Thanh kiếm Thu Thủy của Tử Vì sượt vào cánh tay phải của Lương Hồng Tụ, Tử Vì lúc này không hề hạ thủ lưu tình, là nàng ta, là nàng ta đêm qua đã đâm Lê Hiền một kiếm. Lê Hiện coi nàng ta là Tử Vi, nên chắc chắn không chút phòng bi.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong tim Tử Vi chảy lên bùng bùng.
Lương Hồng Tụ, ngã xuống đất, quay đầu nhìn Tử Vi, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy được nói nhỏ: "Cô thật ngốc, những chuyện như này, nếu như không được cho phép, ta có to gan cỡ nào cũng không dám tự tiện hành động, cô chỉ dám bắt nạt những người chúng ta, nhưng không dám..."
Tử Vi đương nhiên biết chắc chắn đó là mệnh lệnh của Nhiếp Lăng Hàn, nhưng người đậm Lê Hiến một nhát dù sao cũng là Lương Hồng Tụ, sắc mặt đỏ bừng, kiểm Thu Thủy đâm vào tay áo của Lương Hồng Tụ. "Tử Vi!" Bên tại truyền đến giọng nói, cánh tay nàng bị hằn giữ chặt: "Tử Vi, nàng mấy ngày nay thần trí mới hồ, đừng làm người khác bị thương!"
Là Nhiếp Lăng Hàn. Hắn vừa tỉnh dậy, trong mắt còn những tia máu đỏ, hắn mặc một bộ thường phục màu vàng, nhưng có cảm giác tùy ý lười biếng không thể nói ra thành lời.
Nhiếp Lăng Hàn vốn là người có tính tự kiềm chế rất tốt, mỗi lần Tử Vi nhìn thấy hắn đều gọn gàng chỉnh tề. Hôm nay lại ăn mặc như vậy, đã nhắc nhở Tử Vi, nơi đây, đã là nhà của Nhiếp Lăng Hàn rồi, bây giờ hắn là chủ nhân của hiện Cổ Hoa, không còn là thần tử như trước.
Tử Vi bị hắn nằm cổ tay, không thể động đậy. "Sư huynh, huynh muốn bắt Lê Hiên, muốn cùng chàng tranh đoạt thiên hạ, muốn giết chết chàng, ta không có ý kiến, nhưng huynh không nên lợi dụng ta! Lợi dụng tình cảm giữa ta và chàng để bày ra trò lừa đảo này!"
Tử Vi dùng sức muốn thoát khỏi sự trói buộc của Nhiếp
Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn ôm nàng thật chặt: "Tử Vi, đại hôn của chúng ta, không cần ta bày mưu, hắn chắc chắn sẽ đến. Ta chỉ là phòng vệ mà thôi, phòng hắn đến làm loạn. Ta không cố tình lập ra cái bẫy này, ta muốn lấy nàng là thật. Chỉ là tình hình bây giờ, Thái hậu vừa bị ám sát, ta bắt buộc phải xử lý vấn đề tang lễ cho Thái hậu trước..."
Tử Vi không còn vùng vẫy nữa, nàng lặng lẽ quay lại, nhìn vào khuôn quen thuộc của Nhiếp
Lăng Hàn, mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy thiếu niên xa lạ như ngọc bích năm ấy. "Thật sao, nhưng tìm người đóng giả ta để giết Lê Hiến cũng là để phòng vệ?"
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Ta chỉ muốn hắn ta từ bỏ! "
Nàng chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: "Sư huynh, ta luôn cho rằng, trên thế gian này chỉ có mình huynh sẽ không hại ta, ta quan tâm huynh, tin tưởng huynh, huynh đoạt lấy tất cả mọi thứ của Lê Hiên, bởi vì giữa hai người có thẩm thủ đại hận, có sinh mạng của mấy trăm người. Ta tha thứ cho tất cả những gì huynh làm. Thấy huynh đã đạt được những gì mình muốn, ta vui thay huynh, dẫu sao huynh cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Nhưng, "
Tử Vi nhìn hắn: "Nhưng huynh thay đổi rồi, hoặc là, huynh của bây giờ mới thực sự là huynh. Huynh làm rất nhiều chuyện, ta từng cho rằng huynh chỉ là bị hận thù làm cho mờ mắt trong một thời gian ngắn, nhưng hiện tại, huynh đã hoàn toàn biến thành một chính khách.
Nhiếp Lăng Hàn cảm nhận được cả người Tử Vi đang, hắn ôm nàng thật chặt.
Tử Vi không còn vùng vẫy nữa, nàng biết vùng vẫy cũng vô ích, nàng chậm rãi nói: "Huynh vì bá nghiệp của mình, có thể vì chính bản thân mình mà tìm ra đủ mọi lý do, có thể coi tất cả những thứ có lợi cho mình là lời bào chữa, có thể loại bỏ tất cả những người cản đường huynh đi, cho người đó là người nhà, bằng hữu, bạn chiến đấu, thậm chí là người huynh yêu...
Nghe những lời này, Nhiếp Lăng Hàn lập tức lộ ra vẻ xúc động, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, hắn chưa bao giờ ôm nàng chặt như thế, hắn không dám, cho dù là Hoàng để được vạn người ngước nhìn, nhưng nếu Tử Vi không đồng ý, hắn cũng không dám suồng sã mà ôm lấy nàng.
Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt bối rối của Tử Vi, lòng bàn tay hắn trở nên rất nóng, ôm chặt lấy Tử Vi, một chút phấn khích run rẩy, cảm hắn tựa trên đầu nàng "Tử Vi, không phải như vậy, ta cũng biết đâu là điểm dừng... "Sư huynh, đừng bắt ta phải hận huynh! Ta không muốn hận huynh. Hận huynh sẽ khiến ta đau khổ. Nhưng trái tim ta bây giờ, thật sự hận huynh! Ta hận huynh! Ta sẽ không thành thân với huynh, vĩnh viễn cũng không! Nếu huynh còn ép ta, ta thật sự sẽ chết! Ta phải đi tìm chàng ấy, một là huynh giết ta đi, nếu không thì thả ta đi! " Tử Vi nói xong, dùng sức đẩy Nhiếp
Lăng Hàn ra, chạy ra ngoài.
Nhiếp Lăng Hàn đứng nguyên ở chỗ cũ, khuôn mặt lạnh lùng, hắn đứng đó rất lâu, giống như bức tượng bằng đá.
Tim hắn đột nhiên vỡ vụn, hắn thậm chí còn nghe thấy âm thanh tan vỡ, sát khí cuồng bạo tuôn ra, nhuộm đỏ đôi mắt đen như mực của hắn. "Người đâu, phải tất cả lực lượng của ta đi bắt Lê Hiến Những người cung cấp mạnh mối sẽ được trọng thưởng! Trọng thưởng!" Dương Thanh chưa bao giờ thấy Hoàng thượng nói to như vậy, hắn hoảng hốt đến mức làm chiếc cốc rơi xuống đất choang một cái.
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu, giận dữ nhìn Dương Thanh một cái, hắn cả người toát mồ hôi lạnh. "Ngươi, đi lĩnh phạt đi!"
Dương Thanh tán loạn chạy ra ngoài.
Lương Hồng Tự nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn mất bình tĩnh, sắc mặt hơi tái.
Nàng đắm chìm trong sự thân mật của mình với Nhiếp Lăng Hàn đêm qua, nàng không muốn tỉnh lại, nàng thậm chí còn hy vọng rằng mình là Tử Vi thật.
Tình cảm tinh tế của Nhiếp Lăng Hàn, sự chăm sóc dịu dàng, những lời thì thầm khiến người ta mê loạn, đó là Nhiếp Lăng Hàn đó, như thế, nàng càng hận Tử Vi, hận nàng không biết trân trọng! Hận nàng đã chiếm lấy trái tim của Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn thấy Lương Hồng Tự, dần dần bình tĩnh lại, hỏi một câu: "Có chuyện gì?"
Lương Hồng Tụ lấy ra một ống giấy từ trong người đưa cho hần: "Đây là mật báo từ Thanh Y Đường.
Nhiếp Lăng Hàn nhận lấy ống giấy, mở ra, lấy ra một tờ giấy từ bên trong.
Hắn vừa nhìn, vừa ngẩng đầu nhìn lên: "Hóa ra bọn chúng đang trốn ở đó!"
Trong vài ngày qua, Nhiếp
Lăng Hàn biết Lê Hiên nhất định sẽ đến. Hắn đã bố trí ám vệ xung quanh hoàng cung, nến không giết được hắn ở trong cung, cũng sẽ có người bám theo, tìm được nơi ẩn nấp của hắn.
Lương Hồng Tự nói: "Cần phải người qua đó không?"
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Ở nơi đó, rất khó để bắt được hắn. Ngọn núi đó, đường chính không nhiều, nhưng lối tắt không thiếu, chúng ta căn bản không rõ, không nên đánh rắn động có. Cần phải bàn luận kĩ càng, đợi lệnh của ta
Lương Hồng Tụ đáp lời, nhưng không rời đi.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn cô nói: "Đêm qua, mạo phạm muội rồi."
Lương Hồng Tụ ngẩng đầu ngước nhìn hắn: "Có lúc, muội thật sự hi vọng bản thân mình là công chúa Tử Vi, đáng tiếc không phải."
Nhiếp Lăng Hàn nói: "Sau khoảng thời gian bận rộn này, ta sẽ tìm cho muội mối lương duyên tốt
Lương Hồng Tụ lắc đầu: "Muội đã nói rồi, đời này sẽ không giả cho ai "
Tử Vi chân nam đá chân chiêu chạy về cung Vong Ưu, nàng không giết được Nhiếp Lăng Hàn, thậm chí Lương Hồng Tụ cũng không giết được
Lễ tang Thái hậu được tổ chức vào hai ngày sau đó, tang lễ long trọng. Hoàng thượng chiếu theo quy cách cao nhất để tiến hành an táng Thái hậu Bach Lan.
Cung điện những ngày này rất yên tĩnh, mỗi khi đến đêm sau khi tắt đèn lồng, cung điện bị bao phủ bởi bóng tối, nơi không được đèn Trường Minh chiếu đến dường như nằm im lìm, và bóng tối bao trùm mọi thú.
Đêm khuya năm ngày sau đám tang của Thái hậu, những thị về vừa đi tuần đêm qua cung Vong Ưu, quay lại còn phải thắp hương.
Hai bóng đen nhanh chóng băng qua hành lang, sớm biến mất trong màn đêm đen tối
Trong bóng tối im lìm, ám vệ cuối cùng cũng đứng dậy, lắc cái cổ tê mỏi quay người nhanh chóng chạy về hiên cổ Hoa.