Thì ra mấy ngày trước Lương Hồng Tụ thổ lộ với Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn không đồng ý, trong cơn tức giận Lương Hồng Tụ tìm một người bạn thân vẫn luôn theo đuổi nàng ấy, không ngờ hôm người kia uống say, quấy rầy Lương Hồng Tụ, bị Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy, hắn đánh người kia một trận, người kia cầm một hòn đá đánh vào đầu Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi nói: “Sư huynh chưa từng chịu thiệt, vậy mà lại để một người không biết võ công đánh vỡ đầu.”
Trương Sơn nói: “Đại ca hoàn toàn không muốn làm hắn bị thương!”
Nói đùa thì nói đùa, trong lòng Tử Vi vẫn cảm khái, tình yêu của Lương Hồng Tụ không đến mức rất đau khổ, thế gian này thật sự rất khó gặp được tình yêu lưỡng tình tương duyệt.
Ta thích ngươi, ngươi thích hắn, hắn lại thích người khác, thực ra không ai sai cả, cho nên chân tình mới đáng ngưỡng mộ như thế.
Nhiếp Lăng Hàn hỏi Tử Vi: “Tử Vi, ngày mai ta cùng muội về núi Mặc, muội cũng cùng ta đi một nơi được không?”
“Sư huynh muốn đi đâu?”
“Núi Lục Hợp.”
Tử Vi biết núi Lục Hợp là chỗ phụ mẫu Nhiếp Lăng Hàn ở.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Cha mẹ ta vẫn luôn muốn gặp muội.”
“Được, muội cũng muốn gặp bọn họ.” Phụ thân Nhiếp Trạm của Nhiếp Lăng Hàn là sư huynh của mẫu thân. Tử Vi biết mang máng rằng năm đó mẫu thân Trần Yên và phụ thân của Nhiếp Lăng Hàn có một chút ân oán. Có điều không ai muốn nhắc đến chuyện trước kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi cùng nhau xuất phát.
Nhiếp Lăng Hàn mặc cẩm y màu xanh đen, tay áo và cổ áo thêu cây trúc xanh sẫm, nho nhã anh tuấn. Có điều trên đầu băng bỏ vết thương, nhìn hơi lạc quẻ.
Tử Vi quấn một sợi dây cột tóc màu xanh đen trên băng gạc trên đầu hắn, hầu như không nhìn ra hắn bị thương.
“Sư huynh, huynh thật sự không sao chứ?” Tử Vi hỏi.
“Không sao, đối với ta cái này không gọi là vết thương, chỉ là trên trán không dễ nhìn thôi.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Tử Vi mặc y phục đơn giản màu xanh nước, trên đầu chỉ cài một cây vân trâm màu tím. Roi dài buộc bên hông, một cây sáo nhỏ giắt bên eo.
Hai người cưỡi ngựa chạy một mạch đến núi Mặc.
Tâm trạng Nhiếp Lăng Hàn rất tốt, hắn vẫn luôn mong chờ có một cơ hội có thể riêng cùng Tử Vi, bây giờ cuối cùng cũng có.Hắn nhìn Tử Vi thúc ngựa chạy bằng băng ở phía trước, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hai người cưỡi ngựa không ngừng nghi, buổi tối đến núi Mặc.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn Tử Vi vào đại sảnh Thanh Y đường, Tử Vi ngẩng đầu nhìn, nàng nhìn thấy ông ngoại Trần Hữu Thủy ngồi ở giữa, hai người cậu ngồi hai bên.
Ông ngoại tóc trắng xóa, hình như gầy hơn, nhưng sắc mặt rất tốt.
Nhiếp Lăng Hàn lấy thân phận đường chủ phân đường hành đại lễ với lão đường chủ.
Tử Vi lại trực tiếp quỳ xuống.
Trần Hữu Thủy tiến lên đỡ Nhiếp Lăng Hàn dậy, nhếch miệng cười: “Thật hiếm có nha, hiếm khi người có thời gian tới, còn mang theo một nữ tử.”
Trần Hữu Thủy kỳ lạ nhìn cô gái quỳ bịch xuống kia, nàng đang rơi lệ đầy mặt, gần như muốn khóc thành tiếng.
“Cô nương, mau dậy đi, mau dậy đi, làm cái gì vậy!” Trần Hữu Thủy vội vàng đỡ Tử Vi dậy.
“Sao lại khóc như vậy, hắn bắt nạt cô à?” Trần Hữu Thủy hỏi.
Tử Vi cố nén nước mắt, cười nói: “Ai dám bắt nạt ta! Từ nhỏ ta không có mấy người thân, nhìn thấy người thân của sư huynh, ta cũng cảm thấy thân thiết.”
“Được, được, mau ngồi đi mau ngồi đi!” Trần Hữu Thủy bảo Tử Vi ngồi xuống.
“Lần này về núi Mặc có chuyện gì không?” Trần Hữu Thủy hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Cũng không có chuyện gì, ta và sư muội ta về thăm nhà một chút, đi ngang qua núi Mặc, ta muốn tới thăm mọi người một chút.”
“Đây là sư muội của ngươi sao?” Trần Hữu Thủy hỏi.
“Đúng vậy.””Sư phụ ngươi thu đồ đệ như vậy từ lúc nào thế?” Trần Hữu Thủy nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới.
“Có điều cô nương này nhìn hiền hòa, không tệ, không tệ.” Trần Hữu Thủy cho rằng đây là người trong lòng của Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi mang rượu tới cho ông ngoại và hai người cậu.
Khi mọi người cùng nhau dùng bữa tối, Tử Vi đi tới đi lui khắp nơi.
Cậu Trần Văn nói: “Trí nhớ của cô nương này thật tốt, ta thấy nàng đi dạo khắp nơi mà không lạc đường.”
Nhiếp Lăng Hàn chỉ cười khẽ.
Nhiếp Lăng Hàn và đám ông ngoại tâm sự đến tận đêm khuya, Tử Vi luôn ngồi ở bên cạnh thêm trà rót nước cho bọn họ.
Nghe bọn họ bàn luận về tình hình chiến đấu trước mắt của đại lục bắc hoang, vấn đề Đại Hưng gặp phải, nói đến Giang Duệ, còn có một số người Tử Vi không biết, đại khái là người này chết, người kia cũng chết.
Nét mặt ông ngoại lạnh nhạt, Nhiếp Lăng Hàn luôn thản nhiên, không nhanh không chậm, dường như không phải nói về chuyện sống chết.
“Cô nương, nếu như cô buồn ngủ thì ngủ đi, không cần ở cùng bọn ta đâu.” Ông ngoại có ý tốt khuyên nàng.
“Không sao, ta muốn nghe mọi người nói chuyện.” Tử Vi nói.
Lại qua một lúc, Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi: “Nếu muội buồn ngủ thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, muội ngủ ở gian phòng trước kia của Tuyết Yên, ta đã thu dọn cho muội rồi.”
Tử Vi gật đầu, ra ngoài rót cho bọn họ một lần nước trà cuối cùng.
Nàng vừa đi đã nghe thấy ông ngoại thấp giọng nói: “Lăng Hàn, theo đuổi con gái cũng không thế quá ngại ngùng, thời điểm then chốt phải nhào tới! Quá nho nhã cũng không được, lúc đầu khi ta cưới bà vợ của ta, khi đó bà ấy đang phân vân do dự không biết chọn ai, ta thừa dịp bà ấy một thân một mình bèn xông lên khiêng bà ấy lên vai, về đến nhà trực tiếp nhào tới, lập tức kết thúc tất cả!”
Nhiếp Lăng Hàn bật cười.
“Có đôi khi, phương pháp trực tiếp đơn giản nhất lại hữu hiệu nhất!” Ông ngoại vẫn đang nói thì Tử Vi đẩy tung cửa ra.
Nàng đặt mạnh ấm trà lên mặt bàn: “Ông cụ, cẩn thận eo của ngài!”
Mọi người cười ha ha.
Tử Vi ngủ ở gian phòng trước kia của Tuyết Yên núi Mặc một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Lăng Hàn nói với lão đường chủ muốn dẫn Tử Vi lên núi đi dạo. Trên thực tế, Tử Vi dẫn Nhiếp Lăng Hàn đi tế bái phụ thân và mẫu thân.
Nàng đã hỏi ông ngoại, sư phụ không ở trên núi.Núi Mặc đẹp nhất vào mùa thu, nàng đã từng dẫn Lê Hiên trở lại đây. Lê Hiên còn làm gà nướng cho nàng, lần đầu tiên lấy thân phận phu quân nàng.
Nàng dẫn Nhiếp Lăng Hàn vào sâu trong núi săn bắn, bắt rất nhiều gà rừng.
Nhiếp Lăng Hàn đứng ở đó nhìn Tử Vi, đột nhiên hỏi: “Tử Vi, muội có muốn sống một cuộc sống khác hay không?”
Tử Vi nhìn hắn: “Sư huynh nói đến cuộc sống như thế nào?”
Nhiếp Lăng Hàn: “Ví dụ như bây giờ.”
Tử Vi dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong veo xanh thảm, những đám mây tầng tầng lớp lớp, giống như mộng ảo.
“Trước kia muội từng hỏi Lê Hiên câu này, cũng ở núi Mặc, khi đó hắn trả lời muội, hắn cũng thích cuộc sống này, nhưng không dám yêu cầu xa vời. Khi đó muội không hiểu, bây giờ mới biết, có người, cuộc sống đơn giản này quả thực là yêu cầu xa vời.”Nhiếp Lăng Hàn nói: “Muội và ngài ấy không giống nhau, trên người muội không có giang sơn xã tắc, không có đại lục bắc hoang. Ngài ấy đã có Tuyết Yên, bây giờ muội là Tử Vi. Tử Vi, muội có thể sống một cuộc sống mà muội muốn.”
Đôi mắt Nhiếp Lăng Hàn sáng rạng ngời, tỏa ra ánh sáng, hắn đỏ mặt nhìn Tử Vi.
Nàng nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Sư huynh, nhưng lòng muội vẫn là Tuyết Yên, nó không thuộc về Tử Vi. Muội chỉ muốn ở bên hắn, con người thật sự rất kỳ lạ, ngoại trừ hẳn, ở bên người khác muội đều cảm thấy không thú vị, muội biết mình là con thiêu thân lao vào lửa, thế nhưng có ai trải nghiệm được niềm vui thú lao vào lửa của thiêu thân đâu?”
Nhiếp Lăng Hàn rất muốn hỏi nàng, có phải ở bên hắn nàng cũng không hề thấy thú vị hay không, hắn há mồm, cuối cùng không hỏi.
Thực ra hắn đã biết đáp án.
“Thực ra có đôi khi đừng quá nghiêm túc về mặt tình cảm, chúng ta đều là khách qua đường trong hồng trần, tìm người bạn trên đường hành tẩu mà thôi, quá nghiêm túc thì người bị thương sẽ chỉ là mình.” Nhiếp Lăng Hàn cất giọng trầm thấp.
Tử Vi rất ít khi nhìn thấy sư huynh như vậy, có vẻ hắn rất tiêu cực.
“Sư huynh, bên kia có một con thỏ hoang chạy tới!”
Tử Vi chỉ về nơi xa. Nhiếp Lăng Hàn cười nhạt.
Tử Vi hiểu ý hắn, có điều nàng giả bộ hồ đồ.
Núi Lục Hợp cách núi Mặc một ngày đi đường. Ở phía tây bắc của núi Mặc. Giữa trưa ngày hôm sau hai người Tử Vi đến núi Lục Hợp.
Trước kia Nhiếp Lăng Hàn rất ít khi nói về chuyện nhà mình. Trên đường đến đây, hắn cũng rất ít khi nói chuyện. Mỗi lần Tử Vi hỏi cha mẹ hắn trông như thế nào, hắn đều nói lát nữa sẽ gặp được.
Nhiếp Lăng Hàn anh tuấn như vậy, chắc chắn cha mẹ hắn cũng sẽ không kém.
Núi Lục Hợp là một dãy núi uốn lượn kéo dài ngút ngàn, không nhìn thấy điểm cuối.
Núi lớn sông sâu, núi non trùng điệp giao với lũng sông, bãi đất cao đan xen. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy đỏ vàng xanh trên núi gặp nhau, đẹp khôn tả xiết.
Dưới sườn núi từng trấn nhỏ đan xen nhau, sườn dốc bao quanh, phía sau có núi, phía trước có nước, nhộn nhịp hối hả, nhìn có vẻ trù phú bình yên.Đi qua một thôn trấn rộng lớn, leo lên một sườn núi nhỏ, qua một con sông, dưới núi xuất hiện một trang viên, trên cánh cửa lớn màu đen đề bốn chữ mạ vàng màu trắng: Sơn Trang Lục Hòa.
Nhiếp Lăng Hàn và Tử Vi xuống ngựa, tên sai vặt ở cửa thấy có người tới thì hơi ngây người, nhanh chân chạy vào trong: “Phu nhân, phu nhân, công tử trở về!”
Nhiếp Lăng Hàn cười cười: “Thật là không hiểu quy củ, không có ai dắt ngựa cho ta cả!”
Hành lang rất dài, hai bên trồng đầy cây quế, ngát hương thơm hoa quế.
Đi qua một hoa viên, có một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi đi ra từ bên trong, đôi mắt bà ấy rất lớn, to tròn, mặt cũng tròn, da thịt trắng nõn, mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành.
Nhiếp Lăng Hàn tiến lên thì lễ: “Mẫu thân.”
Tử Vi khom người thi lê.Nhìn thấy phu nhân dò xét Tử Vi, Nhiếp Lăng Hàn vội vàng giới thiệu: “Mẫu thân, người này là Tử Vi. Nàng ấy là… là bạn của con.”
Phu nhân nhìn thấy nhi tử dẫn nữ tử xinh đẹp về thì cười rạng rỡ, kéo tay Tử Vi: “Tốt, tốt, rất lâu rồi Lăng Hàn không trở về, lần này trở về ở thêm vài ngày nhé.”
Bà ấy kéo tay Tử Vi không buông, Nhiếp Lăng Hàn nói: “Mẫu thân, để a hoàn dẫn nàng ấy đi rửa mặt đi, chạy cả ngày đường rồi.”
“Được được, ta quên mất.” Bà ấy buông tay, Tử Vi đi theo một a hoàn mặc y phục màu xanh đi rửa mặt.
Tử Vi cảm thấy ngoại hình Nhiếp Lăng Hàn không hề giống mẫu thân hắn. Mặc dù đôi mắt mẫu thân hắn lớn, nhưng là mắt tròn, không giống đôi mắt dài của Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp phu nhân vui mừng chuẩn bị bữa ăn trưa, Nhiếp Lăng Hàn thấp giọng nói gì đó với mẫu thân.Tử Vi nhìn thấy mấy con chim bồ câu lượn vòng trên không ở sân sau, nàng vừa liếc đã nhìn ra, đó là bồ câu đưa tin.
Nàng rất muốn gặp Nhiếp Trạm.
Thực ra nàng có một số việc muốn hỏi Nhiếp Trạm.
Tử Vi đang tò mò đánh giá chung quanh thì bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa cộc cộc dừng lại ở sân ngoài. Tử Vi nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, giọng nói trầm thấp.
Nhiếp Lăng Hàn đi lên: “Phụ thân.” Hắn khom người thi lễ.
Tử Vi vội vàng thở dài thật sâu.
“Ừm, trở về rồi à. Đây chính là cô nương mà con mang về sao?” Ông ấy ấm giọng hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
Tử Vi ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Chào bá phụ, ta là Tử Vi.”
Ông ấy gật đầu. Dáng dấp ông ấy khí khái hào hùng, nhưng hoàn toàn khácbiệt với Nhiếp Lăng Hàn.
Dáng người ông ấy vừa cao vừa cường tráng, nước da ngăm đen, cái trán cao rộng, mũi cao, mũi rất lớn, tai cũng rất lớn, hơi giống tai gây họa. Khoảng cách hai lông mày rất rộng, lông mày ngắn, đôi mắt nhỏ dài lộ ra vẻ gian xảo, dưới mắt còn có hai vết thâm hẹp dài, bờ môi rất mỏng, khi cười, xung quanh khóe mắt có ba nếp nhăn hướng lên, mang chút điệu cười du côn.
Ông ấy là kiểu người trông thì có vẻ không ưa nhìn, nhưng vô cùng có phong thái nam nhân.
Tử Vì không nhịn được nói: “Thực ra Tử Vi đã sớm biết bán phụ. Khi còn bé ta lớn lên ở núi Mặc, là bạn tốt của Tuyết Yên nữ nhì của Trần Yên cô cô.”
Nhiếp Lăng Hàn liếc nhìn Tử Vi.
“À.” Nhiếp Trạm lại quay đầu nhìn nàng: “Cô biết đứa bé kia, còn biết ta sao?” Ông ấy hơi kinh ngạc.
“Vâng, ta từng nghe nàng ấy nói.” Tử Vi trả lời.
Nhiếp Trạm không nói tiếp.
Khi dùng bữa, Nhiếp Trạm rất hay nói, ông ấy nói rất chậm, nói chuyện vô cùng hài hước, mỗi lần đều có thể làm mọi người bật cười.
Tử Vi thích ông ấy vô cùng. Ông ấy hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng đột nhiên phát hiện, thực ra sư huynh cũng không giống phụ thân.
Nhiếp Lăng Hàn mày rậm mắt tinh, mũi hình trái mật treo, đẹp khiến người ta lóa mắt. Ngoại trừ cái mũi hơi giống phụ thân thì không còn điểm giống khác.
Tử Vi ngắm nghía hai cha con này, nghe bọn họ nói tình hình gần đây.
“Buổi chiều con đi thăm sư phụ con đi.” Nhiếp Trạm nói với Nhiếp Lăng Hàn.
“Vâng” Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
Dùng xong cơm trưa, Nhiếp Lăng Hàn bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi, hắn đi thăm sư phụ một mình.
Tử Vi vừa ra khỏi cửa phòng, nghĩ không biết buổi chiều sư huynh trở về lúc nào, nàng muốn hỏi hắn xem lúc nào trở về cung. Tử Vi lại đi về.
Vừa đi đến cửa trong đã nghe thấy mẫu thân Nhiếp Lăng Hàn nói: “Việc này đều tại chúng ta, nếu như không phải lúc ấy chúng ta quá cẩn thận thì sao lại lầm con và nha đầu kia… Lúc đầu tiểu thư nói muốn gả Tuyết Yên cho con, không ngờ con bé gả cho An vương sớm như vậy! Hại con bây giờ độc thân, nha đầu kia hôn mê bất tỉnh…”
“Được rồi, bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, rốt cuộc cô nương này có lai lịch gì?” Nhiếp Trạm cất giọng.
“Phụ thân, mẫu thân, nàng ấy là bạn của con.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Lăng Hàn, sau này không phải nữ nhân con muốn cưới thì con đừng đưa riêng về. Nguyên nhân con rất rõ ràng, đây là sơn trang Lục Hòa.” Nhiếp Trạm nghiêm túc nói.
“Tử Vi không sao đâu ạ.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, tranh thủ thu xếp một chút rồi đi thăm sư phụ con đi, ông ấy đã biết con trở về rồi.” Nhiếp phu nhân vội vã dàn xếp ổn thỏa.
Tử Vi bèn vội vàng xoay người trở về phòng.
Thì ra Tuyết Yên từng có hôn ước với Nhiếp Lăng Hàn. Chẳng trách sư huynh luôn tốt với nàng như vậy.
Nếu mẫu thân đã nói muốn gả nàng cho Nhiếp Lăng Hàn, vì sao nàng chưa từng nghe ông ngoại nói đến việc này? Nàng núi Mặc đến năm mười ba tuổi, cũng không thấy Nhiếp Lăng Hàn lên núi Mặc tìm nàng.
Qua ngữ khí của phụ mẫu Nhiếp Lăng Hàn khi nói đến chuyện này, Tử Vi cảm thấy dường như có điều bí ẩn gì đó.
Bây giờ lòng nàng chỉ hướng về Lê Hiên,coi như chưa từng nghe những lời này di.
Tử Vi không muốn suy nghĩ quá nhiều. Nàng nằm trên giường ngủ một lát, buổi chiều ròi giường, nhìn bọn a hoàn phơi hạt tiêu trong sân.
Trên núi Lục Hợp có rất nhiều hạt tiêu dại, đứng trong sân đã có thể nhìn thấy từng bụi từng bụi cây gai mọc lan tràn.
Tử Vi ra khỏi sân, một mình đi lên núi, ngoài tường trang viên Lục Hợp giăng một vành đai cách ly rất dài giống như lưới đánh cả. Từ nơi này hoàn toàn không lên núi được.
Tử Vi hỏi a hoàn ở cửa: “Vì sao ở đây không cho lên núi?”
A hoàn nói: “Cô có thể lên núi từ trong sân, có một con đường. Nếu cô muốn lên núi từ bên ngoài thì phải đi rất xa, đến chỗ phía trước là có thể trực tiếp leo núi.”
Tử Vi lập tức hiểu, ở đây khá giống núi Mặc của ông ngoại. Xung quanh nơi này không cho người ngoài đi vào.
Xem ra trên núi Lục Hợp này có không ít bí mật.
Tử Vi không muốn leo núi, nàng đi dạo ở cửa chính sơn trang Lục Hòa. Gần đây cũng rất đẹp.
Mấy cây ngân hạnh cao lớn kết đầy quả, rơi rất nhiều trên mặt đất, lá cây vàng rực, có cây đã sắp rụng sạch.
Thì ra khi còn bé sự huynh lớn lên ở chỗ này.
Tử Vi nhìn thấy có mấy con chim bồ câu bay vào chỗ sâu của sơn trang Lục Hòa, vừa rồi khi một con chim bồ câu bên trong bay qua đỉnh đầu Tử Vi, Tử Vi nhìn thấy trên đùi bồ câu buộc một đồ vật.
Tử Vi chú ý những thứ này là bởi vì Thanh Y đường cũng truyền tin tức lại dựa vào bồ câu tin.
Thế nhưng nàng không nghe nói sơn trang Lục Hòa có liên hệ với tổ chức nào.