cửa.
Tử Vi mở cửa sổ ra, pha một bình trà.
Một bóng người lặng lẽ lẻn vào từ cửa sổ.
Tân Đạt Nhĩ mặc một bộ áo gấm màu
xanh, trên lỗ tai đeo bông tai màu đen, cặp
mắt đào hoa nhướng lên, đôi môi đỏ hồng.
“Ca ca” Tử Vi thấp giọng gọi, đóng cửa sổ
lại.
“Đi theo ta đi. Thừa dịp bọn họ đều không
ở đây”
“Huynh tới lui tự nhiên, dẫn theo muội,
muội sợ muội sẽ liên lụy đến huynh” Tử Vị
nói.
Tân Đạt Nhĩ lại lộ ra ánh mắt đau xót: “Tử
Vi, đừng mượn cớ, nhiêu lần muội có thể
rời khỏi hắn, nhưng muội không muốn đi
đúng không?”
Tử Vi nhìn hắn: “Ca ca, có một số việc
muội không biết nên nói với huynh thế nào,
muội thật sự quen biết hẳn từ rất lâu rôi.
Muội..
“Bởi vì muội biết mình không phải công
chúa chân chính nên không muốn trở về
đúng không? Tử Vi, có ta ở đây, không ai
dám chỉ trích muội đâu, với lại, mẫu thân
cũng rất nhớ muội”
Tử Vi bật khóc: “Ca ca, Bắc Di và Đại Hưng
còn đánh nhau bao lâu nữa? Mục tiêu của
Lê Hiên là thống nhất đại lục bắc hoang.
Có lẽ huynh cũng nhìn thấy những nỗ lực
mà Đại Hưng làm cho Bắc Di, hẳn thật sự
muốn để bách tính sống cuộc sống an
bình..."
“Muội đã không phải là Tử Vi của ta nữa
rôi. Tử Vi của ta sẽ không nói ra những lời
này” Tân Đạt Nhĩ chặn lời Tử Vĩ.
Hắn thở dài một hơi thật sâu: “Muội thật
sự không trở về cùng ta sao?”
Mắt Tử Vi rưng rưng: “Ca ca, qua một
khoảng thời gian muội sẽ trở về”
“Dù sao muội vẫn là công chúa Bắc Dị,
muội không sợ hắn sẽ giết muội sao?” Tân
Đạt Nhĩ thấp giọng hỏi.
“Hắn sẽ không làm gì muội đâu, huynh yên
tâm đi”
Hản gật đầu, nhìn nàng chăm chú: “Thế thì
muội cần nghĩ kĩ. Ta và Lê Hiên không đội
trời chung. Nếu như muội thật sự muốn ở
bên hắn thì không thể dao động, không thể
trung lập, chỉ có thể lựa chọn một bên.
Như vậy tốt cho tất cả mọi người tốt”
“Ca ca!"
“Tử Vị, ta là ca ca muội, cũng là vua Bắc
Di”
Tử Vi rất muốn nói cho Tân Đạt Nhĩ rằng
Tử Vi của hắn đã chết rồi, nhưng miệng há
mấy lần vẫn không thể mở. Nàng sợ Tân
Đạt Nhĩ không chịu được đả kích này.
Bên ngoài vang lên tiếng của Trương Sơn:
“Tiểu Tỉnh, nguyên soái đưa cho công
chúa cái này.”
“Cảm ơn nguyên soái, công chúa đã nghỉ
ngơi, ta nhận thay công chúa”
“Cơ thể công chúa khá hơn chưa?” Tiếng
Nhiếp Lăng Hàn vang lên.
“Ca ca, huynh đi nhanh đi” Tử Vi gấp gáp.
Tân Đạt Nhĩ không vội vã mà nhìn nàng:
“Muội thật sự không đi theo ta sao?”
Tử Vi chỉ nhìn hẳn.
“Ta và Lê Hiên chỉ có một người sống sót,
không có kết cục khác. Sau lưng ta và hắn
là đất nước của riêng mình chứ không phải
là ân oán cá nhân. Muội bảo trọng nhé”
“Bắt thích khách!” Bên ngoài có người kêu
lên.
Cửa phòng Tử Vi bị mở ra, Lê Hiên và
Nhiếp Lăng Hàn bước vào.
Tử Vi bảo vệ Tân Đạt Nhĩ sau lưng: “Ca ca,
huynh đi maul”
Lê Hiên thuận tay cầm lấy bảo kiếm của
Cố Phàm đứng đẳng sau, Xích Tiêu kiếm
của Tân Đạt Nhĩ là khắc tinh của Thương
Long kiếm.
Tân Đạt Nhĩ giậm chân một cái, nhảy ra
ngoài cửa sổ.
Lượng lớn thị vệ xông lên theo.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn người đuổi theo, Lê
Hiên nhìn nàng: “Vì sao không đi cùng
hẳn? Cuối cùng cô muốn đạt được thứ gì ở
chỗ ta?”
Tử Vi nhìn hắn, cất giọng nói: “Chẳng qua
là ta quen biết người từ rất lâu trước đây,