Chương 172 Rời đi thế nào
“Muội cho hắn uống gì vậy?” Tuyết Yên hỏi Lập Hạ. “Thuốc mê. Tránh cho hẳn tỉnh lại nhanh.”
“Ừm, đừng hại hắn.” Tuyết Yên nói.
Tuyết Yên thay y phục của Dương Thụ.
“Cửa sau lãnh cung có một cây đại thụ dựa vào. tường, rất ít người, ta sẽ chạy đi từ đó, hãy lập
tức đến Vong Ưu cung lấy vội mấy thứ rồi gặp nhau, nếu như ta bị bắt, muội hãy chạy đi.” Tuyết Yên nói.
Lập Hạ nói: ‘Muội mang hết những thứ quan trọng theo rồi, lúc nào bỏ trốn cũng được.”
“Vậy đi ngay bây:giờ đi. Đáng thương cho đám Tiểu An.” Tuyết Yên thở dài.
“Mấy ngày trước Duệ vương gia gặp muội, người sẽ che chở người của Vong Ưu cung không bị làm sao.” Lập Hạ nói.
Bây giờ Tuyết Yên không lo được nhiều như vậy. Nàng không muốn ngồi chờ chết. Hai người vội vàng chạy về phía lãnh cung.
Tuyết Yên tính toán, thị vệ dẫn kiệu phu tới không. thấy tìm bọn họ, chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ đi trước, chờ đến khi thị vệ đến đại lao vẫn không nhìn thấy bọn họ, lại trở vê bẩm báo, có lẽ cũng phải mất khoảng độ hai nén nhang, đủ để nàng chạy ra khỏi cung.
Tuyết Yên và Lập Hạ sắp đi đến lãnh cung, hai thị vệ phía trước ngăn cản bọn họ: “Nơi này là lãnh cung, các người đi đâu vậy?”
Lập Hạ nói: ‘Dương công công bảo chúng ta tới lấy ít đồ”
“Trong lãnh cung có gì cần lấy?” Thị vệ nhìn các nàng từ trên xuống dưới.
Tuyết Yên giả bộ câu nệ đứng sau lưng Lập Hạ.
“Ta không biết, nói là một bức họa, treo trong phòng lãnh cung, nơi này âm u;không ai muốn đi làm việc này, bèn xếp người mới tới này và ta đến đây” Vẻ mặt Lập Hạ không mấy tình nguyện.
“Đi nhanh về nhanh!” Người kia cho đi.
Hai người đi vào con đường nhỏ, phía trước chính là tường ngoài của lãnh cung, Tuyết Yên đã thấy cây đại thụ đó.
“Lập Hạ, bò lên cây leo lên tường đi, ngoài tường cũng có một cái cây, ra khỏi cung theo cây đó.” Tuyết Yên nói.
Lê Hiên đang uống rượu với Tư Mã Huy, bọn họ đã ký hiệp nghị.
Nước Nam Chiêu giúp Đại Hưng thu phục quốc gia khác, kết thành quân sự liên minh với Đại Hưng, Đại Hưng và Nam Chiêu vĩnh viên không xảy ra chiến tranh dưới thời của Lê Hiên và Tư Mã Huy.
Sở dĩ Tư Mã Huy bằng lòng kết liên minh với Đại Hưng là vì Nhiếp Lăng Hàn.
Tư Mã Huy là đồ đệ của Kiếm Thánh, Nhiếp Lăng Hàn là sư đệ hắn. Nhiếp Lăng Hàn là tiểu đồ đệ của Kiếm Thánh.
Khi Nhiếp Lăng Hàn xuống núi, sư phụ có ý để hắn phụ tá Tư Mã Huy. Không ngờ phụ thân hắn Nhiếp Trạm lại cho hắn gia nhập Thanh Y đường, làm đường chủ của Tử Y đường.
Lại về sau, Nhiếp Lăng Hàn quen biết Tuyết Yên. Vận mệnh thường chuyển hướng chỉ trong một suy nghĩ. Điều đó khiến hắn ở lại triều đình, bảo vệ Hoàng đế Đại Hưng.
Nước Nam Chiêu của Tư Mã Huy mấy năm gần đây an ổn yên bình, bách tính an cư lạc nghiệp, cực ít có chiến tranh.
Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiên và Ninh vương Lê Kiệt từng bước xâm chiếm đại lục Bắc Hoang khiến hắn không thể không làm tốt chuẩn bị chiến tranh.
Đương nhiên hắn biết nguyên soái Đại Hưng là Nhiếp. Lăng Hàn, sư đệ của hán. Nhưng với tốc độ mở rộng.
của Đại Hưng hai năm nay, Tư Mã biết, Nhiếp Lăng Hàn không ngăn được bước chân của Lê Hiên, huống hồ, không có Lê Hiên, còn có Lê Kiệt.
Mặc dù nước Nam Chiêu giàu có, sức chiến đấu cũng mạnh, vị trí địa lý cũng có ưu thế, nhưng một quốc gia quá cô lập.
Hắn biết Nhiếp Lăng Hàn ở nước Phú Lệ, đang giằng co với Ninh vương Lê Kiệt. Hắn lấy danh nghĩa cá nhân gặp Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn chỉ ra, không thể coi thường thế lực.
ện tại của Ninh vương, dù cho Đại Hưng không đi chiếm Nam Chiêu, Ninh vương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cách duy nhất bây giờ là liên minh với Đại Hưng. Tư Mã Huy đồng ý.
Vì bày tỏ thành ý, Tư Mã Huy tự mình đến nước Đại Hưng gặp Lê Hiên.
Hơn nữa, hắn đến Đại Hưng còn có một tâm nguyện bí mật, đó là muốn tìm cô nương kỳ lạ quen biết lần trước.
Bây giờ đã đàm phán xong hiệp nghị, cũng gặp được. cô nương đó rồi, hắn chỉ không ngờ cô nương này lại là Hoàng hậu Đại Hưng. Nằm trong dự liệu của hắn, cũng ngoài dự liệu của hán.
Nhưng hình như nàng sống không hề tốt như bề ngoài, có vẻ quan hệ giữa nàng và Hoàng thượng rất khó nói.
Hắn là người từng trải, biết rõ tình cảm của Hoàng thượng và phi tử.
Nàng tập tênh đi vào yến tiệc, chỉ ngồi một lát lại đi, thậm chí còn không ngồi cạnh Hoàng thượng.
‘Yến tiệc vẫn rất náo nhiệt.
Hoàng thượng rất hay nói, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Tư Mã Huy cảm thấy, nếu như bọn họ. không phải đế vương hai nước, gánh vác quá nhiều trách nhiệm, có lẽ, bọn họ sẽ trở thành bạn tốt.
Có điều bây giờ, hai người nói chuyện thật thật giả giả, chân thành lại dối trá.
Một thị về vội đi vào từ bên ngoài, nét mặt khẩn trương, gọi thị vệ thân cận bên cạnh Hoàng thượng.
Sắc mặt người đó cũng thay đổi, vội vã đi đến bên Hoàng thượng nói nhỏ.
Hoàng thượng đứng bật dậy.
Tư Mã Huy vẫn đang bàn chuyện với Duệ vương, khóe mắt lại có thể thấy rõ mọi hành động của bọn họ.
Không ngờ Hoàng thượng Đại Hưng lại thất thố trong trường hợp này, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trên mặt Lê Hiên vẫn mỉm cười, nhìn qua Duệ vương, nói với Tư Mã Huy: “Hậu cung của trẫm xảy ra chút chuyện, Duệ vương đàm phán với quốc vương thủ tục bổ sung sau hiệp ước đi, trẫm đi một lát sẽ trở lại.”
Không đợi mọi người nói gì, hắn đã sải bước rời đi. Nhan Hương đứng dậy đi theo sau hắn. Có thể khiến hân thất thố như vậy chỉ có Tuyết Yên.
Cố Phàm và nam tử cao:gây mới tới mau chóng đi theo.Lê Hiên.
“Phát hiện Hoàng hậu không thấy lúc nào?” Lê Hiên thấp giọng nói.
Thị vệ kia quỳ trên đất: ‘Ra khỏi yến tiệc, nương nương nói chân đau không đi được, Dương công công bảo mang kiệu tới, kết quả ti chức trở về không thấy đám nương nương, đuổi tới tận đại lao cũng thấy, hỏi người của đại lao thì họ nói nương nương chưa trở lại đại lao. Ti chức mới luống cuống…”
“Dương Thụ đâu?” Lê Hiên hỏi Cố Phàm.
“Vẫn chưa tìm được.” Cố Phàm trả lời.
Lê Hiên khoát tay ngăn lại: “Phong tỏa tất cả lối ra, phái người đi tìm những chỗ ẩn nấp trong cung trước, đi tới Vong Ưu cung tìm xem bọn họ có trở về không! Chú ý không được để những người khác biết!”
Lê Hiên đứng đó, vô cùng bình tĩnh.
Tuyết Yên, nàng muốn rời khỏi trãm gấp vậy sao? Trước kia nàng luôn miệng nói yêu trãm, chẳng lế đều là giả sao?
Nhan Hương đứng phía sau, nghe hết cuộc đối thoại đẳng trước.
Tuyết Yên trốn rồi ư? Nàng ta đúng là chấp nhất.
“Nàng ấy trốn sao?’ Nhan Hương đi lên trước thấp: giọng hỏi.
“Sao nàng lại tới đây?” Lê Hiên khẽ nhíu mày.
Nhan Hương nhanh chóng trả lời: “Ta thấy nét mặt thị vệ là lạ bèn qua đây xem sao. Chắc hẳn nàng ấy chưa chạy được xa đâu. Hôm nay vương nước Nam Chiêu trong cung, giới nghiêm khắp nơi, quan viên ra vào cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bây giờ người giúp nàng ấy trong cung cũng không nhiều, ta thấy nên kiểm tra những nơi vắng vẻ trong cung.”
“Trẫm sẽ kiểm tra, nàng hồi cung đi.” Lê Hiên nói.
“Vậy chàng cẩn thận chút, bây giờ Tuyết Yên đã điên
rồi, có điều A Hiên, vì sao không thành toàn cho nàng ấy?” Nhan Hương nghĩ đến nàng ta và Phạm Tinh lúc. ấy, Hoàng thượng muốn thả nàng ta đi.
Lê Hiên cười lạnh: “Nàng ấy sống là người của trẫm, chết là ma của trãm!”
Nhan Hương ngửa đầu, khéo hiểu lòng người nói: “Nhưng trái tim nàng ta đã không còn ở chỗ chàng nữa, như thế chỉ khiến mọi người đau khổ thôi.”
“Vậy thì đau khổ đi.” Lê Hiên nói xong nhanh chân đi Về phía trước.
Nhan Hương vẫy tay một cái, sau lưng xuất hiện một nội thị vóc người thấp bé khuôn mặt đen gầy.
“Tiểu Khả, có nhìn thấy Tuyết Yên đi đâu không?”
“Không có, có điều vừa rồi có người phát hiện Lập Hạ và một nội thị vội vàng đi về bên đó.” Tiểu Khả trả lời.
“Đi về bên đó ư?” Nhan Hương ngẫm ngi hướng đến lãnh cung, đi, tới lãnh cung!”