Mục lục
Phù sinh thác – Hai kiếp thâm tình Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Yên núp trong ngực Nhiếp Lăng
Hàn, kiếm cùn trên tay Nhiếp Lăng Hàn,
kiếm khí như sóng lớn bên người gần
như không ai ngăn cản được, song kiếm
Mạc Can Uyên Ương của Tư Mã Huy sắc
bén như cơn gió.

Đám Lê Hiên chỉ sợ có người làm Tuyết
Yên bị thương, không cho thị vệ ra tay,
nhất thời mọi người không dám đến
gần.

Nhiếp Lăng Hàn lên ngựa, ôm Tuyết Yên
trước ngực, đánh ngựa phi nhanh.

Người bắn cung không nhận được mệnh
lệnh, không ai dám mở cung băn tên.

Tuyết Yên thấp giọng nói trước người
hắn: “Sư huynh, ta không biết có thể
chống đỡ được đến núi Tử Vi hay không,
hứa với ta nhất định phải làm được
thuốc giải, đưa cho Lê Hiên. Hơn nữa ta
cũng muốn quên mọi chuyện trước

Ki.

Tuyết Yên tựa trên người Nhiếp Lăng
Hàn.

“Yên tâm, muội sẽ không sao, ta tìm nơi
chữa cho muội trước.” Nhiếp Lăng Hàn
nói.

“Không, sư huynh, làm thuốc giải trước.
Không bị uy hiếp thì tất cả mới có thể
tùy tâm. Sư huynh hứa với ta đi, đi làm
thuốc giải trước.” Tuyết Yn cầu xin
Nhiếp Lăng Hàn.

Nhiếp Lăng Hàn đồng ý.

Tư Mã Huy dẫn theo một nhóm người
cản Lê Hiên, một bộ phận tinh anh của
Thanh Y đường cũng che mặt xông lên
dưới sự chỉ huy của Lập Hạ.

Lê Kiệt nhân cơ hội lao đến dưới sự che
chở của kẻ áo đen.

Trong lúc nhất thời, bụi đất tung bay,
tiếng hô giết rung trời, cục diện hỗn
loạn, không phân rõ địch bạn.

Đám người vây xem đã sớm bỏ trốn. Thị
vệ xung quanh hai mặt nhìn nhau, không
biết nên bắt ai.

Cố Phàm và Trương Dương luôn che
chở Hoàng thượng, Duệ vương bảo vệ
Trân Châu, chỉ huy cấm vệ và thị vệ bắt
những đạo tặc che mặt này.

Lê Hiên liếc qua cục diện, hắn kết luận
những người bịt mặt là người của Nhiếp
Lăng Hàn hoặc là Thanh Y đường, hắn
quả quyết ra lệnh cho Duệ vương và Hàn
Chi Đào: “Tập trung binh lực, dốc sức
bắt lấy Lê Kiệt!”

Cơ hội tốt như vậy, lúc đầu hắn đã sắp
xếp mai phục ở chỗ này đúng là để bắt
Lê Kiệt. Hắn chỉ không ngờ Tuyết Yên
thật sự sẽ chết.

Hắn cũng không ngờ, Nhiếp Lăng Hàn
sẽ tới pháp trường cướp Tuyết Yên đi.

Trong mắt hắn chỉ có ngân bào màu bạc
và tuấn mã màu đen của Nhiếp Lăng
Hàn, hắn bám riết không tha.

Lê Hiên phá vỡ vòng vây của Tư Mã Huy,
phá vỡ vòng vây của Thanh Y đường,
thoát khỏi sự đeo bám của Lê Kiệt, hắn
vung Thương Long kiếm xông vào đội
ngũ ngay đầu tiên, nhưng đã không thấy
Nhiếp Lăng Hàn và Tuyết Yên đâu:

Nhiếp Lăng Hàn đánh ngựa giơ roi, phi
đến núi Tử Vi.

Lúc này núi Tử Vi vẫn ấm áp như mùa
xuân. Cơn gió lạnh bị chặn lại ngoài núi.

Khi Nhiếp Lăng Hàn ôm Tuyết Yên đi
vào tiệm thuốc của Mạnh bà bà, đã là
buổi trưa hôm sau.

Mạnh bà bà nhìn thấy Tuyết Yên và
Nhiếp Lăng Hàn, không hề cảm thấy
kinh ngạc.

“Để xuống đi, cô cô ta chờ các ngươi
sau núi.” Mạnh bà bà lạnh nhạt nói.

Tuyết Yên còn sống, chỉ là không có sức
nói chuyện. Mạnh bà bà cho nàng uống
một viên thuốc, sơ cứu vết thương cho
nàng, rồi sai hai y quan lấy cáng cứu
thương ra, Tuyết Yên nằm trên.cáng cứu
thương, được khiêng ra sau núi.

Nhiếp Lăng Hàn không ăn không uống
một ngày một đêm, môi nứt nẻ, hai mắt
hõm sâu, đáy mắt đầy tơ máu.

Hôm đó, Nhiếp Lăng Hàn được Tư Mã
Huy truyền tin, giật nảy mình. Hắn không
ngờ rằng Lê Hiên sẽ phán nàng hình
phạt khoét tim.

Hắn hiểu nỗi đau đớn và tủi hờn của

Tuyết Yên, hắn cũng hiểu rõ Tuyết Yên
coi mạng của Lê Hiên còn quan trọng
hơn mạng của nàng. Hắn đã hứa với
Tuyết Yên nhất định phải giữ bí mật cho
nàng, thế nhưng nàng muốn vứt luôn cả
mạng sống!

Hắn bàn giao công việc trong quân
doanh cho Bạch Thiếu Đình, trở về ngay
hôm đó. Trên đường gặp phải phục binh,
gặp phải thổ phi, hắn cứ tưởng không tới
kịp.

Không ngờ Lê Kiệt cũng tới, hắn càng
không ngờ Tư Mã Huy ở lại Vân thành.

Cuối cùng hắn cũng gặp được Tuyết
Yên, Tuyết Yên lại phải chết. Sao nàng
lại chết được?

Hắn truyền chân khí của mình cho nàng,
Lê Kiệt cho nàng một viên đan dược, bất
kể thế nào, nàng đã sống lại.

Giây phút đó, hắn chỉ muốn mang nàng
đi, mang nàng rời khỏi nơi đó, mang
nàng trải qua cuộc sống nàng ao ước.

Mạnh đại phu dẫn bọn họ đi vào phòng
trúc sau núi, lúc này mặt tối của núi
chìm trong tuyết trắng mênh mang, mặt
sáng trên núi nở đầy loài hoa không biết
tên.

Mạnh cô cô quả thật ở nơi này, nàng
mặc áo trắng, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn
ôm Tuyết Yên đi đến, thở dài. Nàng bình
thản nói câu: “Là ngươi à. Để xuống đi.”

Nhiếp Lăng Hàn để Tuyết Yên lên
giường gỗ trong phòng, Mạnh cô cô
duỗi tay nắm chặt cổ tay Tuyết Yên bắt
mạch.

Tuyết Yên mở mắt ra nhìn nàng ấy, như
trút được gánh nặng: “Cô cô, cuối cùng
cũng gặp được cô rồi, cô, cô là thần tiên
đúng không?”

Mạnh cô cô cười cười: “Mỗi lần ta gặp
ngươi, ngươi luôn khiến bản thân thê
thảm.”

Tuyết Yên nói: “Ừm, ta không phải người
khiến người khác bớt lo, sư phụ ta nói,
chỗ của cô cô có thể làm thuốc giải độc
Tình Nhân, là thật sao?”

Mạnh cô cô gật đầu: ‘Đúng thế. Đúng là
sư phụ đã tìm ta, ta đã đợi ngươi rất
nhiều ngày. Nhưng độc Tình Nhân
không phải độc bình thường, ngươi
muốn làm thuốc giải thì cần trao đổi,
ngươi biết không?”

“Ta biết, cần ký ức yêu nhau. Cô hãy lấy
đi đi” Tuyết Yên nhắm mắt lại, dường
như cực kỳ mệt mỏi.

“Ngươi bị thương rất nặng, lần này, ta
cũng không giúp được ngươi, còn nữa,
ngươi thật sự nỡ bỏ những ký ức tốt đẹp
đó sao?” Mạnh cô cô hỏi.

“Bằng lòng, ta bằng lòng quên đi mọi
chuyện quen chàng, nếu có thể, ta sẵn
lòng chúng ta không quen nhau.” Sắc
mặt Tuyết Yên càng ngày càng khó coi.

“Cô cô, bắt đầu đi, ta sợ ta không chống
đỡ được bao lâu.” Tuyết Yên nói.

“Được. Ngươi đừng hối hận là được.”

“Không hối hận, sư huynh?” Tuyết Yên
gọi Nhiếp Lăng Hàn một tiếng.

Nhiếp Lăng Hàn lập tức tới nắm chặt tay
nàng: “Ta ở đây.”

“Sư huynh, sau khi làm xong thuốc giải,
huynh hãy lập tức đưa cho chàng ăn, nói
cho chàng biết bộ mặt thật của Nhan
Hương, để chàng rời xa Nhan Hương…”

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu: “Yên tâm đi.”

Hai ngày sau, Lê Hiên nhận được tin từ

Nhiếp Lăng Hàn, vội chạy tới núi Tử Vi.

Hắn dân theo Cố Phàm, Trương Dương
và Hàn Chi Đào đến Chuyết uyển.

Ngày đó, Lê Hiên chạy đến nơi, không
nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn và Tuyết Yên
đâu.

Những người bịt mặt kia cũng không rõ
tung tích, hắn không bắt được Lê Kiệt,
nhưng Duệ vương bắt được Lập Hạ.

Hắn thẩm vấn Lập Hạ hướng đi của
Tuyết Yên, Lập Hạ luôn khăng khăng
không biết. Lập Hạ là tỳ nữ thân cận của
Tuyết Yên, Lê Hiên không để người ta
thẩm vấn nàng quá nhiều, chỉ đưa nàng
ấy về trong cung, giam trong Vong Ưu
cung.

Sau khi hắn hồi cung, lập tức để cho
người thẩm vấn ngự y, hắn muốn biết vì
sao không có ai cầm máu khám cho

Tuyết Yên.
Không ngờ hai tên ngự y đó đã tự sát.

Dương Thụ quỳ một đêm bên ngoài Cổ
Hoa hiên.

Khi Dương Thụ nói với Lê Hiên rằng hai
tên ngự y kia đã tự sát, Lê Hiên hằn học
nhìn hắn ta, hắn tự mình đi đến Ngự y
đường nhìn thi thể của bọn họ. Hắn lạnh
lùng nhìn những ngự y đó quỳ trên mặt
đất, không nói câu nào:

Hắn không giết Dương Thụ, chỉ đuổi hắn
ra khỏi cung.

Hoàng thượng đổi nội thị mới tên Tiểu
Quý Tử, là người từng hầu hạ Tuyết Yên.

Hôm nay Lê Hiên vào cửa Chuyết uyển,
nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn đứng trong
sân.

“Nàng đâu?” Lê Hiên hỏi.
“Ở bên trong.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
Lê Hiên vội vã đi vào.

Trong rèm trướng màu lam sạch sẽ,

Tuyết Yên lắng lặng năm đó, mặc dù sắc
mặt tái nhợt, nhưng nét mặt vẫn rất bình
thản, như đang ngủ, làn mi dài hơi cong.

Lê Hiên ôm nàng. Hắn đưa tay chạm
vào-bụng vào, nơi đó phẳng lì, xem ra tử
thai trong bụng đã rơi mất.

Tay hắn khựng lại, ôm chặt Tuyết Yên
vào trong lòng.

Nhiếp Lăng Hàn đi đến, đưa một viên
thuốc cho Lê Hiên: “Đây là thứ nàng
dùng mạng để đổi lấy, người ăn đi.”

“Đây là gì?” Lê Hiên ngẩng đầu nhìn
Nhiếp Lăng Hàn.

Chương 182 Đau đớn không thể nói

“Thuộc giải của độc Tình Nhân. Hoàng thương trúng độc Nhan Hương bỏ cho người, độc Tình Nhân. Khoảng thời gian trước người thường xuyên đau tim cũng là vì độc này. Độc Tình Nhân không có thuốc giải. Cần máu trong tim của người hạ độc mới có thể xoa dịu cơn đau.”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi. Lê Hiên càng ngạc nhiên hơn.

“Hoàng thượng uống thuốc này trước đi, vi thần mới có thể nói cho người nhiều chuyện hơn, cũng chính là những tủi thân và đau đớn không thể nói của Tuyết Yên.”

Lê Hiên cầm lấy viên thuốc cho vào miệng.

“Trẫm ăn rồi, ngươi nói đi.”

“Hoàng thượng mãi day dứt tại sao Tuyết Yên muốn rời khỏi người, thậm chí

còn ở bên Ninh vương. Tất cả là do Nhan Hương, Nhan Hương hạ độc này cho người, loại độc này không có thuốc giải, nàng ta uy hiếp Tuyết Yên, điều kiện nàng ta đưa ra là muốn Tuyết Yên tự sát.”

Lê Hiên thở hổn hển.

Nhiếp Lăng Hàn nói tiếp: “Tuyết Yên đồng ý, nhưng Nhan Hương sợ Tuyết Yên chết như vậy, trong lòng Hoàng thượng vĩnh viễn có Tuyết Yên, nên bắt Tuyết Yên và Lê Kiệt ở bên nhau, để Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ Tuyết Yên. Tuyết Yên không đồng ý, nàng ta sẽ không cho người thuốc, có mấy ngày, Hoàng thượng đau dữ dội, chính là lúc nàng ta uy hiếp Tuyết Yên.”

“Lời ngươi nói là sự thật sao? Lúc ấy tại sao ngươi không nói?” Lê Hiên đứng lên.

“Ban đầu Tuyết Yên cũng không nói cho

ta, hơn nữa nàng sợ người biết, không chịu uống dược thiện Nhan Hương đưa cho, vậy Hoàng thượng chỉ có một con đường chết.” Nhiếp Lăng Hàn nói.

“Tuyết Yên vấn luôn nghiên cứu làm thuốc giải, đáng tiếc không chờ nàng nghiên cứu ra thuốc giải… Thứ không đang tin nhất trên thế gian chính là tình yêu. Buổi sáng vô cùng ân ái, buổi tối đã như người qua đường.”

Lê Hiên kéo Nhiếp Lăng Hàn đến trước ngực: “Ngươi bịa chuyện lừa trâm!”

Nhiếp Lăng Hàn hất tay hắn ra: “Ta thật sự hi vọng tất cả là giả, là lừa Hoàng thượng, nhưng đây là sự thực! Độc của Hoàng thượng là do Tiêu Nhạn Quy hạ, thuốc là Nhan Hương cho. Trong cuộc chiến đầu tiên của Tuyết thành, khói độc là do Nhan Hương tung ra. Chính vào lúc đó, nàng ta ép Tuyết Yên đáp ứng yêu cầu của nàng ta. Về sau, bản đồ Tuyết

thành Nhan Hương cung cấp, thật ra cũng là Tuyết Yên cho…”

“Tuyết Yên đang ở tuổi hoa, sau khi quen người lại yêu đến điên dại, mạng như nước lã. Ta muốn nói cho người biết cả từ lâu rồi, thèm gì quan tâm người sống hay chết! Thế nhưng nàng không cho. Người khác nói mấy câu, người đã đẩy nàng vào địa ngục, tình yêu của người với nàng chỉ đến thế mà thôi, chỉ đến thế mà thôi!”

Nhiếp Lăng Hàn nghẹn ngào bật khóc, hắn đè nén đau khổ đã lâu.

“Người có biết, nàng dùng thứ gì làm thuốc giải không? Trí nhớ của nàng! Và tất cả ký ức có liên quan đến người, nàng cho Mạnh cô cô hết. Từ đây, nàng và người không còn quen nhau nữa!”

Tất cả mọi người run rẩy kinh hãi.

Hàn Chỉ Đào hơi hé môi, lệ rơi đây mặt.

Thân hình cao lớn của Lê Hiên trong nháy mắt khuyu xuống đất, Cố Phàm đưa tay dìu hắn, bị hắn đẩy ra ngã xuống.

Trương Dương mới tới sợ hãi đứng đó, hắn thấy ánh nước trong đôi mắt đen của Hoàng thượng, nam nhân trái tim cứng như sắt này, vậy mà trong mắt có ánh nước.

Trong ánh nước lóe lên vẻ lạnh lùng, Trương Dương cảm thấy sợ hãi, đó là nỗi tuyệt vọng.

Nhiếp Lăng Hàn khôi phục vẻ ôn hòa bình thường: “Hoàng thượng, Tuyết Yên bị thương quá nặng, Mạnh cô cô cũng không cách nào chữa được, nàng vốn đã chết, găng còn hơi thở là vì muốn làm thuốc giải, nàng biết người không thích bị uy hiếp. Bây giờ làm được thuốc

giải rồi, nàng cũng mất đi khao khát muốn sống, trước mắt đã không còn ý thức, Mạnh cô cô nói không biết liệu nàng có thể tỉnh lại được không…”

Lê Hiên tập tênh đi đến bên cạnh Tuyết Yên.

Bị thương quá nặng, ngay cả khao khát sống cũng không có.

Tay hắn sờ lên trán nàng, đôi mày nàng hơi nhíu lại.

“Tuyết Yên, chúng ta về nhà đi.” Hắn ôm lấy nàng.

“Hoàng thượng, Tuyết Yên không muốn hồi cung với người. Nàng thích núi Tử Vi.” Nhiếp Lăng Hàn ngăn Lê Hiên lại.

“Không, nàng đã từng nói, nơi có trẫm chính là nhà. Trãm sẽ không rời khỏi nàng nữa.”

Hắn luôn cảm thấy nàng có tâm sự. Hắn tra tấn nàng đủ kiểu, là vì muốn biết nguyên nhân. Hắn cứ tưởng nàng sẽ tin hắn, nàng sẽ nói cho hắn biết toàn bộ.


Hình phạt khoét tim là kết quả của nỗi ghen tị và oán hận của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ chết, hắn không muốn để nàng chết. Hắn luôn cho rằng, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Nhưng không ngờ hắn đã đánh mất nàng.

Vì sao hắn không tin nàng? Những gì bọn họ đã cùng trải qua, nàng yêu hắn hết lòng hết dạ, vậy mà hắn không tin nàng. Hắn ở trên vị trí đế vương, dùng phương thức của hắn phán đoán và xử lý chuyện của hắn và nàng, lý trí tỉnh táo, cuối cùng đánh mất nàng.

Thật ra hắn biết nàng đang nghiên cứu gì đó, về sau hắn thường xuyên đứng trước cửa Vong Ưu cung một hồi, hắn

không chút do dự uống hết các loại thuốc nàng cho hắn, hắn càng không tin giữa nàng và Điền Minh sẽ có gì đó, hắn chỉ phẫn nộ.

Hắn không biết, thì ra nàng có nỗi bi thương không thể nói như thế.

Năm ngày sau, Lê Hiên mang theo Tuyết Yên hôn mê về tới trong cung.

Hắn thu xếp cho Tuyết Yên ở trong Lâm Hoa điện của hắn. Hấn điều Lập Hạ đến Lâm Hoa điện hầu hạ Tuyết Yên.

Hắn chọn lấy một phòng trong lãnh cung, phái người xây cao tường bao, chém đứt tất cả hoa cỏ và cây cối bên trong.

Nhan Hương vẫn là Ý phi.

Đêm nay, Lê Hiên dẫn theo Duệ vương, Hàn Chi Đào đến phòng Nhan Hương.

Tiểu Quý Tử phái người đưa đồ ăn tới.

Nét mặt Lê Hiên lạnh lão, Duệ vương không nói câu nào ngồi đó.

Tuyết Yên hồi cung, vẫn luôn hôn mê, không ai biết chuyện gì xảy ra, Nhan Hương từng dò hỏi Duệ vương, Duệ vương không hề nói gì.

Về sau Nhan Hương biết, không ngờ Hoàng thượng thu xếp cho Tuyết Yên ở trong tẩm cung của mình.

Hôm nay, nhìn thấy Hoàng thượng dẫn người đến Vĩnh An cung dùng cơm trưa, nét mặt Hoàng thượng bình tĩnh, nét mặt Duệ vương và Hàn Chi Đào lại rất khó coi.

“Hoàng thượng, Tuyết Yên sao rồi?” Nhan Hương hỏi.

“Vẫn thế. Nhan Hương, sau này nàng

không cần đưa dược thiện cho trãẫm nữa. Vừa không giải được độc, còn phải lấy máu tim nàng.” Lê Hiên lạnh nhạt nói.

Đôi đũa trong tay Nhan Hương rơi xuống đất.

“Chàng, chàng nói vậy là có ý gì?” Nàng ta lẩm bẩm hỏi.

“Bữa cơm hôm nay, là thay Duệ vương tiễn nàng một đoạn đường. Đứa bé trong bụng nàng, nếu như nàng có thể ngoan ngoãn sinh ra, trãm sẽ đích thân nuôi lớn nó.’ Lê Hiên ăn thức ăn, không nhìn Nhan Hương.

“Chàng đã biết rồi ư?” Nhan Hương biến sắc.

“Tuyết Yên nói cho chàng biết? Chẳng lẽ nàng ta làm được thuốc giải? Chàng uống thuốc giải rồi?” Nhan Hương không

tin.

“Nàng ấy và trẫm thế nào không liên quan gì đến nàng, hôm nay, là lần cuối nàng nhìn thấy bọn ta, từ nay về sau, trẫm và nàng vĩnh viễn không gặp lại!”

Nhan Hương chảy nước mắt: “Ta làm những việc này cũng là vì ở bên chàng. Cũng là vì con của chúng ta.”

“Không.’ Lê Hiên ngăn nàng ta lại: ‘Nàng cũng là vì chính nàng. Trầm không hề tuyệt tình với nàng, luôn cảm thấy không cách nào dứt bỏ khoảng thời gian nàng bên trẫm. Vì nàng, trẫm đã mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời. Nhan Hương, nàng vẫn không hề tỉnh ngộ. Tình yêu của nàng quá ích kỷ. Trãm không phủ nhận, trẫm hơi coi trọng tình cảm trai gái, nhưng trãm không quan tâm, trẫm cũng là người, trẫm rất tham, vừa muốn thiên hạ, lại vừa muốn chân tình. Thế nhưng chân tình trẫm muốn, không phải

kiểu như nàng. Chỉ có Tuyết Yên mới có thể cho trẫm, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là như vậy.”

Lê Hiên ném đũa xuống, đi ra.

Đêm đó, Nhan Hương bị nhốt vào lãnh cung, căn phòng đó do Hoàng thượng tự mình chọn.

Nàng ta vẫn là Ý phi.

Có hai bà tử hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng ta.

Nơi đó chỉ có một ô cửa sổ, buổi trưa, có chút ánh nắng chiếu vào. Trừ cái đó ra, ngày nào nàng ta cũng sống trong âmu.

Nhan Hương từng tuyệt thực, bà tử thờ ơ, Nhan Hương bảo bọn họ đi tìm Hoàng thượng, nàng muốn gặp hắn.
Tuyết Yên lại được khôi phục vị phân Hoàng hậu. Lê Hiên gạt bỏ tất cả lời đồn không thật về nàng.

Nàng vì giải độc cho Hoàng thượng nên bây giờ mới hôn mê bất tỉnh. Nàng lại cứu được Hoàng thượng lần nữa.

Nàng không còn là kẻ phản quốc người người căm hận. Ngược lại, khi tấn công Tuyết thành, nàng cung cấp bản đồ, lập được công.

Nhan Hương vẫn là Ý phi, có điều ở lãnh cung.

Lê Hiên mỗi ngày xử lý chuyện trên triều đình xong sẽ vội vã trở lại Lâm Hoa điện.

Tuyết Yên vẫn chìm trong hôn mê suốt. Mỗi ngày tắm rửa xong hắn sẽ ôm Tuyết Yên, nói chuyện bên tai Tuyết Yên, thủ thỉ những lời tình tứ chỉ họ mới biết.

Hôm đó, Tuyết Yên bị Mạnh cô cô lấy đi một phần ký ức. Trong mông lung, nàng nhìn thấy Mạnh cô cô vẫy tay với nàng.

Tuyết Yên đi theo nàng ấy, Mạnh cô cô đi ở phía trước không xa không gần, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tuyết Yên, đi qua một dải hoa Dẫn Hồn trắng, Tuyết Yên đứng đó.

Nhiều hoa Dẫn Hồn như vậy, chẳng lẽ ta đã chết sao?

Mạnh cô cô thấy nàng dừng lại, quay đầu cười nói với nàng: “Đi thôi, hôm nay ta dẫn ngươi đến một nơi.”

“Mạnh cô cô, nhiều hoa Dẫn Hồn như vậy, chẳng lẽ ta đã chết rồi sao?” Tuyết Yên hỏi.

“Không phải, ngươi có Tử Vi lệnh hộ thân, vẫn chưa chết, hơn nữa ngươi còn dùng một viên Hoàn Hồn đan nguyên

chất. Cho nên không chết được.” Mạnh cô cô nói.

Mạnh cô cô dẫn nàng đi vào một căn phòng trắng: “Ngươi có biết ngươi và ta từng có một ước định không.” Nàng ấy cười nhìn Tuyết Yên.

“Ước định gì vậy?”

“Ngươi và Nguyên Liệt, nếu như kiếp này, cần nhận ra nhau và yêu nhau, nếu không, ngươi phải ở lại chỗ này làm nước Vong Tình cho ta.”

“Nguyên Liệt?” Tuyết Yên mở to hai mắt.

Mạnh cô cô cười: “Ngươi không cần căng thẳng, kiếp này hai ngươi đã yêu nhau. Có điều hai ngươi không nhận ra nhau. Còn nữa, về ước định của ta và ngươi, thực tế cũng là một ân tình. Là kết quả mọi người cầu xin.”

“Ân tình?” Tuyết Yên càng thêm mờ mịt.

“Đúng vậy, ban đầu, nếu như hai ngươi không yêu nhau ở kiếp này, ngươi sẽ hồn siêu phách tán, Nguyên Liệt sẽ bị nhốt vào thủy lao vĩnh viễn không được luân hồi. Về sau, sự việc xảy ra thay đổi. Đại lục năm châu gần trăm năm không ngừng có chiến tranh, nhân tính bị bào mòn, loài người càng ham muốn nhiều hơn, lại cho đi càng ít hơn.”

Mạnh cô cô thở dài.

“Có một lần thiên thần Viêm được phân công quản lý con người đi ngang qua đại lục Bắc Hoang, phát hiện một bà lão có bốn trai hai gái nhưng không ai phụng dưỡng, đêm giao thừa chết đói trong đống cỏ khô. Thế là, hắn quyết định thanh tẩy đại lục Bắc Hoang lần nữa. Tử Dương đại đế được phân công quản lý năm châu đại lục tự diệt một nửa tu vi để cầu xin cho đại lục Bắc

Hoang, cũng quyết định chọn một người có tài năng thống nhất đại lục Bắc Hoang, thay đổi hiện trạng, nếu như không thay đổi được, đại lục Bắc Hoang sẽ biến thành một vùng biển mênh mông…”

“Một vùng biển mênh mông ư?” Tuyết Yên kinh ngạc.

“Đúng vậy, tất cả sinh linh của đại lục Bắc Hoang sẽ không còn tồn tại. Đại điện hạ Nguyên Thuần và nhị điện hạ Nguyên Liệt của đại lục Bắc Hoang đều nằm trong phạm vi mọi người đề cử. Thế nhưng Nguyên Liệt đang trải qua tình kiếp. Tử Dương đại đế đổi ý, nếu như kiếp này ngươi và hắn vẫn không thể yêu nhau, ngươi sẽ phải ở lại chỗ ta làm nước Vong Tình cho ta vĩnh viễn để đổi lấy tự do của Nguyên Liệt, hắn không cần bị nhốt trong thủy lao vĩnh viễn.”

“Mạnh cô cô, Nguyên Liệt mà cô cô nói có phải Lê Hiên không?” Tuyết Yên hỏi.

“Đúng vậy. Hắn vốn là nhị điện hạ của đại lục Bắc Hoang. Đại lục Bắc Hoang đang đối mặt mới một cuộc khảo nghiệm xưa nay chưa từng có. Cần một người thống trị cơ trí. Tử Dương đại đế vốn muốn rèn giữa hắn, và khảo nghiệm cả niềm tin và sự ăn ý giữa hai ngươi, về sau hai ngươi phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nếu như không tin tưởng nhau, không cách nào trải qua mưa gió sau này được.”

Tuyết Yên mở to mắt mê mẩn nghe Mạnh cô cô nói với nàng rất nhiều: “Mạnh cô cô, vậy rốt cuộc ta là ai?” Tuyết Yên hỏi.

Mạnh cô cô dừng một thoáng: “Thân phận của người và hắn đã bị phong ấn, đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ mở ra, đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ biết

ngươi là ai.”

Nàng ấy dẫn Tuyết Yên mở một cánh cửa nhỏ ra, bên trong là một chiếc gương.

“Đây là gương Hồi Tưởng.” Mạnh cô cô nói rồi đẩy Tuyết Yên đến trước gương.

Tuyết Yên nhìn thấy mình đứng đó, mặc bộ y phục xanh nhạt, một thị vệ cao lớn đi theo đăng sau.

“Sư huynh? Đây là sư huynh ta?” Tuyết Yên chỉ vào Nhiếp Lăng Hàn hỏi.

“Hắn cũng là người bảo vệ ngươi.” Mạnh cô cô nói.

Tuyết Yên nhìn thấy mình đi vào một cung điện vàng son lộng lẫy, nàng nhìn thấy Điền Minh.

Tuyết Yên chảy nước mắt ra: ‘Đó là Điền

Minh, thị vệ thân cận của Lê Hiên, hắn đã chết…”

Mạnh cô cô bình thản nói: “Ngươi thấy

sống không phải sống, ngươi thấy chết cũng không phải chết. Hắn vốn là thị vệ của Nguyên Liệt.”

Nàng còn thấy cả Nhan Hương, người đi theo đằng sau, lại là Phạm Tinh.

“Phạm Tinh là người bảo vệ Nhan Hương đúng không?” Tuyết Yên hỏi:

“Đúng thế. Nàng ta là Sơ Tinh. Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ngươi.” Mạnh cô cô nói.

“Cái gì? Tỷ tỷ!” Tuyết Yên kinh hãi.

“Ta cho ngươi nhìn những điều này là muốn nói với ngươi, mặc dù các ngươi không nhận ra nhau, song vẫn yêu nhau. Ngươi đã làm được. Ngươi và hắn phải

cùng nhau đối mặt với kiếp nạn của đại lục Bắc Hoang. Ngươi có sẵn lòng giúp hắn thống nhất đại lục Bắc Hoang không?”

Tuyết Yên im lặng, giờ đây nàng rất mê mang.

Mạnh cô cô cười: “Xem ra ngươi đã thật sự thương tâm. Cũng tốt, mặc dù hai ngươi yêu nhau, nhưng cũng không nhận ra nhau, không mở ra phong ấn của-nhau. Còn nữa, hắn mở sát giới ở cuộc chiến Tuyết thành, điều này sẽ khiến hắn gặp nhiều trắc trở hơn. Cho nên, ngươi phải làm nước Vong Tình ở chỗ ta hai năm, nếu không, tất cả trắc trở sẽ đổ lên người Nguyên Liệt, cũng chính là Lê Hiên, ngươi có bằng lòng không?”

Tuyết Yên đồng ý.

“Đây là phòng Tam Sinh, đừng tùy tiện

mở cửa sổ và cửa ra vào nơi này. Ba ngày trước sau thời điểm hoa Dẫn Hồn đua nhau nở vào xuân phân và thu phân hàng năm, ngươi có thể lựa chọn ở lại hoặc là rời đi, thời gian khác, không thể rời khỏi căn phòng này. Ngươi tạm thời ở đây đi.” Mạnh cô cô nói rồi rời khỏi phòng Tam Sinh.

Mỗi ngày sau khi Lê Hiên hạ triều sẽ trở lại Lâm Hoa điện.

Có đôi khi, Trân Châu cũng tới thăm Tuyết Yên.

Lê Đồng cũng cất công trở lại Vân thành thăm nàng.

Vu Dung chỉ cần về Vân thành, kiểu gì cũng sẽ vào cung nói chuyện với nàng một hồi. Nàng ấy luôn cho rằng, Tuyết Yên có thể nghe thấy nàng ấy nói, nàng chỉ không muốn tỉnh lại thôi.

Tuyết Yên vẫn luôn ngủ say.

Lập Hạ sẽ kể cho nàng nghe chuyện của bọn họ ở núi Mặc, mỗi ngày sẽ làm rất nhiều món nàng thích ăn, để đồ ăn ở trước mặt nàng để nàng ngửi mùi hương.

Lê Hiên mời ngự y tốt nhất, ngày ngày châm cứu, xoa bóp cho nàng.

Có đôi khi, Lê Hiên sẽ tắm rửa cho nàng, cho-nàng ngầm bồn tám, rải hoa kim ngân, hoa hồng, hoặc là sữa bò.

Tắm xong, hắn dùng khăn tắm quấn lấy người nàng, ôm nàng, ngồi đó không nhúc nhích.

Lê Hiên nhìn làn mi dài của nàng, có đôi khi sẽ nghĩ, nàng đột nhiên mở to đôi mắt giảo hoạt kia.

Về sau hắn dần bận rộn, lo toan chuyện

triều chính nhiều hơn. Nhưng ngày nào hắn cũng về tẩm cung với nàng.

Từ sau lần trước Ninh vương trốn khỏi Vân thành, tính tình thay đổi, hắn tranh cướp thành trì như điên.

Nếu gặp phản kháng, hắn chiếm lĩnh xong sẽ diệt thành, cướp bóc đốt giết, để lại cho Lê Hiên một tòa thành phế.

Hôm nay, Lê Hiên không thể không rời khỏi Tuyết Yên đi tới nước Phú Lệ.

Lê Kiệt chiếm Cẩm thành nước Phú Lệ. Hắn móc mắt cắt lưỡi tù binh bắt được, treo đầu lâu trên đầu thành.

Sách lược ban đầu của Nhiếp Lăng Hàn là vây thành, dù sao Cẩm thành cũng ở nước Phú Lệ, Nhiếp Lăng Hàn ra quyết định vây thành nửa tháng, Lê Kiệt bị cắt mất lương thảo, không đánh cũng tự bại.

Nhưng mà, Lê Kiệt cho người đưa tin tới, bắt bọn họ lui binh, nếu không mỗi ngày sẽ giết mười bách tính của Cẩm thành.

Nhiếp Lăng Hàn quyết định công thành.

Lúc Lê Hiên đến, Nhiếp Lăng Hàn đang định công thành vào buổi tối.

“Có nắm chắc không? Cố gắng giảm thương vong xuống mức thấp nhất.” Lê Hiên nói.

“Không có cách khác, hắn bảo chúng ta rút quân, nếu không mỗi ngày sẽ giết mười người dân, chỉ còn cách tốc chiến tốc thăng thôi” Nhiếp Lăng Hàn nói.

Lê Hiên đồng ý. Chiến tranh luôn phải trả giá đắt, sẽ không vì mấy bách tính mà mất một tòa thành.

Bạch Thiếu Đình và Vu Dung cũng đang ở đại doanh.

Vu Dung nhìn thấy Lê Hiên bèn vội hỏi: “Hoàng thượng, nương nương thế nào rồi?”

“Vẫn như thế.” Lê Hiên nói. “Vẫn ngủ say suốt sao?”

“Ừm. Trẫm tin nàng ấy sẽ tỉnh lại.” Lê Hiên nói.

Vu Dung lại chảy nước mắt.

Buổi tối, Nhiếp Lăng Hàn tiến vào Cẩm thành với quy mô lớn, không ngờ rất nhanh đã công phá được Cẩm thành, thế nhưng trong thành đã bị bọn Lê Kiệt chém giết cướp đánh một phen, khung cảnh hỗn loạn, khắp nơi là thi thể, tiếng trẻ con kêu khóc, tiếng phòng ốc đổ sụp.

Mà bọn Lê Kiệt đã sớm rút lui.

Lê Hiên giận dữ: “Hắn thay đổi rồi, trong lòng không có bách tính nữa, chỉ có thắng bại! Về sau nhìn thấy Ninh Vương, giết chết không cần luận tội!”

Nam nhân có ngoại hình giống hắn năm phần kia, bọn họ đã từng là huynh đệ, bây giờ chỉ là kẻ thù.

Lê Hiên ở nước Phú Lệ năm ngày rồi vội vàng trở về.

Hắn luôn sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Tuyết Yên tỉnh lại. Hắn sợ nàng tỉnh lại không nhìn thấy hắn.

Mồng hai tháng hai năm thứ hai, Nhan Hương sinh một tiểu hoàng tử. Lê Hiên đặt tên cho nó là Lê Tử An.

Lê Hiên đón đứa bé ra, tìm nhũ mẫu, nuôi dưỡng ở Vĩnh An cung.

Nhan Hương bị nhốt vĩnh viễn ở lãnh cung, khung cửa sổ duy nhất mà ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào cũng bị lấp kín.

Dù rằng ngươi nhớ kỹ, nàng ấy quên, thì

có khác gì với việc thực sự quên?

Nửa năm trôi qua, Tuyết Yên vẫn không tỉnh lại.

Duệ vương không muốn Hoàng thượng làm khổ mình như vậy, hắn khuyên Lê Hiên nên có cuộc sống bình thường của mình.

“Hoàng huynh, không biết lúc nào nàng ấy mới có thể tỉnh lại, cho dù nàng ấy tỉnh lại cũng sẽ quên tất cả những chuyện trước kia về huynh. Huynh tội gì phải khổ như thế chứ?”

Mỗi lần nói đến đây, Lê Hiên liền sầm mặt: ‘Đó là việc của trẫm, đệ đừng nói nữa.”

Hậu cung vô chủ, nữ nhân hậu cung biết Hoàng thượng sủng ái nhất hai nữ tử, một người bị đày vào lãnh cung, một người luôn hôn mê bất tỉnh.

Mỗi ngày Thanh phi đều pha trà rồi sai nội thị đưa đến thư phòng Hoàng thượng, Quan Duyệt, Tĩnh phi cũng thường xuyên phái người đưa đồ ăn cho Hoàng thượng. Ngay cả Tuệ quý phi cũng thường xuyên phái người nấu canh đưa đến tẩm cung của Hoàng thượng.

Hậu cung của Hoàng thượng vốn không có nhiều phi tần, sau khi Tuyết Yên và Nhan Hương xảy ra chuyện, hắn rất ít khi đến tẩm cung của phi tử hắn, trên thực tế hậu cung không có chức năng gì.

Nhưng mà tất cả mọi người đều chưa từ bỏ ý định, ngay cả cung nữ mới vào cung cũng sẽ vờ vĩnh xuất hiện trên đường Hoàng thượng đi dạo một mình, hoặc là bắt bướm té ngã, hoặc là hái hoa lạc đường.

Hoàng thượng đang tuổi sung mãn, khôi ngô tuấn tú, không ai tin hắn đã rất lâu không gần nữ sắc.

Dường như hắn biến thành một người khác, từ một người khôi hài đa tình trở nên càng ngày càng lãnh đạm.

Một ngày nọ, xuân về hoa nở, Lê Hiên bãi triều, ôm Tuyết Yên nằm trên ghế bên ngoài.

Hắn để nàng lên cái đệm mềm mại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của nàng thánh thiện như trẻ sơ sinh dưới ánh mặt trời.

Lê Hiên nắm chặt tay nàng: “Yên Nhi, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.”

Ánh sáng mặt trời buổi chiều như chăn mền ấm áp, lông mi nàng đổ bóng dưới ánh mặt trời.

Tiểu Quý Tử đau lòng nhìn Hoàng thượng, cũng đau lòng cho Tuyết Yên.

“Hoàng thượng, bây giờ nương nương

mãi không tỉnh lại, có nên mời cao nhân đến xem thử hay không? Ý nô tài không phải là mời đại phu, mà là mời những cao nhân thế ngoại đến xem thử. Khi còn bé nô tài nghe người già nói, con người có bảy hồn sáu phách. Có đôi khi, hồn phách không ở trên người thì sẽ hôn mê mãi…”

Lê Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ phơn phớt hồng của Tuyết Yên.

Yên Nhi, hôn phách của nàng không ở trên người sao? Nàng lấy ký ức của chúng ta làm thuốc giải độc Tình Nhân, nàng tỉnh lại sẽ không quen biết ta nữa, cho nên, nàng mới không muốn tỉnh lại thật sao? Thế nhưng, ta sẽ làm cho nàng yêu ta một lần nữa.

Ta làm tổn thương nàng quá nhiều, nàng không muốn tỉnh lại, vậy ta cho nàng biết, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ không để nàng chịu tủi thân nữa, ta sẽ

chỉ yêu nàng! Chỉ yêu nàng, ta chỉ làm phu quân của một mình nàng thôi!

Trong hậu cung của trẫm cũng chỉ có nàng.

Nàng khát vọng cuộc sống một đôi một đời một kiếp, trầm có thể cho nàng!

Tuyết Yên, tỉnh lại đi, được không? Bên ngoài lại xuân về hoa nở rồi, hoa anh đào nàng thích nhất cũng nở rồi, nàng tỉnh lại đi.


Lê Hiên thì thào nói nhỏ.

Bên ngoài vang lên tiếng đàn du dương, còn có tiếng vui cười của nữ tử chơi diều.

Gần đây luôn có nữ tử tạo ra một số âm thanh ở ngoài tường Lâm Hoa điện, tiếng hờn dỗi, tiếng vui đùa ầm ï.

Lê Hiên nhíu mày, liếc nhìn Tiểu Quý Tử: “Nhìn xem ai ồn ào bên ngoài, bất luận là ai, phạt ba mươi gậy!”

Tiểu Quý Tử lĩnh mệnh ra ngoài.

Người chơi diều là tỳ nữ trong cung Tĩnh phi, người đánh đàn là Thanh phi.

Không ai cảm thấy bất ngờ khi tỳ nữ bị đánh, còn Thanh phi bị phạt gậy quả thực là quá kinh khủng.

Thanh phi không tin, nàng chỉ vào Tiểu Quý Tử: “Trước kia ngươi là nô tài trong cung nàng ta, ngươi vẫn luôn giúp đỡ nàng ta đúng không? Hoàng thượng sẽ không phạt gậy ta!”

Tiểu Quý Tử quỳ xuống: “Thanh phi nương nương, nô tài thật sự lĩnh ý chỉ của Hoàng thượng, cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám giả truyền thánh chỉ!”

“Ta không tin, ta muốn gặp Hoàng thượng!” Thanh phi không chịu phạt.

“Vẫn còn ồn ào thế! Tiểu Quý Tử, ngươi làm tổng quản như vậy à? Ngay cả mệnh lệnh của trầm cũng không chấp hành được sao?” Giọng nói uy nghiêm của Hoàng thượng vang lên sau lưng bọn họ.

Thanh phi nhìn thấy Hoàng thượng thì lập tức bật khóc: “Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp thấy cảnh đẹp nên đánh đàn ở đây thôi, không nghĩ sẽ quấy rầy ai, Hoàng thượng thật sự muốn đánh thần thiếp sao?”

Lê Hiên nhìn nàng ta: “Thanh phi, trẫm đã sớm nói rồi, Hoàng hậu cần thanh tịnh, bất kỳ ai cũng không được gây ồn ào gần Lâm Hoa điện và Vong Ưu cung, trẫm thấy nàng không hề lưu tâm, trẫm nhất định phải khiến nàng nhớ kỹ. Tiểu Quý Tử, chấp hành đi!”

Hắn sầm mặt.

Thanh phi không dám nói đừng, nhìn dáng vẻ Hoàng thượng, nếu nàng ta lại tranh luận nữa, có thể hắn sẽ giết nàng †a.

Thanh phi khóc òa, nhục nhã, đau lòng, còn cả lo lắng cho vận mệnh của mình. Nhìn dáng vẻ Hoàng thượng thì trong lòng hắn thật sự chỉ có Hoàng hậu, nữ nhân hôn mê kia. Vậy trong hoàng cung họ là ai2

Từ đó, không ai còn dám tạo ra bất cứ bất ngờ và âm thanh gì xung quanh Hoàng thượng nữa.

Bất tri bất giác, Tuyết Yên đã trải qua hai năm ở trong phòng Tam Sinh.

Lúc mới đầu, nàng không muốn nhìn bất cứ ai, cũng không nhớ bất cứ ai. Nàng không muốn nhớ lại những chuyện đã

qua. Nhưng mà rất lâu sau nàng mới phát hiện, những chuyện trước kia không quên được, bây giờ vẫn không quên được.

Dần dần, nàng sẽ không chịu được mà dùng gương Hồi Tưởng nhìn một số người nàng muốn nhìn. Sư huynh, ông ngoại, Lập Hạ, Trân Châu, Lê Đồng, thậm chí Bạch Thiếu Đình và Vu Dung…

Nàng cho rằng nàng không muốn nhìn thấy Lê Hiên nữa.

Có một lần khi nàng đang nhìn Lập Hạ thì thấy Lê Hiên, hắn đang ôm Tuyết Yên ngủ mê man vào trong lòng…

Chỉ nhìn một chút, nước mắt lập tức trào ra. Nàng cho rằng nàng sẽ không rơi lệ vì hắn nữa.

Sau đó nàng lại bắt đầu chìm đắm. Như mê muội, trúng bùa, bị hạ thấp đầu.

Nàng đã không có cách nào trốn tránh hắn.

Nàng càng ngày càng thường xuyên lấy gương Hồi Tưởng ra nhìn hắn.

Nhìn hắn chải đầu cho nàng trong phòng ngủ của hắn.

Nhìn hắn đuổi tất cả nội thị và cung nữ đi, tự tắm rửa cho nàng, một mình nói chuyện cùng nàng:

Mỗi khi đến lúc này, Tuyết Yên đều sẽ rơi lệ.

Có phải chỉ khi mất đi mới biết trân trọng, chỉ khi đau đớn mới khiến người ta khắc ghi hay không?

Có đôi khi nàng hỏi Mạnh cô cô, chẳng phải bà ấy nói nàng sẽ quên hết ký ức về hắn sao? Vì sao nàng vẫn nhớ rõ tất cả mọi chuyện của bọn họ?

Mạnh cô cô nói: “Cho dù nữ nhân trong lòng hắn tỉnh lại cũng đã quên tất cả mọi chuyện về hắn. Còn ngươi, thực ra ngươi đã không phải là Tuyết Yên nữa

rồi. “Rốt cuộc ta là ai?” Tuyết Yên hỏi.

“Muốn biết sao? Vẫn muốn dây dưa với hắn sao?” Mạnh cô cô hỏi.

“Ta chỉ không muốn thấy hắn đau khổ như vậy.’ TuyếtYên nói:

Mạnh cô cô lấy ra một túm tóc: “Vết thương của ngươi quá nặng, chủ ký sinh ban đầu đã không thể chịu đựng những thứ này. Đây là tóc lúc đó ngươi để lại khi đàm phán với ta, trong này có hồn phách của ngươi. Đốt túm tóc này rồi uống là ngươi có thể trở về. Có điều, trở lại cơ thể của chủ ký sinh ban đầu, ngươi sẽ quên tất cả mọi chuyện đã trải qua cùng hắn.”

“Thực tế Tuyết Yên trước kia đã chết rồi sao?” Tuyết Yên hỏi.

“Có thể nói như vậy. Nhưng tình kiếp của Lê Hiên vẫn chưa kết thúc, Tử Vi lệnh vẫn đang che chở chủ ký sinh kia. Cho nên, nhìn có vẻ nàng ta chưa chết.” Mạnh cô cô nói.

“Quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu sao? Nếu như không có tổn thương thì có thể, thế nhưng nếu như vẫn cần trải qua một lần tra tấn, ta tình nguyện ở đây. làm nước Vong Tình.” Tuyết Yên nói.

Mạnh cô cô cười: “Thời gian hai năm đã hết, ta cũng không dám giữ ngươi lại. Lựa chọn quên hay nhớ, ngươi tự suy nghĩ đi, đừng quên, ngươi muốn giúp đỡ hắn thống nhất đại lục bắc hoang. Ngươi có thể lựa chọn không trở lại cơ thể ban đầu. Như thế ngươi vẫn sẽ có trí nhớ trước kia, có điều, ngươi sẽ biến thành một người khác.”

“Một người khác?”

“Đúng vậy, biến thành một người khác, nhưng có ký ức về hắn. Với lại, không thể nói cho hắn biết những điều ta nói với ngươi, cũng không thể nói cho hắn biết tất cả phát hiện của ngươi ở chỗ ta. Nếu không, tất cả khảo nghiệm trước đó đối với hắn đều sẽ hết hiệu lực, sự trừng phạt tàn khốc cũng sẽ giáng xuống người hắn.”

Tuyết Yên nhìn chằm chằm Mạnh cô cô.

Mạnh cô cô cười cười nói: “Đời người là một chuỗi các sự lựa chọn. Mọi người đều biết đạo lý không thể chiếm được cả cá và tay gấu. Tuy các ngươi yêu nhau, nhưng không hề nhận ra đối phương, cho nên không thể giải trừ phong ấn trên người. Ta cũng không giúp ngươi được. Mọi chuyện tùy duyên, tùy tâm là được.”

Chương 185 Nàng tên Tử Vi

Cuộc chiến giữa Lê Hiên và Lê Kiệt càng ngày càng khốc liệt. Lê Kiệt bắt đầu thấy hiệu quả của việc điên cuồng cướp bóc. Hắn cướp thành thị, nếu như không thủ được, hắn sẽ cướp bóc sạch sẽ thành thị này, hoặc là đốt cháy.

Nước Nam Chiêu trong đại quân của Lê Hiên, vậy mà Lê Kiệt không hề từ bỏ. Lê Kiệt dùng phương thức cướp bóc cứng

rắn đối với nước Nam Chiêu.

‘Tư Mã Huy không phải là hạng người

bình thường, vô tình Lê Kiệt lại có thêm một kẻ địch mạnh. Nhưng mà có người thống trị đất nước nào lại yếu đuối chứ?

Nếu cướp bóc có thể mang đến khoái cảm trước đó chưa từng có, lại có thể đạt được kết quả mình muốn, vì sao không làm chứ?

Mà tình hình rối ren của nước Đại Hạ và nước Đại Nguyệt cũng khiến Lê Kiệt vẫn

còn để mắt đến hai đất nước này.

Lúc này Lê Hiên thì lại nghĩ đến chuyện chiếm Bắc Di như thế nào.

Đại Hưng và Bắc Di chiến tranh đã rất nhiều năm, lúc tiên hoàng vẫn còn, Bắc Di đã không ngừng xâm phạm Đại Hưng, dân chúng chịu nhiều đau khổ.

Lê Hiên đặt Bắc Di ở cuối cùng mới nghĩ đến chuyện thu phục nó, bởi vì chiến tranh với Bắc Di phức tạp hơn nhiều sơ với đất nước của nó.

Bắc Di có người dân hung hãn, địa hình phức tạp, nhiều dãy núi, bất lợi cho tiến công. Huống hồ Bắc Di lại vô cùng phòng bị Đại Hưng, Lê Kiệt chiếu cố và trợ giúp Bắc Di, khiến Lê Hiên né tránh Bắc Di, quan trọng hơn là, cho dù chiến thắng Bắc Di cũng sẽ chỉ thua thiệt chứ không có lợi, quản lý tốt Bắc Di càng khó hơn đánh thắng nó.

Nhưng bây giờ, Lê Hiên không muốn buông tha Bắc Di nữa.

Việc này bắt đầu từ một chuyện xảy ra gần đây.

Phù thành là một thành thị vùng biên giới Đại Hưng và Bắc Di, tháng trước, có một nhà quanh vùng Phù thành gả con gái, vừa lúc bị người Bắc Di giả trang thành đạo tặc cướp đi, tân nương thông minh,nửa đường chạy trốn được.

Không ngờ người Bắc Di này thẹn quá hoá giận, đuổi tới nhà tân nương, giết phụ mẫu tân nương, giết chết tân lang tới trước cứu viện nàng, tân nương cũng tự sát.

Vốn là việc vui, kết quả lại thành thảm kịch, ngay lập tức gây nên sóng to gió lớn.

Dần dần truyền tới Vân thành.

Sau khi Lê Hiên nghe được thì quyết định tiến công Bắc Di không tiếc bất cứ giá nào.

Hắn thu xếp ổn thỏa cho Tuyết Yên, lại dặn dò Lập Hạ một lượt.

Đêm trước khi đi, hắn đi thăm Lê Tử An, đứa con trai duy nhất của hắn.

Dáng dấp Lê Tử An rất giống hắn, từ nhỏ mọi người đã nói cho cậu biết, mẫu thân cậu-là Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn sinh bệnh suốt.

Cách ba bốn ngày Lê Tử An sẽ tới Lâm Hoa điện thỉnh an Tuyết Yên.

Bây giờ cậu đã hai tuổi. Từ nhỏ, cung nữ và nội thị bên cạnh đều nói cho cậu biết, mẫu thân cậu là Hoàng hậu, đang sinh bệnh hôn mê.

Lê Tử An rất hiểu chuyện, cậu mong chờ mẫu thân có thể sớm tỉnh lại một chút.

Khi xuất phát Lê Hiên chỉ đem theo Hàn Chi Đào, hộ vệ cũng chỉ có Cố Phàm và Trương Dương.

Nhiếp Lăng Hàn đã sớm dẫn người trực tiếp chạy từ nước Phú Lệ tới Phù thành từ mười ngày trước.

Vào mùa xuân hàng năm, tộc người Bắc Di đều sẽ có một lần di chuyển thành viên với quy mô nhỏ, bọn họ sẽ tìm nơi an cư có đồng cỏ và nguồn nước phong phú hơn. Tuy nhiên mấy năm gần đây phần lớn người Bắc Di đều an cư ở một chỗ cố định, nhưng vẫn có một bộ phận người sẽ di chuyển theo truyền thống.

Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn muốn mượn cơ hội di chuyển lần này để đả kích mạnh mẽ Bắc Di.

Vị vua hiện tại của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ. Một nam nhân lớn lên ở phương Bắc nhưng lại có khuôn mặt đẹp đế quyến rũ. Hắn còn có một người muội muội, tên là Tử Vi.

Mấy tháng trước Tử Vi ngã từ trên ngựa xuống sau đó hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi, quên rất nhiều chuyện trước kia. Nàng uống rất nhiều thuốc, khám tất cả danh y của Bắc Di nhưng vẫn không chữa khỏi.

Hôm nay, Tử Vi làm ầm lên muốn tới Phù thành của Đại Hưng tìm thuốc cho mẫu thân, Tân Đạt Nhĩ không yên lòng, bèn dẫn muội muội đến Phù thành.

Lê Hiên dẫn người vẫn chưa tới Phù thành, hắn nghỉ ngơi ở một nơi tên là trấn Triêu Hà, phía trước còn lộ trình nửa ngày đường là đến Phù thành.

‘Tên nhà trọ là nhà trọ Cổ Thành, hai tầng lầu. Trước cửa nhà trọ có một cây lê cao lớn, bây giờ hoa lê đua nở, trắng xóa như tuyết.

Bọn Lê Hiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Tử Vi nhảy xuống khỏi con ngựa đỏ, đứng dưới cây lê kia, nàng đưa tay vịn chặt chạc cây lê, nhấc chân đạp lên chạc cây lê, hái một đóa hoa lê cắm ở bên tại.

“Tử Vi, muội lại leo cây rồi!” Một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng.

Tử Vi hơi vểnh môi: “Đại ca, đây không gọi là leo cây!”

Giọng nói trong trẻo hào sảng, Lê Hiên và Hàn Chi Đào đều ngẩng đầu liếc nhìn. Giọng nói này rất quen thuộc.


Lê Hiên nhìn Tử Vi, ngẩn người như bị

sét đánh.

Nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên, nhưng khuôn mặt nhìn rất giống Tuyết Yên, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, trong veo.

Tử Vi theo Tân Đạt Nhĩ vào quán cơm, nàng nhìn thấy Lê Hiên.

Cái mũ trong tay rơi xuống mặt đất.

Lê Hiên lập tức quay mặt đi, hắn bị sao thế? Vì sao rời khỏi Tuyết Yên, hắn lại nhìn nữ nhân khác lâu như vậy?

Hắn sầm mặt xuống.

Hàn Chỉ Đào thấp giọng nói: “Người có muốn hỏi xem nữ tử kia là nữ nhi nhà ai không?”

Hắn phát hiện sự khác thường của Lê Hiên.

Lê Hiên lắc đầu.

“Gia, hai năm rồi, người mới hai mươi hai tuổi, cũng không thể sống thế này mãi được.” Hàn Chi Đào đau lòng nói.

Hắn thấy Lê Hiên nhìn nữ tử kia thêm vài lần. Hắn cũng chú ý đến nàng, nữ tử này quả thực rất giống Tuyết Yên, đặc biệt là đôi mắt và biểu cảm. Dáng vẻ quật cường nghịch ngợm đó cực giống Tuyết Yên.

“Đừng nói vấn đề này nữa.” Lê Hiên cúi đầu dùng bữa.

Khách nhân trên bàn phía trước Lê Hiên chuẩn bị rời đi, Tử Vi đi qua ngồi xuống.

Tân Đạt Nhĩ nhấc chân đi lên lầu hai: “Tử Vi, lên lầu hai.”

“Không, muội thích lầu một.” Tử Vi nói.

Lê Hiên không nhịn được lại liếc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng lại tên là Tử Vĩ.

Tiểu nhị đi tới dọn bàn.

Vị trí của Tử Vi vừa vặn đối diện với Lê Hiên.

Tân Đạt Nhĩ hết cách, đành đi xuống cầu thang, chậm rãi ngồi đối diện Tử Vi, đưa lưng về phía Lê Hiên.

“Ca ca, muội muốn ăn thịt dê nướng, loại miếng lớn ấy. Ầy, chính là loại mà bọn họ ăn!” Tử Vi chỉ vào thịt dê trong mâm Lê Hiên rồi nói.

Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn: “Bây giờ khẩu vị của muội đều thay đổi rồi, chẳng phải muội thích ăn thịt bò, không thích ăn thịt dê sao? Không chê thịt dê có mùi sao?”

“Ca, đại phu nói muội cần ăn thịt dê.” Tử

Vi nũng nịu.

Người ca ca này ngoan ngoấn chiều theo ý nàng.

Gọi thịt dê, đùi gà và canh măng.

Tử Vi dùng tay cầm lấy đùi gà bắt đầu ăn: ‘Đại ca, nghe bọn họ nói Hoàng hậu nương nương của Đại Hưng hôn mê suốt, không biết là thật hay giả.”

Giọng nói của nàng không hề nhỏ, giống như không sợ người khác nghe thấy.

Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn nàng: “Không liên quan đến muội, đừng bàn luận những chuyện này.”

Tử Vi không hề nghe lời ca ca, nàng nói tiếp: “Nghe nói Hoàng thượng rất tốt với Hoàng hậu hôn mê, không biết là để cho các hạ thần nhìn hay là thật sự không quên được nàng ấy. Chuyện mà đợi đến

khi mất đi mới làm không phải là vì muốn tốt cho người kia, mà là vì chính mình. Chỉ tiếc đá Tam Sinh nhìn lên Tam Sinh, năm tháng lặng lẽ trôi đi.”

Tân Đạt Nhĩ bật cười: “Tử Vi, gân đây muội trở nên rất dễ thương cảm. Sao thế, muốn xuất giá rồi à?”

Lê Hiên yên lặng nghe lời nàng nói.

“Xuất ,giá? Cả đời này muội không muốn lấy chồng, vĩnh viễn ở bên đại ca và mẫu thân.” Tử Vi nói.

“Được, chỉ cần muội muốn. Có điều, nếu như muội gặp được người mình thích thì sẽ không nói thế đâu.” Giọng nói của Tân Đạt Nhĩ vô cùng dịu dàng.

“Không gặp được đâu, người muội muốn gả đời này chỉ được yêu một mình muội. Trên đời này có người như vậy sao?” Tử

Vi nghiêng đầu hỏi Tân Đạt Nhĩ.

Lê Hiên thầm thấy bất ngờ, hắn liếc nữ tử phía trước. Câu này hắn cũng đã từng nghe Tuyết Yên nói.

Tân Đạt Nhĩ thôi cười: ‘Nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường, có đôi khi không liên quan đến yêu. Bỏ đi, muội không hiểu đâu. Có điều muội yên tâm, đại ca nhất định sẽ tìm cho muội một nam nhân chỉ có thể cưới một thê tử. Nếu như hắn dám cưới người khác, ta sẽ giết những ả đàn bà kia cho muội!” Tân Đạt Nhĩ nói.

Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy không chiếm được tấm chân tình của người đó, càng không có ý nghĩa, chẳng bằng không lấy chồng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK