bảo vệ cho những quan văn kia.
Tử Vi chỉ vào Dương Thạc, ra hiệu cho Tiểu Tỉnh, Tiểu Tỉnh chạy như bay đến cắt đứt dây thừng trói lấy Dương Thạc.
Phía trên đại điện trời đất tối sâm, bên ngoài đại điện, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ mây trôi, đúng là thời tiết tốt hiếm có trong những ngày mùa đồng.
Tử Vi đưa tay ra lấy ra một quả bom nổ. Mỗi lần đi ra ngoài, nàng đều mang theo một vài quả bom trong người, vốn dùng để phòng thân. Lần này, về núi Mặc đã dùng vài quả, trong túi chỉ còn có ba quả.
Tử Vi nhảy vê phía Hoàng thượng: “Lê Hiên, bảo vệ tính mạng là quan trọng.’ Nàng giỏi trốn chạy, kinh nghiệm của nàng khiến nàng như vậy. Khi còn nhỏ nàng sống trên núi, trên núi có rất nhiều động vật, nàng lại thích săn bắn, nhưng cho dù gặp phải con ác thú nào, nàng cũng chưa từng làm hại chúng. Nàng biết cách để bảo vệ tính mạng.
Thực tế, đời người rất nhiều lúc sẽ như vậy, người trong cuộc hồ đồ, người ngoài cuộc tỏ tường, Tử Vi không hi vọng Lê Hiên vì tức giận mà làm liều, hi sinh tính mạng vô ích. Trong mắt Tử Vi, không có gì quan trọng bằng mạng sống.
Có lúc, chỉ cần lùi một bước mọi thứ sau này sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Vẫn còn chưa đi đến đến cuối cùng, có thể còn có biến cố khác, nàng sợ không?” Lê Hiên hỏi nàng.
“Không sợ, nhưng thiếp không muốn chàng xảy ra chuyện, chỉ cân còn sống mọi chuyện mới còn khả năng. Lê Hiên, đưa bọn họ đi đi.
“Đi thôi!” Duệ vương thì thâm.
Hắn biết, ra khỏi cung điện, Hoàng thượng không còn là Hoàng thượng nữa, nhưng hiện tại, thực sự không còn cách nào khác.
Thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn bắt đầu thể hiện sức mạnh của nó, ánh sáng xanh khiến những thị vệ xung quanh kinh động, thị vệ của Hoàng thượng không còn mấy người.
Tử Vi giơ bom nổ trong tay mình lên, rồi ném nó đến trước mặt Nhiếp Lăng Hàn. Nhiếp Lăng Hàn lùi lại vài bước, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, điện Chiêu Dương khói bụi mù mịt.
Duệ vương và Hàn Chi Đào kéo Lê Hiên ra ngoài, Lê Hiên kéo tay Tử Tử Vi thấy Nhiếp Lăng Hàn lao tới, quả bom trong tay Tử Vi lại được đưa lên cao, Tiểu Thuyên Tử ở bên cạnh một tay nắm lấy cổ tay Tử Vi, hắn chĩa kiếm đâm về phía Lê Hiên!
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tử Vi không kịp nghĩ liền đẩy Lê Hiên một cái, Lê Hiên vô cùng tức giận, kiếm Thương Long trong tay đâm về phía cổ Tiểu Thuyên Tử, Tiểu Thuyên Tử nghiêng qua, phản kích đâm vào Lê Hiên!
Lê Hiên nhảy về phía sau, Tử Vi hét lớn: “Chàng đi mau”
Đã không kịp nữa rồi.
Thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn lóe ra tia sáng màu xanh đâm vào Lê Hiên. Lê Hiên giơ kiếm Thương Long lên đỡ. Thanh Kiếm Thu Thủy của Tử Vi cũng hướng về phía Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn cố gắng né tránh Tử Vi, kiếm pháp của hắn những người ở đây không ai bì kịp, bởi vì Tử Vi ở đây nên có chút vướng víu.
Càng nhiều người bao vây lấy Lê Hiên.
Thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn một lần nữa nhắm chuẩn vào Lê Hiên, hắn không hề do dự mà đâm đến, đồng thời, kiếm của Tiểu Thuyên Tử cũng lao đến chỗ Lê Hiên.
Lê Hiên lùi lại, trượt chân. Hắn vươn tay ra bám vào tường.
Mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa điện vào trong, ánh sáng rực rỡ, chói lóa một khoáng trước mắt, xung quanh lộn xôn, một số người đang kêu la, một số người thì hét lên.
Trong tiếng hò hét của mọi người, Tử Vi chạy tới, đứng chặn trước người Lê Hiên, nàng đẩy Lê Hiên ra, dựa vào bức tường.
Thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn không thể thu lại được nữa, chỉ nghe một tiếng ‘kengl!” Thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn bị người khác chặn lại, Ninh vương đứng trước người Tử Vi. Hắn chặn lại thanh kiếm của Nhiếp Lăng Hàn, cả người loạng choạng một chút, nhưng không chặn được kiếm của Tiểu Thuyên Tử.
Thanh kiếm của Tiểu Thuyên Tử xuyên qua ngực của Ninh vương, lưỡi kiếm sắc bén lại đâm vào ngực Tử Vi.
Tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.
Tử Vi đứng ở đó, đôi mắt dường như không thể chịu được ánh sáng chói lòa như vậy.
Hơi lạnh từ người toát ra, như thể bị đổ nước lạnh từ trên đầu xuống. Hàn khí tỏa ra từ đâu ngón tay, từng chút từng chút lan đến chân, tay, eo, dần dân lan đến ngực, tim nàng đập thình thịch.