Tử Vi cười rạng rỡ “Làm như vậy không chiếm được tấm chân tình của người đó, càng không có ý nghĩa, chẳng bằng không lấy chồng."
"Cứ như Hoàng để và Hoàng hậu của Đại Hưng đó, nghe nói vị Hoàng hậu kia vì Hoàng để mới thành ra như vậy, nàng ta trở nên như thế là vì cải gì? Không phải là hi vọng Hoàng để kia có thể sống vui vẻ sao? Còn Hoàng đế thì sao?" Tử Vi lại một lần nữa nhắc đến chủ đề này.
Tân Đạt Nhĩ đặt đũa xuống "cạch" một tiếng: "Tử Vi, nếu muội còn nói về bọn họ nữa ta sẽ lập tức đưa
muối về nhà!"
Tử Vi lè lưỡi: “Đại ca, đừng giận nữa, Tử Vi không nói nữa.”
Hai tay nàng cầm miếng thịt cừu lớn bắt đầu găm
Tân Đạt Nhĩ ném con dao trong tay hẳn qua: "Muội càng ngày càng không ra sao cả! Cái này phải dùng dao cắt nhỏ ra ăn! Muội cứ như thể chưa bao giờ ăn thịt dê vậy."
Lê Hiên không kim được mà nhìn chăm chằm vào nữ tử phía trước.
Bộ dạng cô ấy khi ăn thịt dê giống Tuyết Yên như đúc.
Đôi mắt của Lê Hiên khẽ nheo lại: "Kiểm tra xem, bọn họ là do ai đưa đến, cố ý nói cho trẫm nghe những lời này, tìm một người giống như nàng lượn lờ trước mặt trầm, cuối cùng là có mục đích gi!"
Hàn Chi Đào hiểu rõ, triều đình bây giờ, nào ai thật lòng đối với Hoàng thượng, mọi người đều từ lâu đã nhòm ngó đến ngôi vị Hoàng hậu kia như hổ đói nhòm mồi rồi.
Hàn Chi Đào sớm đã sai người bao vây trước cửa quán ăn,
Tân Đạt Nhĩ liếc Tử Vi, nhỏ giọng nói: "Ăn no chưa? Ăn no rồi chuẩn bị đi! Trước cửa có quan binh của Đại Hung!"
Tử Vi đặt bát đũa xuống. Nàng biết rằng đại ca Tân Đạt Nhĩ lợi hại, nàng cũng biết những người ngồi ở bàn đối diện cũng không phải là những kẻ tầm thường.
Nàng đi thẳng về phía Lê Hiên, nhỏ giọng nói: "Vị đại ca này, có nhìn thấy mấy kẻ lén la lên lút ở trước cửa không? Là thổ phi đay. Ta và đại ca đến đây để tìm thuốc cho mẫu thân đang bị bệnh, trên người đem theo không ít ngân lương, tiểu nữ cảm thấy mấy vị là con nhà võ, có thể bảo vệ chúng ta ra khỏi cửa quán ăn được không? Yên tâm, chúng ta sẽ không khiến các vị phải thiệt thòi đâu"
Cố Phàm và Trương Dương đứng chân trước mặt nàng, cả người Lê Hiên dựa vào phía sau ghế nhìn nàng.
"Làm thế nào ngươi biết chúng ta là con nhà võ?" Lê Hiên cầm chiếc khăn trên bàn lau miệng.
Thanh kiếm của vi này là bảo kiếm đó" Tử Vi chi vào chuỗi kiếm lộ ra dưới thắt lưng của Cổ Phàm. Đôi
mắt sáng của nàng nhìn hắn chăm chú, không chút kiêng dè, ánh mắt toát ra sự đắc ý và giáo hoạt khi phát hiện ra bí mật của họ.
Lê Hiên mim môi, không nói. Trên mặt nở ra nụ cười trêu chọc.
Hàn Chi Đào nghiêng người nhìn Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng lại cười.
Trong ấn tượng của hắn, kể từ khi Tuyết Yên hôn mê, khi Lê Hiên biết những khổ đau mà Tuyết Yên
chịu đựng, hằn rất hiểm khi cười lại.
Hắn vốn là người thích cười. Mặc dù phần lớn, những nụ cười đó không xuất phát từ trái tim.
Giờ đây, nhìn vẻ mặt vui tươi của nữ nhân kia, khóe miệng Hoàng thượng lại có cong lên.
Hàn Chi Đào lập tức nói: “Được. Nếu như cô nương đã tin tưởng chúng ta, chúng ta sẽ đưa các người ra ngoài. Ngân lượng thì không cần, nhưng cô nương có thể cho ta biết nhà cô nương ở đâu? Danh tính thể nào?"
Lê Hiên nhìn hắn một cải, vẫn không nói gì.
Tử Vi mim cười: “Ta tên là Tử Vi, đây là đại ca ta Tử Mục, bọn ta sống ở trấn Phong gần đây, dạo này mẫu thân mắc bệnh về tim, cần một loại thuốc có tên có Tình Nhân, tiểu nữ tìm đến rất nhiều tiêm thuốc nhưng vẫn chưa tìm được loại thuốc này. Đại ca không an tâm khi ta một mình ra ngoài nên mấy ngày nay cùng ta đi kiếm.
Lê Hiên ngồi thằng người dậy: "Bệnh tim? Có Tình Nhân?" Hằn ta lặp lại từng câu?
“Đúng vậy, vị đại ca này biết loại thuốc đó sao?" Tử Vi hỏi.
Lê Hiên ngừng lại đôi lúc, khế giọng đáp: "Núi Mặc, trên núi Mặc có cỏ Tình Nhân."
Lê Hiên không biết tại sao hắn lại nói với nàng ta điều này.
"Núi Mặc? Núi Mặc ở đâu?" Tử Vi truy hỏi.
Lê Hiện đột nhiên tức giận, hån giận chính mình. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tử Vi một cải, kìm nén sư kích động muốn nhìn thêm vào đôi mắt sáng đó một lần nữa, vung tay rời đi.
"Núi Mặc ở đâu vậy?" Tử Vi bước tới và năm lấy áo choàng của hắn. phải Trương Dương vô thức đánh về phía vai nàng, hăn dùng sáu phần sức, neu như hån đánh trúng nàng, nång không chết cũng bại liệt,
Tử Vi kinh hoàng, nàng vươn tay kéo lấy Lê Hiên, nàng quên mất, thực ra bon họ hoàn toàn là người xa la.
Tân Đạt Nhĩ cách nàng rất xa, không kịp đến cứu náng.
Nàng hốt hoảng lúng túng, không tự chủ được mà hét lên một tiếng: "Lê Hiên cứu thiếp!”
Lê Hiên ban nãy còn tức giận, lại bị nàng kéo tay áo thì lấy làm phẫn nộ. Nhưnh giờ hãn bị tiếng hét thất thanh kinh sợ của nàng làm cho quên hết mọi thứ.
Không thể ngờ rằng, hắn quay người ôm lấy nàng lùi về sau vài bước, tay phải giơ lên chặn lấy bàn tay của Trương Dương.
Trương Dương vội vàng thu hai bàn tay lại, vẫn như trước đây, bị chấn động đến mức hai vai ngứa ngáy.
Mọi người đều sốc, đứng ngẩn người, Tân Đạt Nhĩ lao tới, kéo Tử Vi từ trong lòng Lê Hiên ra, lao ra ngoài.
Lê Hiên nhìn Hàn Chi Đào nói: "Làm sao nàng ta biết tên trâm?"
Hắn ta vô cùng king ngạc, ban nãy giọng điệu khi gọi tên hẳn của nữ tử kia, gần như giống y hệt giọng của người đó. Hắn rất rõ, giọng nói đó không phải là của Tuyết Yên, giọng của nữ tử này nhẹ nhàng hơn, nhưng thần sắc đỏ, cảm giác đó, dường như lại chính là Tuyết Yên,
Trong khoảnh khắc, giọng nói, tiếng cười, khuôn mặt của Tuyết Yên lại hiện lên trước mắt hằn.
Không đợi Hàn Chí Đào trả lời, hån ta đã nhảy ra khỏi cửa quán ăn, nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của hai người kia nữa.
Sắc mặt hằn lạnh tanh, nhìn chằm chằm theo bóng dáng đã biển mất như làn khói, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng, giận dữ.
"Hoàng thượng, không đuổi theo nữa sao?" Cố Phàm hỏi.
"Không đuổi nữa, nàng ta sẽ còn xuất hiện" Lê Hiện lãnh đam nói.
Hắn ta luôn cho rằng, là nàng ta cố tình tiếp cận hẳn. Còn về mục đích của nàng ta là gì, đến giờ hắn vẫn chưa rõ, nếu như đã cố tình tiếp cận hẳn thì sẽ không kết thúc thế này.
Bệnh tim, cỏ Tinh Nhân, Lê Hiện. Nàng ta biết không ít. Cho dù ngươi là người do ai phải đến, có mục đích girl, trâm đều chờ ngươi! Lê Hiên cười khẩy.
Trước mặt hắn lại hiện lên đôi mắt tinh ranh của người nữ tử kia, đôi mắt đó giống Tuyết Yên như đúc. Khi Lệ Hiên đến Phù thành, Nhiếp Lăng Hàn đã đứng trước cửa thành nghênh đón.
Hắn ta vừa nhận được thư bồ câu tử chỗ Bach Thiếu Đình, nước Ba Sại đã quy thuận Đại Hưng.
Nhìn thấy Lê Hiên, Nhiếp Lăng Hàn cúi người hành lễ, sau đó đưa cho Lê Hiên bức thư Bạch Thiếu Đinh gửi bồ câu tới, Lê Hiên cũng rất vui mừng.
Nước Ba Sại sau khi bị Lê Kiệt chiếm lĩnh, nội chiến không ngừng. Cuộc sống của bách tính vẫn như trong cảnh nước sôi lửa bóng.
Kể từ khi Lê Kiệt thay đổi chiến thuật thi không tấn công Đại Hưng nữa mà bắt đầu tiến đánh các quốc gia xung quanh Đại Hưng. Lê Hiên phản công, giành lại được quyền làm chủ của các quốc gia khác. Mặc dù hắn luôn nhấn mạnh phải dùng binh lực ít nhất để giành được thắng lợi lớn nhất, nhưng, chỉ cần là chiến tranh, tất có thương vong.
Bây giờ, suốt hai năm chiến trận, phương thức của Lê Kiệt hoàn toàn là cướp bóc, bách tính từ lâu đã mệt mỏi với các cuộc chiến.
Lê Hiên thích sử dụng sách lược để giành chiến thắng hơn.
Khi mọi người đã nghiên cứu xong chiến thuật chống lại Bắc Di thì đã tối muộn, thị vệ đem lên mấy bát canh thịt cửu và một vài món xào..
Lê Hiên vẫn sống trong căn phòng trước đó hân từng ở.
Ở đây, có bóng hình của Tuyết Yên.
Hån nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chầm uống trà.
"Muội ấy vẫn như vậy sao?" Nhiếp Lăng Hàn chậm rãi hỏi.
“Ừm" Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vi thần cho rằng, nên đi tìm vị Mạnh cô cô đó." Nhiếp Lăng Hàn nói.
Lê Hiện gật đầu: "Điều mà người nghĩ đến, trầm cũng đã nghĩ rồi. Trầm đã phải người sống trên núi Tử Vi, nhưng hai năm rồi, vẫn không thấy tung tích của Mạnh cô cô."
"Còn có một người khác, cũng có thể cứu Tuyết Yên.” Nhiep Lăng Hàn nhìn Lê Hiên.
"Sư phụ của Tuyết Yên, Dao Lâm?" Lê Hiên đặt ly xuống.
"Đúng vậy."
"Trẫm cũng đã cử người đi tìm ông ấy, nhưng vẫn không tìm thấy" Lê Hiên chậm rãi bước đi,
"Đúng vậy, ông ấy càng khó tìm hơn. Người của Thanh Y đường cũng không tìm được.”
Hàn Chi Đào bước vào trong hỏi Nhiếp Lăng: "Trấn Phong ở đâu? Hôm nay chúng ta gặp một cô nương tên Tử Vi, nhìn rất giống Hoàng hậu."
"Trấn Phong? Chưa từng nghe qua, ta sẽ lập tức cho người đi hỏi thăm" Nhiếp Lăng Hàn nói,
Nhiếp Lăng Hàn cử người đi hỏi xung quanh, không có ai biết đến nơi gọi là trấn Phong.
Hàn Chi Đào muốn cử người đi tìm hai người đó.
"Không cần. Có duyên sẽ gặp lại. Nếu họ có mục đích khác, sẽ gặp lại thôi." Lê Hiên lãnh đạm nói. Hắn cho rằng, bọn họ có mục đích khác.
Lê Hiện đến Phù thành vài ngày, đều nghiên cứu địa hình và phong cách chiến đấu của Bắc Di.
Người Bắc Di giỏi cưỡi ngựa bắn cung, và một số người còn có thể di chuyển dưới nước và có. Vào mùa xuân, ý chí chiến đấu của họ không mạnh mẽ. Mùa đông khi thời tiết trở nên khắc nghiệt hơn, bọn họ sẽ cướp đoạt tài nguyên của các nước láng giềng.
Hiện tại, Bắc Di có ba gia tộc lớn. Hiện nay người đứng đầu của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ của tộc Độc Long, ngoài ra còn có hai gia tộc khác là tộc Hồ Điệp và tộc Diệm. Dân số của tộc Hồ Điệp và tộc Diệm tương đổi it, cộng cả hai tộc lại chiếm khoảng một nửa dân số Bắc Di. Hơn nữa, mỗi năm tộc Diệm đều di cư.
Nhân vật linh hồn của Bắc Ai là Tân Đạt Nhĩ của tộc Độc Long.
Tộc Độc Long sống ở bờ sông Độc Long, phía sau dựa vào núi Độc Long, phía trước là dòng sông Độc Long. Nước sông Độc Long trong vắt, dây chão, cầu mây vắt vẻo quanh song, mây trôi lững lờ, sương mù thấp thoáng, người tộc Độc Long rất nhiệt tình hào phóng.
Kể từ khi nhà vua qua đời vì bệnh vào năm trước, Tân Đạt Nhĩ kế thừa vị trí của cha, trở thành Vương Thượng ở Bắc Di. Năm nay hằn hai mươi lăm tuổi, dũng cảm và thiện chiến, vẻ ngoài cũng cực mê người.
Còn tộc trưởng tộc Hồ Điệp là Trường Phong, là nam nhân hai mươi ba tuổi, nghe nói tính khi gắt gỏng nhưng dũng cảm thiện chiến.
Toàn bộ tộc Diệm đang di cư về nơi có đồng cỏ, tộc trưởng Lỗ Ca, là một người đàn ông ôn hòa, năm bốn mươi tuổi.
Nhiếp Lăng Hàn phát hiện ra, Trường Phong và Tân Đạt Nhĩ luôn bằng mặt không bằng lòng.
Lê Hiên quyết định sử dụng chiến thuật lì giản nội bộ để giảm ý chí chiến đấu của Bắc Di.
"Bây giờ mùa này, tộc Diệm đã bắt đầu di cư. Chúng ta phải tìm cách lôi kéo tộc Hồ Điệp, lợi dụng tộc Hồ Điệp để chế ngự tộc Độc Long, đánh từ nội bộ Bắc Di ra, sẽ năm chắc hơn nửa phần thắng.” Lê Hiên nói với mọi người.
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Nghe nói tộc trưởng tộc Hồ Điệp có ý với muội muội của Tân Đạt Nhĩ, hai lần cầu hôn nhưng Tân Đạt Nhĩ đều không đồng ý. Trường Phong ghi hận trong lòng. Hơn nữa Trường Phong không phục Tân Đạt Nhĩ làm Vương."
"Vây chúng ta có thể bắt đầu ra tay với Trường Phong, lôi kéo Trường Phong Lê Hiên nói.
Rất nhanh Nhiếp Lăng Hàn đã gặp được Trường Phong. Hån rất cao, gương mặt sáng sủa, tướng mạo đúng là của người tài, nhưng mũi lại to, trông có vẻ luôn thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, nếu hắn ta có thể làm tộc trưởng, tất phải có chỗ xuất sắc hơn người,
Nhiếp Lăng Hàn tặng hẳn lương thực, hạt giống, thuốc và vàng bạc.
"Hoàng đế của chúng ta biết tộc Hồ Điệp vẫn luôn bị tộc Độc Long đàn áp. Ý của Hoàng thượng khi phái ta đến gặp tộc trưởng Trường Phong là hy vọng tộc trưởng có thế khuyên Vương Thượng của các người, nếu muốn gì thì có thể đạt được thông qua cuộc đàm phản giữa chúng ta.”
Đối với lời nói của Nhiếp Lăng Hàn, Trường Phong bán tín bản nghi, hắn ta đánh giá Nhiếp Lăng Hàn từ trên xuống dưới: "Người Hán vẫn luôn giáo hoạt quý quyết. Cuối cùng mục đích thực sự của ngươi là gì?"
Nhiếp Lăng Hàn mim cười: "Chi vi sự chung sống hòa bình. Hai nước giao hòa chi vi một trong hai mục
đích, một là thiết lập quan hệ ngoại giao, hai là tấn công quy thuận. Thành thật mà nói, Đại Hưng ở gần
Bắc Di hại nhiều hơn lợi
Trường Phong cười khẩy.
Nhiếp Lăng Hàn tiếp tục nói: “Bắc Di có địa hình phức tạp, ngoại trừ núi Độc Long, những nơi khác đều núi cao nước độc, hơn nữa người dân phân tán, khó quản lý, Đại Hưng chưa từng có ý xâm chiếm Bắc Di, từ trước đến nay đều là Bắc Di quấy rối Đại Hưng.”
Trường Phong cười ha ha: "Đây đúng là sự thật"
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Hoàng thương của chúng tôi không thể nói chuyện với Tân Đạt Nhĩ, nhưng Trường
này Phong tộc trưởng đức cao vọng trọng, hi vọng có thể nói lời hay ý đẹp với Tân Đạt Nhĩ, đừng tiếp tục quấy rối cuộc sống của dân chúng Đại Hưng, cũng không khiêu khích nhau, bên ngài đưa ra bất cứ yêu cầu nào chúng tôi đều có thể thương lượng, đương nhiên, ý của Hoàng thượng là, chi bàn với Trường Phong tộc trưởng. Nếu Trường Phong tộc trưởng có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói ra
Trường Phong nhìn Nhiếp Lăng Hàn với ý vị sâu xa.
"Trước mắt thực sự có một chuyện cần ngươi giúp đỡ bây giờ." Trường Phong đột nhiên nói,
"Trường Phong tộc trưởng, mời nói.” Nhiếp Lăng Hàn lặng lẽ nhìn hắn.
"Ta vẫn luôn thích công chúa Bắc Di, muội muội của Tân Đạt Nhĩ. Nhưng hắn ta không đồng ý, nói rằng công chúa đã có ý trung nhân, nhưng hai năm qua, chưa từng thấy nàng ấy qua lại với bất cứ nam nhân nào. Cho nên nàng ấy vốn không hề có ý trung nhân, Tân Đạt Nhĩ là muốn giữ nàng ấy lại để hòa thân với các nước khác."
Trường Phong nói nói tiếp: “Ngày mai, công chúa sẽ ra ngoài tìm thuốc, làm phiền ngươi tìm một đám thổ phi hù dọa nàng ấy một phen, sau đó ta ra mặt cứu nàng ấy."
Nhiếp Lăng Hàn mim cười: "Làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân? Trường Phong tộc trưởng quả là tình thâm, nhưng người là tộc trưởng, lấy nàng ấy cũng là môn đăng hộ đối, sao lại còn phải dùng đến cách này..."
Trường Phong cười: “Ta càng muốn nàng ấy cam tâm tình nguyện hơn!"
“Vậy tộc trưởng Trường Phong có thể tìm đại mấy người của ngài giả danh là được, cần gì phải dùng người của ta?"
"Để cho giống thật, người của ta, nếu không may bị bắt thủ nhận..."
Nhiếp Lăng Hàn đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Lăng Hàn tìm mấy tên thị về đóng giả côn đồ, phục kích trước tại nơi mà Trường Phong nói.
Mọi người thay quần áo bình thường, ngồi trong quán trà phía trước uống trà. Lê Hiên tìm một chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới ngồi xuống.
Căn cứ vào các thông tin mà Trường Phong đưa ra, muội muội của Tân Đạt Nhĩ xinh đẹp như hoa,
thường ngày thích mặc quần áo của Đại Hưng. Cưỡi hồng mã, thích dùng roi dài.
Giờ Tý ba khắc, Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên thì thầm một câu: "Hình như đến rồi."
Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa số. Nhìn thấy phía xa có hai cô gái, phía trước là hồng mã, phía sau là hắc mä.
Trên lưng hồng mã là một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngưa màu xanh nhat. Nữ tử phía sau cao lớn, ton thân là đồ đen.
Nữ tử kia càng ngày càng đến gần hơn, chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo, và không biết từ đầu sáu người
đàn ông đeo mặt nạ màu đen lao ra, xông về phía nàng ấy.
"Là Tử Vi!" Hàn Chi Đào thì thầm.
Con ngựa của nữ tử đó sợ hãi, chạy vài bước về phía trước, vừa hay chạy đến ngay dưới cửa số của quản trà, hai chân trước giơ cao, nữ tử đỏ bị hất khỏi lưng ngựa.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lê Hiên đã nhảy ra khỏi cửa sổ, ôm lấy người con gái sắp ngã xuống đất
Bon thổ phi xông lên, Lê Hiên vung hai tay lên, tạo ra một cơn gió cả, sáu tên thố phi đều bị đánh ngã
xuống đất.
Phía sau vang lên tiếng móng ngựa, Nhiếp Lãng Hàn nhìn qua, là Trường Phong đến. Nhiếp Lăng Hàn nhìn Hàn Chi Đào: "Các ngươi đi trước đi, Trường Phong đến rồi!”
Lê Hiện đưa Tử Vi lên ngưa, theo sau là Hàn Chi Đào, Cố Phàm, Trương Dương, rải một quả bom khỏi và phi nước đại đi. Khi Trường Phong đến, hãn nhìn thấy bọn thổ phi đã bỏ trốn, công chúa bị người khác cướp mất, cũng
thấy cô gái đi cùng công chúa tức tối chạy về phía trước, hắn ta cầm theo thanh đạo dài đuổi theo,
Nhiếp Lăng Hàn theo sau hắn ta: "Sao bây giờ Trường Phong tộc trưởng mới đến? Nàng ấy đã được người khác cứu rồi"
Trường Phong không nói gì, sầm mặt lại, đánh ngưa chạy về phía trước.
Tử Vi bực minh khi gặp bọn thổ phi, suýt thì ngã từ ngựa xuống.
Nàng hoàn hồn, đập tay đá chân loạn xạ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, phút chốc đờ người.
Nàng lập tức ngồi im.
"Đúng là có duyên!” Tử Vi nói,
Lê Hiên không lên tiếng.
Tử Vi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, khuôn mặt nàng say đắm, cơ thể rất tự nhiên mà dựa vào trên người Lê Hiên.
Một vài người chạy nhanh trên đường, phía trước là núi Âm, ranh giới giữa Đại Hưng và Bắc Di.
Sau khi chạy được nửa canh giờ, phía sau không có ai đuổi theo kịp. Bọn họ không đợi Nhiếp Lăng Hàn mà qua núi luôn.
Lê Hiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhân trước mặt không hề vùng vẫy và chống cự, ngược lại rất phối hợp mà theo bọn họ đến Đại Hưng.
Bước vào địa bàn của Phù thành, xuống ngựa, Lê Hiện ôm nàng xuống, lạnh lùng nhìn nàng.
Hàn Chi Đào, Cố Phàm và Trương Dương đều nhìn Tử Vi.
Hàn Chi Đàn ho khan một tiếng, tiến về phía trước nói: “Cô nương, ban nãy là chủ tử của ta cứu ngươi, sao người không nói một tiếng cảm ơn?"
Tử Vi mim cười: "Quên mất, đa tạ ban nãy tương cứu." Nàng chắp tay với Lê Hiên.
Lê Hiên vẫn không nói, nhưng vẫn nhìn nàng.
"Cô nương đây là muốn đi đâu vậy?" Hàn Chi Đào hỏi.
“Núi Mặc, không phải các người nói núi Mặc có có Tình Nhân sao?” Tử Vi nói.
Lê Hiên đã biết nàng hóa ra lại là công chúa của Bắc Di và muội muội của Tân Đạt Nhĩ.
"Cô nương là người Bắc Di, hiện nay Bắc Di và Đại Hưng đang có tranh chấp, người đến Đại Hưng như thế này, không sợ bị Đại Hưng bắt sao?" Hàn Chi Đào lại hòi.
"Ta không phải là binh lính, sao lại bắt ta? Ta đến tìm thuốc cho mẫu thân. Lẽ nào Hoàng đế Đại Hưng rất
dã man sao? Tử Vi nghiêng đầu hỏi Lê Hiên.
"Chúng ta đưa người đến đây, sao ngươi không...?" Lê Hiên muốn hỏi tại sao ngươi không kháng cự, nhưng Tử Vi đã lên lầu, vào căn phòng trước đây của Tuyết Yên, bây giờ là chỗ Lê Hiên ở.
Nàng bước vào phòng, lại thò đầu ra nói: "Các ngươi có người đi lên núi Mặc không? Nếu đi thì đưa ta đi cùng, nếu không đi thi sáng sớm ngày mai ta xuất phát đi một mình.” Nàng nói hết sức tự nhiên, giống như từ lâu đã trở thành bằng hữu thân thiết, hoặc là người nhà.
Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên, hai người mặt đối mặt.
Không thể phủ nhận, Hàn Chi Đào có thể nhin ra Hoàng thượng thích nữ nhân này, bất luận nàng ta là ai. Hiện tại người đã biết nàng ta là muội muội của Tân Đạt Nhĩ, làm sao có thể bỏ qua cho nàng ta được.
Có điều nàng ta đến tìm thuốc cho mẫu thân, nếu như vì Lê Hiên giữ nàng lại mà ảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân, dầu nói sao cũng khó.
Nghĩ đến đây, Hàn Chi Đào nói: "Hoàng thượng, chi bằng chúng ta cử người lên núi Mặc tìm có Nhân Tình cho nàng ấy..."
Không ngờ Lê Hiên lại gật đầu.
Sau buổi trưa, Cổ Phàm đến tìm Tử Vi dùng cơm, gõ cửa cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy cửa mở.
Cố Phàm đang chuẩn bị xông vào thì Lê Hiên và Hàn Chí Đào bước đến.
Lê Hiện đẩy cửa ra, phát hiện Tử Vi không có ở trong phòng.
Nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau mở, một tấm chăn màu xanh đậm treo trên cửa sổ, nàng ta đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn.
Tử Vi biết rằng đây không phải là thời điểm tốt nhất để ở bên Lê Hiên, nếu bây giờ bị hẳn cấm túc, rất khó để trốn thoát.
Nàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là giúp Lê Hiên chinh phục Bắc Di, nhưng nàng không thể hi sinh nhiều sinh mạng vô tội được.
Tân Đạt Nhĩ đối với nàng rất tốt, Tân Đạt Nhĩ có vẻ rất lạng lùng, nhưng thực tế hắn đổi với người thân rất ôn hòa. Tử Vi thích hẳn. Nàng không muốn Bắc Di và Đại Hưng có quá nhiều thương vong,
Điều quan trọng nhất bây giờ là quay lại núi Mặc tìm cò Tình Nhân cứu mẫu thân. Vị mẫu thân này đối xử với nàng cực kì tốt.
Khi Tử Vi còn là Tuyết Yên, nàng từ nhỏ đã không có mẹ. Nhưng muội muội của Tân Đạt Nhĩ, Tân Tử Vi co me
Nàng biết trong cung Vân thành có rất nhiều có Tình Nhân, khi nàng vẫn còn là Tuyết Yên, nàng đã dự trữ trong cung một chút. Nhưng nàng của bây giờ không còn muốn quay lại cung nữa Nơi đó luôn khiến nàng cảm thấy bị thương. Hơn nữa một khi đã vào cung sẽ rất khó để trở ra.
Tử Vi bây giờ không còn bị bệnh tim nữa. Tử Vi thuận lợi từ cửa sổ phía sau nhảy ra ngoài, nhưng nàng bị treo chân. Khi nàng vừa khập khiễng bước ra khỏi cánh cửa nhỏ ở góc tường đã nhìn thấy một hàng người xếp trước mặt.
Lê Hiện đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn nàng
Hàn Chi Đào không thể kìm được mà mim cười nói: "Cô nương muốn rời đi chỉ cần nói một cầu là được,
hà tất gì phải chạy qua cửa sổ?"
Tử Vi cười rực rỡ, khập khiễng bám lấy tường.
Ta muốn đi, các ngươi có thể tha cho ta đi không?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
"Coi như cô thông minh, đúng là không thể!" Là giọng nói lạnh lùng của Lê Hiên.
Tiếng móng ngựa vang đến từ xa, và một người đàn ông mặc áo choàng bạc phí nước đại đến.
Nhìn thấy bọn họ, xoay người xuống ngựa, hành lễ với Lê Hiên.
"Hoàng thượng. Hãn định nói gì khác, nhưng nhìn thấy nữ nhân đang bảm vào tưởng mà đứng, lập tức ngậm miệng.
"Hoàng thượng? Ngươi là Hoàng đế của Đại Hưng?" Tử Vi mim cười hỏi.
Nhiếp Lãng Hàn vừa nhìn rõ muội muội của Tân Đạt Nhĩ trông như thế nào.
Hän sững người ở đó. Nữ tử này, dường như đã từng gặp gỡ, đúng là rất giống Tuyết Yên, lông mày, thần sắc, khuôn mặt, chi là so với Tuyết Yên xinh đẹp hơn chút
Lê Hiện không nói, hắn biết nữ nhân này rất nhiều lúc đều giả bộ. Nàng thậm chỉ sớm đã biết hắn là ai.
Vì vậy, càng không thể để nàng ta đi.
"Giam nàng ta lại!" Lê Hiện lãnh đạm nói,
“Ẻ: Chân ta bị treo rồi, sao phải nhốt ta lại, ta muốn đi tìm thuốc!" Nàng lo lắng, mím môi và khẽ cau mày,
thậm chí càng giống người đó hơn.
Lê Hiện trong lòng tức giận nhưng không có cách nào bộc lộ ra. Hẻ môi, quay người rời đi.
"Lê Hiên, ngươi thả ta đi, ta thật sự rất vội!" Tử Vi lo lắng.
Lần này, mọi người đều kinh ngạc, lần trước nàng gọi tên hăn, mọi người đều cho rãng nghe nhầm, nhưng lần này, mọi người xác nhận, bọn họ không hề nghe nhầm, nàng gọi tên hắn rất rõ ràng
Lê Hiện năm lấy kéo nàng đứng trước mặt hắn, giữ lấy vai nàng bằng cả hai tay "Nói, cuối cùng ngươi là ai? Làm sao người biết tên ta?"
Trong mắt Lê Hiền, ảnh lên sát ý không hề che đậy.
Tử Vi kìm nên sự kích động trong lòng, nói nhỏ: "Ta là Tử Vi, công chúa Bắc Di, ngươi là Hoàng để Đại Hưng, ta biết Hoàng đế Đại Hưng tên Lê Hiện, Ca ca đã nói với ta rất nhiều lần, Cái hôm lần đầu chúng ta gặp mặt, ta đã nghe thấy bọn họ gọi ngươi là Hoàng thượng, nên ta cố ý gọi người là Lê Hiên, không ngờ quả thật là ngươi!"
Tử Vi muốn quyết đánh đến cùng, nếu đã không có cách gi nói cho hắn biết bản thân mình chính là linh hồn thật sự của Tuyết Yên, cũng không thể để hắn biết những chuyện Mạnh cô cô đã nói về những chuyện của họ xảy ra chốn nhân gian. Vì thể nàng chi có thể cược, cược Lê Hiên sẽ không giết nàng.
Nàng nhìn vào māt hân, tronng đôi mắt đó mặc dù có sát ý, nhưng phần nhiều là do dự. Mặc dù khuôn mặt của nàng đã thay đổi, nhưng biểu cảm và hơi thở của nàng vẫn là của Tuyết Yên.
Hân sẽ không giết một người giống Tuyết Yên như vậy.
Hơn nữa, nàng muốn hãm một lần nữa yêu Tử Vi. Điều này rất bi ai.
Bởi vì yêu Tử Vi có nghĩa là phản bội Tuyết Yên. Mặc dù Tử Vi là Tuyết Yên.
Nhưng trong trái tìm của Lê Hiên, Tử Vi và Tuyết Yên lại không phải là cùng một người.
Chi khi Lê Hiện yêu Tử Vi, mới giúp Bắc Di tránh được kiếp nạn.
Nàng biết Lê Hiên sắp tấn công Bắc Di. Nhưng nàng không nói với đại ca Tân Đạt Nhĩ. Nhiệm vụ của nàng chính là khiến cho Bắc Di hòa bình mà quy thuận Đại Hưng.
Lúc này, nàng nhìn Lê Hiên, trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi, ngược lại, cầm nàng hơi hếch lên, đôi mất dò xét và thận trọng, khiến Lê Hiên càng thêm khó chịu.
Lê Hiến nghe lời nàng nói, ý định giết người mơ hồ trong ánh mắt đã biến mất: “Ngươi c là công chúa của
Bắc Di?"
"Đúng vậy, Tân Đạt Nhĩ là ca ca của ta." Tử Vi nói.
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Hoàng thượng, nếu nàng ta đã biết thân phận của chúng ta, vậy thi Tân Đạt Nhĩ có lẽ cũng đã biết, càng không thể thả nàng ta đi"
"Mẫu thân người có bệnh tim?" Lê Hiên hỏi trực tiếp.
"Đùng vậy" Tử Vi trả lời.
"Làm thể nào ngươi biết cỏ Tình Nhân có thế chữa được bệnh tim?" Lê Hiền hội, "Ta hiểu về y thuật nên biết. Hơn nữa trước kia ta cũng bị bệnh tim, sau đó khỏi rồi" Tử Vi lãnh đam nói.
Lê Hiện nhìn về phía nàng.
Anh mắt đó dường như có kỳ vọng, có bất ngờ, có nghi ngờ nhưng ngay lập tức lại khôi phục sự bình tĩnh.
Trái tim Tử Vi chững lại. Hắn chắc chắn đã nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Yên trên người minh.
Hai người đã từng yêu nhau sâu đậm, có thể nhớ một loại cảm giác hay không, đó đó là cảm giác không sao diễn tả bằng lời nói, kí ức kéo dài.
Nàng cảm thấy đau đớn. Nàng từng cho rằng bản thân không còn muốn gặp lại hắn nữa. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy hån, nàng lại một lần nữa trầm luân,
Điều này quả bất công. Nhớ mãi không quên mới đau khổ, lãng quên chính là giải thoát.
Nhưng nếu có thể lựa chọn lại, nàng vẫn sẽ chọn làm Tử Vi, mặc dù những kí ức kia rất nặng nề, thậm chi là đau khổ.
Nàng không muốn quên hẳn.
"Trẫm đã cử người đi lấy có Tình Nhân, ngươi không cần tự đi tìm." Lê Hiên chậm rãi nói.
Tử Vi nhìn hắn, nhìn vào con ngươi đen như ngọc.
"Nếu như ca ca ta biết ta ở chỗ này, sẽ xây ra cuộc chiến mới. Những người chịu khổ trong chiến tranh chi có bách tích thôi." Tử Vi nói.
"Ngươi lại rất quan tâm đến các vấn đề đại sự quốc gia nhi. Không vấn đề gì, hắn ta tam thời sẽ không biết.” Lê Hiện nhìn nàng.
"Sớm muộn gì huynh ấy cũng biết, mật thám của ca ca ở khắp mọi nơi. Trừ khi bây giờ ngươi giết ta." Tử Vi nhìn hắn đầy to gan.
"Đưa đi!" Lê Hiện xua tay.
Tuyết Yên bị nhốt trong gian phòng đó, cửa sổ cũng bị khóa lại, trước cửa có hai thị vệ đứng canh.
Trong phòng nghị sự, Lê Hiên nhìn về phía trước.
Bây giờ công chúa của Bắc Di đang nằm trong tay họ. Họ đang thảo luận lại về cuộc chiến với Bắc Di một lần nữa.
Tiếp tục liên thủ với Trường Phong thì cần phải giao công chúa Bắc Di cho Trường Phong Nếu không, để Trường Phong biết Tử Vi đang ở trong tay họ, chắc chắn sẽ hiểu lầm bọn họ cố tình cướp đi người trong long hån.
Lần này, không hẹn mà gặp, mọi người đều không muốn giao Tử Vi cho Trường Phong, Nàng ta quá giống người đó, không phải là tướng mạo, mà là một loại cảm giác không sao diễn tả ra được.
Hàn Chi Đào không muốn Hoàng thượng cứ tiếp tục ở bên một Tuyết Yên đã không còn tri giác như này mãi, tuy rằng, hắn đã từng có ý với Tuyết Yên, nhưng đã bị hắn nhanh chóng đè nén xuống tận cùng nơi tim
Những nỗi đau mà Tuyết Yên gặp phải khiến hắn rất đau lòng. Nhưng hắn biết, Lê Hiên là Hoàng thượng, lại còn là bạn chí cốt của hắn, luận công luận tư, điều hãn nghĩ đến đầu tiên đều là Lê Hiên.
Hơn hai năm qua, không có nữ nhân nào lọt vào mắt Lê Hiên, cho đến khi gặp Tử Vi,
"Nếu như không hợp tác với Trường Phong, dùng Tử Vi làm mồi nhử cũng là một kế sách. Trương Dương đề xuất ý tưởng này,
Mọi người đều không nói. Trương Dương là người chốn giang hồ, thay thế vị trí của Điền Minh. Hãn biết
Hoàng hậu, nhưng chi gặp mấy lần, đối với ân oán giữa đế hậu hãn không rõ cho lãm.
Hắn cũng không cảm thấy Tử Vi,có bất cứ nét gì giống với Hoàng hậu. Hắn rất khách quan mà nói ra ý kiến của mình.
"Dùng năng ấy làm mồi câu chi có thể bắt được Tân Đạt Nhĩ. Sự uy hiếp đến hai gia tộc còn lại không lớn" Nhiếp Lăng Hàn nói.
Bởi vì dùng con cờ là Tử Vi, không ngờ lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Hành động theo kế hoạch ban đầu." Lê Hiên bất ngờ nói.
"Hoàng thượng!" Hàn Chi Đào không đồng ý.
Lăng Hàn, ngươi nói với Trường Phong đã bắt được công chúa, giao nàng ta cho hắn. Không cần thay đổi. Lê Hiện đứng dậy và rời đi.
Hần biết rõ đây không phải Tuyết Yên, nàng ta chi hơi giống Tuyết Yên thôi, sao hắn lại bị nàng ta lay
động? Lẽ nào tinh yêu của hắn dành cho Tuyết Yên mong manh đến vậy?
Lê Hiện cầm hân chính mình.
Nhiếp Lăng Hàn tuần lệnh.
Tử Vi dung bữa trong phòng. Có quân y đến xem vết thương ở chân cho nàng.
Nàng năm canh cửa số và nhìn ra ngoài.
Thấy Nhiếp Lăng Hàn đánh ngựa rời đi, Suốt cả buổi chiều, nàng luôn bị nhốt lại.
Tử Vi vẫn luôn nghĩ, hằn sẽ dùng cách gì để đối phó với mình. Dùng nàng làm mồi nhử? Tân Đạt Nhĩ, chắc chắn sẽ đến tự đến cứu nàng, nhưng trước giờ Tân Đạt Nhí không làm điều gì mà không chắc chắn,
Lê Hiên cũng như vậy,
Nhưng rồi sẽ có thằng có thua.
Tử Vi đã coi người ca ca mới gặp không lâu này là người thân của mình.
Bắc Di có thể vững mạnh như này, phần lớn nhờ vào các thủ đoạn như đanh thép của Tân Đạt Nhĩ.
Tuy nhiên, không ai có thể ngăn cản bước đi muốn thống nhất lục địa phía bắc của Lê Hiên.
Hoặc giả Đại Hưng với Bắc Di liên hôn? Với tính cách của Lê Hiên, cho dù có liên hôn, Lê Hiên cũng tuyệt đổi không thủ hạ lưu tình với Bắc Di. Bước đi này một khi đã cất, thì sẽ không còn đường lùi nữa.
Huống hồ, Tân Đạt Nhĩ luôn hòa hảo với Lê Kiệt.
Tử Vi nghĩ trước nghĩ sau, suy nghĩ rất nhiều,
Chân nàng bị sưng rất nặng, quân y muốn năn bóp cho nàng một chút nhưng bị nàng đẩy ra. Nàng tự mình nói năn nhè nhẹ.
Buổi tối, có thị về đưa thức ăn đến.
Tử Vi nhìn thấy mì súp chua: "Này, chi cho bổn công chúa ăn mì thôi à, ta muốn ăn thịt dê nướng, muốn ăn chân gà!" Tử Vi không ăn.
Thị vệ giận dữ nói: "Ngươi là tù binh mà còn muốn kén cả chọn canh!" Hắn ta giận dữ bỏ đi.
Nhiếp Lăng Hàn vội vàng quay lại báo cáo với Lê Hiên: “Đã đàm phản xong xuôi với Trường Phong rồi, ngày mai giao Tử Vi công chúa cho hắn."
Lê Hiện gất đầu.
"Nếu có thể khiến nội bộ bọn chúng xảy ra chiến loạn là tốt nhất” Lê Hiện lãnh đạm nói.
“Ừm, vị thần đã cho ngươi đi phát tán tin tức Tử Vi công chúa bị bắt cóc. Tân Đạt Nhĩ sẽ sớm biết thôi. Công chúa được giao cho Trường Phong xong, sẽ phải người đến báo cho Tân Đạt Nhĩ. Nhiếp Lăng Hàn noi.
Lê Hiên gật đầu,
Trên lầu vang lên tiếng lách ca lách cách, còn có tiếng la mãng của nữ nhân, Lê Hiên cau mày. Hàn Chi Đào ra ngoài xem thử rồi quay về bẩm bảo: “Đó là công chúa Tử Vi, ban nãy nàng ấy chế đồ ăn không hợp khẩu vị, không ăn, sau đó ném vỡ cốc chén ở trong phòng.”
Nhiếp Lăng Hàn mim cười: "Tinh khí của nàng ta đúng là nóng này! Đồ ăn không hợp khẩu là đập cốc chen?"
"Nàng ấy muốn ăn thịt dê nướng và chân gà." Hàn Chi Đào nói.
Lê Hiên ngước nhìn Nhiếp Lăng Hàn.
Những gì nàng ấy muốn ăn không ngờ cũng giống như Tuyết Yên.
"Cho nàng ta đi!" Lê Hiện nói.
Lê Hiến trở về một gian phòng khác, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy gian phòng phía đối diện của người đó,
Căn phòng đang sáng đèn, thi thoảng có thể nhìn thấy bóng hình của người đó.
Bọn họ chi gặp nhau có hai lần. Nàng ta chi có chút giống Tuyết Yên mà thôi, nhưng nàng ta là công chúa Bắc Di, Đại Hưng đang chuẩn bị tiêu diệt Bắc Di.
Bây giờ, tộc Diêm ở Bắc Di đã di cư, giao Tử Vi cho Trường Phong, Tân Đạt Nhĩ và Trường Phong nhất định sẽ xảy ra nội loạn, bọn họ sẽ tận dụng cơ hội này. Chi cần giết Tân Đạt Nhĩ và một vài nhân vật chủ chốt khác, Bắc Di sẽ đầu hàng.
Đối với bách tinh, chi cần đem đến cho họ cuộc sống an định và thịnh vượng, họ sẽ không quan tâm ai là Vương thượng của họ.
Lê Hiện đứng trước của sổ nhìn, đột nhiên phát hiện nữ tử kia cũng đứng trước cửa sổ nhìn hắn.
Lê Hiên ngây người. Hãn có hơi bối rối. Hắn là hoàng để cơ mà, sao có thể trốn đi một cách hoàng loạn như vậy?
Tại sao lại có một cảm giác không rõ ràng như này?
Lê Hiên nghiên răng, năm xuống, dập tắt ngọn nến.
Sáng sớm hôm sau, Tử Vi được đưa ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn nàng: “Khi công chúa bị thể phi tấn công đưa đi, tình cờ gặp phải thị vệ của Hoàng thượng, chúng tôi đã cứu cô. Hiện giờ, người Bắc Di đến đón người rồi, hôm nay bản soái sẽ đưa cô qua do."
"Các người thực sự thả ta đi?" Tuyết Yên cảm thấy ngạc nhiên. Đương nhiên, cô ở trong tay chúng ta không khác gì củ khoai nóng, không có chút giá trị nào, chúng ta cũng không muốn xây ra mâu thuẫn với Bắc Di." Nhiep Lăng Hàn nói.
Tử Vi mim cười: “Các ngươi cho rằng ta ngu ngốc lắm sao? Ta là công chúa Bắc Di, các ngươi làm sao có ý tốt thả ta đi? Nói đi, có âm mưu gi? Dùng ta làm mồi câu? Hay là lấy danh nghĩa là người có ân cứu mạng với ta mà nhân cơ hội giết chết đại ca ta, diệt tộc ta?”
Lê Hiện lạnh lùng nhìn chằm chăm vào Tử Vi.
Tử Vi ngang mặt lên đón lấy ảnh mắt của hắn ta, nói: "Nghe nói khi Đại Hưng diệt Đại Nguyệt cũng không dùng bao nhiêu binh lực...”
Lê Hiên duỗi tay ra và rút thanh kiếm Thương Long từ thắt lưng để chĩa về phía ngực nàng: “Ngươi nói đúng, gặp phải trẫm là kiếp nạn của ngươi. Nếu như người còn la hét, ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngay lập tức!"
Tử Vi nhìn hắn, không hề lùi lại. Nàng khẽ cau mày trừng mắt nhìn hắn, quần mắt thâm đen, bàn chân trái hơi khập khiễng.
Lê Hiên quay tay, Tử Vi bị bịt miệng lại, tay chân bị dây thừng trói lại, chúng vứt nàng vào kiệu.
Trên xe ngựa có một nữ tử ăn vận như thị vệ bước lên, Tử Vi nhìn nàng ta một cái.
Nữ tử đó không nói, nhưng nhìn nàng chăm chú không rời nửa bước.
Xe ngựa lộc cộc đi một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Có người vén mành kiệu, không ngờ là Lê Hiên, hän không nói một tiếng nào, đi đến điểm huyệt của nàng, cởi dây thừng ra, ôm nàng xuống kiệu.
Tử Vì nhìn thấy bốn chữ to trên cửa "Khách điểm Hữu Lái".
Nàng cũng thấy Lê Hiên cùng mọi người đều mặc thường phục.
Đây có lẽ là đất của Bắc Di, Phù thành vốn đã ở nơi giáp ranh giữa Bắc Di và Đại Hưng, đi đến đây không mất quá nhiều thời gian,
Lê Hiên ôm nàng lên tầng hai, bước vào một gian phòng, để nàng ngồi trên giường
Tuyết Yên bị điểm huyệt, không thể nói chuyện, nàng ra sức dùng ánh mắt liếc nhìn Lê Hiên. Nhưng Lê Hiên đứng ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, không hề nhin nàng.
Lê Hiện bước ra khỏi căn phòng và hỏi Nhiếp Lăng Hàn: "Người của chúng ta đã báo tin cho Tân Đạt Nhĩ chưa?"
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Đã báo, đã hẹn với Trường Phong giờ Tý ba khắc, lúc báo cho Tân Đạt Nhĩ là giờ Ngọ, nếu Tân Đạt Nhĩ đến trước, đã sắp xếp người trên đường cản trở rồi. Lê Hiên gật đầu,
"Hoàng thượng, thực sự phải giao nàng ấy cho Trường Phong sao?" Nhiếp Lăng Hàn nghĩ đến đôi mắt dường như biết nói của Tử Vi.
"Đúng, trầm trước giờ vẫn luôn thích dùng cái giả nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất” Lê Hiên nói.
Hàn Chị Đào thở dài, về sau sẽ rất khó để tìm thấy một người con gái giống Tuyết Yên như vậy. Trong thời gian này, các quan đại thần trong triều đình luôn dâng sở mong Hoàng thượng nạp phi nhưng đều bị Hoàng thượng gạt đi. Mấy người bọn họ cũng cử người ra ngoài tìm những cô gái thú vị thông minh, lại giống như Tuyết Yên, nhưng có điều, Hoàng thượng chưa bao giờ để mắt đến.
Chi người con gái tên Tử Vi nàng, mới có thể khơi gợi mọi hi nộ ái ố của Hoàng thượng.
Giờ Tý ba khắc đã qua, ngoài khách sạn có một toán người ngựa bước vào, dẫn đầu chính là Trường Phong.
Hån bước vào cửa lớn của khách điểm, bây giờ vẫn còn chưa sáng rõ, khách đến ăn vẫn chưa nhiều, chi có lác đác vài người ngồi dưới tầng một.
Trường Phong và Nhiếp Lãng Hàn trao đổi một vài câu, rồi ngay lập tức đi lên tầng hai.
Lê Hiện và Hàn Chi Đào ngồi chờ ở chiếc bàn ngoài bên cạnh căn phòng uống trà.
Trường Phong bước vào phòng của Tử Vi.
Tử Vi kinh ngạc nhìn Trường Phong.
"Công chúa, nghe nói người bị bọn thổ phi bất đi, Vương thượng rất lo lắng, cá Bắc Di đều đang tìm công chúa, Trường Phong vừa nghe được tin tức của người thì lập tức qua đây, đi thôi, theo ta về nhà đi."
Tử Vi cảnh giác nhìn hắn, không thể cất lời.
Trước giờ nàng đều không thích Trường Phong, Trường Phong đã quấy rối nàng hai lần. Tháng trước, Trường Phong vì say rượu mà trêu chọc nàng, bị Tân Đạt Nhĩ đánh cho một trận.
Trường Phong nhin thấy bộ dạng của Tử Vi, biết nàng đã bị điểm huyệt: "Đừng lo, chỗ này rất gần với Đại Hưng, không an toàn, đợi đưa nàng đến địa bàn của ta ta sẽ giải huyệt cho nàng sau”
Hãn bước tới ôm lấy Tử Vi, củi xuống nhìn bảu vật trong lòng, hôn lên trản nàng một cải.
Lê Hiên lanh lùng nhìn Trường Phong ôm Tử Vi bước ra khỏi phòng, ảnh mất Trường Phong nhìn Tử Vi khiến hân khó chịu.
Trường Phong ôm Tử Vi xuống cầu thang, sải bước lớn ra cửa, ôm nàng ấy lên ngựa của minh, quay ngựa, vùng roi quất ngựa rời đi.
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào, mấy người họ đều đè nén tâm trạng
Trường Phong đưa Tử Vi chạy một hồi, tay trái của hãn vừa hay đặt ngay dưới xương sườn của Tử Vi, cánh tay hắn ta có thể chạm vào sự mềm mai của Tử Vi, trái tim hẳn ta lâng lâng.
Từ nhỏ hản đã thích Tử Vi, nhưng Tử Vi không hề thích hån. Năm mười hai tuổi, khi làm lễ, hắn đánh một con hổ, lần đi săn đó, chân phải hắn bị thương, cánh tay trái của hắn gần như bị con hổ cắn đứt.
Dưới sự hướng dẫn của người trong tộc, hắn đã tự mình lột da con hổ đó, tộc Hồ Điệp có một phong tục,
khi làm lễ sẽ đem bộ phận quý giá nhất của vật săn được tặng cho người quan trọng trong trái tim minh.
Hån tặng cho Tử Vi tấm da hổ quý giá.
Nhưng hai ngày sau, hắn phát hiện ra tấm da hổ bị Tử Vi tặng cho Vân Đóa, nha đầu da ngăm ngăm đen, trầm mặc không nói chuyện.
Nhiều năm như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn không thiếu, nhưng người hãn muốn có nhất, vẫn là Tử Vi.
Hai tháng trước, sau Tử Vì ngã từ trên ngựa xuống, tính khí của nàng đã thay đổi, nàng đối với hắn không còn lạnh lùng như trước. Hắn lại lần nữa cầu hôn với Tân Đạt Nhĩ, nhưng vẫn bị Tân Đạt Nhĩ từ chối như cũ.
Tối hôm đó, hắn uống rượu, hỏi nàng: “Thanh Châu và Phù thành, nàng thích nơi nào?"
Tử Vi kinh ngạc nhiên nhìn hăn: "Đều thích, sao vậy?"
“Được, nếu nàng thích, ta sẽ giành chúng tặng cho nàng!"
Tử Vi cau mày, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Hắn cầm lòng không đặng mà ôm lấy nàng, nhưng lại bị Tân Đạt Nhĩ dùng roi đãnh ngay trước mặt mọi người.
Tử Vi, ta làm sao có thể để nàng gả cho người khác! Nàng chi có thể là người của Trường Phong ta.
Nếu như Tân Đạt Nhĩ phản đối lần nữa, hoặc giả gå nàng cho người khác, ta sẽ cướp lấy vị trí của hắn! Trong thế giới này, muốn đạt được thứ bản thân mình mong muốn, chi có cách là nằm trong tay quyền lực tối cao.
Còn việc chọn hợp tác với Đại Hưng, cũng là một trong những bước đi để hắn có được quyền lực tối cao Bắc Di.
Phía trước là một ngọn núi, sườn núi có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ.
Trường Phong cúi đầu nhìn Tử Vi trong vòng tay mình, bất ngờ dừng ngựa. Hắn ta ôm Tử Vi đến căn nhà gỗ, quay đầu nói với đám thị vệ: "Các ngươi đứng ở chỗ này! Không được phép lại gần nhà gỗ."
Hắn ôm Tuyết Yên đi vào căn nhà.
Lần này, hắn không muốn thả nàng đi. Hắn muốn nàng trở thành người phụ nữ của hắn. Chỉ có như vậy, nàng mới không muốn gả cho người đàn ông khác nữa. Nữ nhân ấy mà, có thể ban đầu không thích bạn, nhưng khi đã trở thành nữ nhân của bạn, thì không thể rời đi nữa.
Ngôi nhà gỗ có một chiếc giường gỗ và bộ chăn gối đơn giản.
Hắn cởi áo choàng ra trải lên chiếc giường gỗ, đặt Tử Vi lên trên. Đóng cánh cửa nhà gỗ lại, giải huyệt cho Tử Vi.
Tử Vi bị sốc, nàng lập tức hiểu ra hằn ta muốn làm gì.
"Trường Phong, mau thả ta đi, ngươi là toc trường tộc Hồ Điệp, là người có liên quan đến vinh nhục của cả bộ tộc. Nếu như đại ca ta biết được nhất định sẽ giết chết ngươi!" Tử Vi rút dây roi ở eo vung lên.
Trường Phong giữ chặt lấy dây roi.
"Tử Vi, từ nhỏ ta đã thích nàng, tại sao nàng không thích ta vậy? Ta có chỗ nào kém cói hơn kẻ khác?"
"Ngươi có nhiều nữ nhân như thế, ta làm sao có thể gả cho ngươi?" Tử Vi nói.
"Không sai, ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng bọn họ đều không phải là chính phi của ta. Vị trí chính phi của ta chi dành cho nàng!"
Tử Vi lắc đầu: “Trường Phong, ta đã có người trong lòng rồi. Ngươi làm thế này, có xứng đáng với đại ca ta sao?"
Trường Phong không nói gì, bước tới ôm lấy Tử Vi.
Tử Vi không thể không hét lên: "Người đâu, cứu ta với!"
Đôi vai nàng bị Trường Phong giữ chặt không thể động đậy, nàng nhìn thấy áo ngoài của mình bị hắn cởi ra, lộ ra lớp áo lót màu xanh. Miệng của Tử Vị bị Trường Phong bịt kin: "Tử Vi, đi theo ta đi. Nếu nàng theo ta, nữ nhân bên cạnh ta chi có mình nàng! Ta sẽ đuổi tất cả bọn họ đi!"
Bàn chân trái của Tử Vi vẫn còn rất đau, nhưng giờ phút này nàng không thể để tâm đến nỏ, hai chân nàng bắt đầu đá loạn xạ.
Miệng nàng cần lấy tay Trường Phong, Trường Phong vẫn không hề nhúc nhích, rất kiên nhẫn mà kéo áo nàng xuống dưới ngực, lộ chiếc áo yếm màu trắng ngà.
Tử Vi cân Trường Phong dữ dội, lòng bàn tay hắn đã chảy máu, Trường Phong buông tay, ném nàng xuống giường.
Tử Vị không kim chế được mà hết lên: “Lê Hiên!"
Giống như niệm một câu thần chú, cánh cửa được ai đó đạp một cái "rầm" ra.
Lê Hiên mặc thường y xông vào. Ngay cả khi hắn ăn mặc đơn giản, nhưng phong thái của vương giá thấm nhuần trong một thời gian dài vẫn khiến cả người hån toát ra khí thế bức người.
Trường Phong ngây người ra đó.
Đi theo sau có Cố Phàm và Trương Dương.
Lê Hiên đá vào lưng Trường Phong một cái, Trường Phong hoàn hồn, rút thanh kiếm của mình ra vung lên.
Hắn ta không hề biết Lê Hiên. Mấy lần gặp trước, hàn chi gặp Nhiếp Lăng Hàn.
Cổ Phàm và Trương Dương cân Trường Phong lại.
Tay Lê Hiên khẽ run lên, hắn nhặt quần áo trên đất phủ lên người cho Tử Vi.
Khi hắn thấy Trường Phong đưa Tử Vi đi, trong tim hắn có một khoảng trống, như thể bị người khác cướp đi một thứ gì đó.
Hắn không tin mình sẽ động tâm với người con gái này. Hãn tự an ủi minh, chỉ là nàng ta giống Tuyết Yên mà thôi.
Tuyết Yên, hắn sẽ luôn đợi nàng tinh lại. Ngay cả nguyên vong cuối cùng vẫn chưa giúp nàng toại nguyên, nàng chi muốn hắn ôm minh, nhưng hắn lại ngập ngừng do dự, điều này khiến hắn rat rứt khôn nguôi.
Hãn sẽ đợi nàng tinh dậy, đợi cho đến khi hắn không thể đợi được nữa.
Lúc đó, hắn và nàng, cùng lên rừng xuống biển, chung chăn chung gối, vĩnh viễn không rời. Nàng muốn cùng hắn suốt đời suốt kiếp kết nghĩa phu thê, lúc nàng còn sống hån không đáp ứng được, giờ chỉ còn cách đợi sau khi chết.
Trong hai năm qua, trong mắt hản không hề có bóng dáng của người nào khác. Không phải là vì Tuyết Yên mà thực sự không muốn gặp lại bọn họ,
Tuyết Yên hôn mê nửa năm đầu, Duệ vương đã từng đưa một nữ nhân rất giống Tuyết Yên vào trong cung, hắn cũng nhìn vài lần. Nhưng khi nàng ta dịu dàng như nước giúp hắn thay y phục, hãn liên biết, nàng ta không phải Tuyết Yên, không ai có thể thay thế Tuyết Yên.
Hän thậm chí còn ghét nàng ta chạm vào quần áo của mình, bất cứ đồ đạc nào khác cũng vậy, Hắn hiểu rõ tâm tư của Duệ vương và các đại thần. Chuyện khác hẳn có thể thỏa hiệp, nhưng chuyện tình cảm nam nữ, tình cảm gia đình ruột thịt, thực sự là không thể giá bộ. Điều này khác với những cảnh diễn trò trước đây. Những người phụ nữ trước đây, mặc dù hắn không yêu, nhưng không chán ghét.
Cho đến khi nhìn thấy người con gái tên Tử Vi này. Hãn không ngờ mình lại không ghét nàng.
Khi hắn nhìn thấy đội mặt như con thú hoang của Trường Phong nhìn Tử Vi, hắn đã không kim được mà di theo bon ho
Hän luôn chăm chú nhìn họ,
Nhìn thấy Phong đưa Tử Vi vào căn nhà gỗ, hãn tức giận không thôi.
Đây không phải là điều mà họ đã lên kế hoạch sao? Hãn nên cảm thấy vui mừng mới đúng? Tại sao tim hån lại như có ngọn lửa đang thiêu đốt?
Hán không kim chế được mà đi đến.
Cổ Phàm và Trương Dương cùng những thị vệ của Trường Phong đánh nhau.
Lê Hiên chạy về phía nhà gỗ, đột nhiên nghe thấy tiếng hét to: "Lê Hiện!"
Giọng nói đó, rõ ràng là Tuyết Yên!
Khi vừa đạp cửa ra, xông vào trong phòng, hån nhìn thấy nàng đang co rúm ở đó, lúc đó trái tim Lê Hiện chùng xuống, dường như không thể thở được.
Hãn cời áo khoác của mình ra, khoác lên người Tử Vi, hắn ôm lấy nàng, cả người nàng run rẩy, quay người lại mặc quần áo của mình vào.
Trường Phong tinh tình nóng này bùng phát, hãn nhảy ra ngoài cửa nhà gỗ, lấy thanh đao dài từ chỗ con ngưa của mình,
"Các ngươi là ai mà dám quản chuyện của bản vương ta!" Trường Phong đâm về phía Lê Hiện!
Một đám bụi mù mụt phía trước, âm thanh rầm rập của móng ngựa vang lên,
Trường Phong nhìn một cái, đó là Tân Đạt Nhĩ đưa người tới.
Hắn nhìn Tử Vi, hung hãn đánh giá Lê Hiên và Cố Phàm một lượt từ trên xuống dưới, sầm mặt lên ngựa chay di
Tân Đạt Nhĩ từ phía xa xuống ngưa. Lê Hiên và hãn đã từng gặp gỡ, chi là lúc đó bọn họ không biết nhau.
Tử Vi, muội sao vây? Kẻ nào bät muội?" Hán diu vai Tử Vi hỏi.
Dáng người hắn rất cao, nước da ngăm đen, bên tai phải đeo một chiếc khuyên tai hình ngôi sao. Đôi måt đào hoa nhỏ dài, đuôi mắt hơi hếch lên, mũi cao, miệng nhỏ màu đỏ anh đào, lông mày dài, tóc vàng, không ngờ con ngươi cũng là màu nâu,
Lê Hiên đã từng nghe nói vị Vương Trường mới của Bắc Di trông rất mê hoặc, bây giờ nhìn thấy, quả thực là anh tuần, có điều trông không giống Tử Vi chút nào.
Tử Vi đã bình tĩnh lại: "Đại ca, hôm qua, có một nhóm người không biết là ai muốn bắt muội đi, muội được bọn họ cứu. Hôm nay họ nói người của chúng ta đến đón muội, không ngờ lại là tộc trưởng tộc Hồ Điệp Trường Phong."
Trường Phong? Hằn đâu?" Tân Đạt Nhĩ hỏi.
Lê Hiên nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt nàng, nàng đang lo lắng cho họ. Dẫu sao, đây cũng là đất của Bắc Di.
"Vừa nãy, hắn ta chạy rồi!" Tử Vi nhìn về hướng Trường Phong tháo chạy, tức giận mà nói.
Là ngươi cứu muội muội ta, đa tạ! Các ngươi là ai?" Tân Đạt Nhĩ hỏi Lê Hiên.
Tử Vi nhìn chằm chằm vào Lê Hiên, nàng rất lo lắng.
Cố Phàm và Trương Dương ngay lập tức vây quanh Lê Hiên.
Lê Hiên lãnh đạm nói: "Thương nhân qua đường
"Đại ca, bọn họ là người qua đường, ban nãy Trường Phong có hành vi không đứng dan với muội, muội được bọn họ giải cứu. Tử Vi hai tay cầm lấy mép áo của Tân Đạt Nhĩ nỏi.
Tân Đạt Nhĩ nhìn Lê Hiện một lượt, bọn họ đều mặc trang phục Đại Hưng, hơn nữa nhìn bọn họ đều là con nhà võ.
Hắn vừa nháy mắt, binh lính liền vây lại.
Lê Hiên chi đem theo Cổ Phàm và Trương Dương. Hắn năm chặt thanh kiếm Thương Long trong tay.
Tân Nhĩ Đạt nhìn chằm chằm vào Lê Hiên, nói: "Nếu như các người là ân nhân cứu mạng của muội muội ta, vậy mời mọi người về chỗ ta ngồi chơi một lát
Lê Hiền chắp tay. "Chúng ta có chuyện gấp, không tiện ở lại lâu, nếu như Tử chúng ta cũng nên quay về thôi."
Không có lệnh của Tân Đạt Nhĩ, các binh lính không nhường đường.
Tân Đạt Nhĩ nhìn chăm chăm vào Lê Hiên, hằn luôn cảm thấy người này khí chất bất phàm, tuyệt đối không phải thương nhân bình thường.
Vi cô nương không sao, vậy Tay Cổ Phàm cầm lấy đạn tín hiệu, chuẩn bị phong đi.
"Vương Thượng, bị chức cảm thấy mấy người họ rất quen mät." Một tưởng sĩ đứng sau Tân Đạt Nhĩ nói nhỏ bên tại hån.
Hắn từng tham gia trận đánh ở Phù thành, đã từng gặp người của An vương Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ lặng lẽ ngẩng đầu lên: "Vây cứ làm như thế đi, đưa các vị này về cung!"
Phía sau vang lên tiếng vỏ ngựa. Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào cùng hơn mười thị vệ mặc thường phục đi đến.
Tân Đạt Nhĩ hô to: "Giữ chúng lại!"
Tân Đạt Nhĩ biết Nhiếp Lăng Hàn. Nhìn Nhiếp Lăng Hàn đích thân qua đây, liền biết những người trước mặt mà thuộc hạ nói đến chính là Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiên!
Lòng hãn mừng thầm, đứng là giăng thiên la địa võng không sa lưới, không mất công sức lại bắt được.
Hắn ta rút kiếm và nhằm vào phía Lê Hiên.
Lê Hiên liếc nhìn một cái, tay hắn cầm một thanh kiểm dài màu đỏ thầm.
Kiếm Xích Tiêu. Lê Hiên vừa nhận đã nhận ra, không ngờ trong tay hắn lại là kiểm Xích Tiêu.
Kiểm Xích Tiêu là khắc tinh của kiếm Thương Long.
Nhiếp Lãng Hàn quất ngựa đi lên, chăn trước mặt Lê Hiên. Hản cũng nhận ra thanh kiếm Xích Tiêu trong tay Tân Đạt Nhĩ.
Hai tay Tử Vi giữ chặt lấy cánh tay Tân Đạt Nhĩ: “Đại ca, hôm qua hắn ta đã cứu muội, hôm nay lại cứu muội lần nữa! Huynh thả bọn họ đi đi mà”
Tân Đạt Nhĩ kéo Tử Vi ra sau lưng: "Người đâu, bảo vệ công chúa"
Nhiếp Lăng Hàn chi đem theo hơn chục người, bọn họ bị hơn trăm người của Tân Đạt Nhĩ vây ở giữa.
Tân Đạt Nhĩ cầm thanh kiếm Xích Tiêu trong tay, nhìn Lê Hiên.
"Lê Hiên, gan cũng to lãm, dám đột nhập vào đất Bắc Di. Nếu như đã đến rồi, thì đứng mong rời đi.” Hắn mim cười, đôi måt đảo hoa cũng ngập ý cười.
Lê Hiên không đáp lời, vài người phía sau chuẩn bị xông lên.
"Đại ca, huynh nhận ra đó là Hoàng đế Đại Hưng Lê Hiện?" Tử Vì hỏi. "Đúng, Hoàng để Đại Hưng!" Tân Đạt Nhĩ đáp.
"Đại ca, huynh không thể đánh hản bị thương! Tiểu muối, muội, đã thich hãn rồi! Người muội muốn gả cho là hãn" Tử Vi cuống cuồng, nàng biết Tân Đạt Nhĩ đã nhận ra đó là Lê Hiên, vậy thì tuyệt đối sẽ không thả cho Lê Hiện đi!
"Muội nói cái gì?" Tân Đạt Nhĩ biến giọng.