“Công chúa, Hoàng Thượng đang đến đây.”
Nhiếp Lăng Hàn kêu nảng một tiếng.
Tử Vi lập tức ngồi dậy. Hướng về Lê Hiên thi lễ.
Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng.
Tử VI xoay người ra hoa viên.
Hoàng Thượng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, thế nhưng không có chút nảo tức giận. Cố Phàm củng Trương Dương vô cùng kinh ngạc. Là sao? Năm ngày sau, đêm khuya, Tân Đạt Nhĩ đem mười vạn đại quân vây quanh Phù Thành.
Bắc Di đại quân không hề báo trước mà mãnh liệt công thành, Phù Thành đại quân tuy rằng ngoan cường, cũng sớm có phòng bị, nhưng địch nhân cứ thế tới rảo rạt, các loại phương thức thay phiên tiến công. Hơn nữa, cửa phía Tây Phù Thành đột nhiên vang lên thật lớn tiếng nỗ mạnh.
Lê Hiên ngồi ở trong lều lớn, nhìn Tử Vi vừa mới bị gọi đến tiến vào, “Ngươi đã đem Phù Thành Tây Môn mở ra phải không?”
Tử Vi ngây ngắn cả người, chợt ngộ ra, hắn đem nàng xem thành gian tế.
Tử VI bình thản nói: “Hoàng Thượng, ta vẫn luôn ở phía dưới mí mắt các ngươi. Nếu nói ta là gian tế, vì cái gì tại sao lúc sau không mau chóng chạy thoát, còn ở lại nơi này?”
Bên cạnh, một người thủ lĩnh bộ dáng mặt đầy giận dữ nói: “Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đến dẫn người mở cửa Tây! Ngươi đã nhiều ngày cùng Nhiếp nguyên soái cùng nhau ra ra vào vào, chúng ta đều biết ngươi! Cho nên thời điểm ngươi dẫn người lại đây thị vệ không có cản ngươi! Mới làm chúng ta bị thương vong lớn như thế!” Tử Vi phi vô cùng kinh ngạc, trợn đôi mắt trong sáng to tròn sửng sót: “Ngươi nói dối, ta căn bản không có đi ra ngoài!” “Đừng vội giảo biện! Ngươi đã nhiều ngày quấn lây Nhiếp Lăng Hàn, chính là mục đích này đi. Người đâu tới đây, đánh gãy hai chân nàng! Giải đến trước cửa thành!” Lê Hiên lạnh lùng hạ lệnh.
Nhiếp Lăng Hàn đang ở thành lâu chỉ huy, Tử Vi biết rõ lúc này không ai có thể cứu nàng. Lê Hiên đối xử với người không yêu thì hoàn toản lãnh khốc vô tình, nàng đã từng tận mắt chứng kiến Lê Hiên đối với Uyên Nhi như thế nào.
Ngay sau đó một người thị vệ to cao đá vào hai chân Tử VI.
Tử VI cảm thấy một trận đau nhức, không thể đứng thăng được nữa, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Lê Hiên đi qua từ bên người nàng, góc áo đen của hắn vừa lúc quét qua gương mặt trắng bệch vì đau đớn của nàng. Lê Hiên bỏ qua nàng, đi lên thành lâu.
Tử Vi bị hai gã thị vệ dẫn theo cánh tay, kéo lê tới thành lâu.
Nàng trên mặt đầy mồ hôi. Gắt gao năm lây đôi tay, nàng sao lại quên mất nàng là thân phận Tử VỊ, lại sao có thể quên người nọ là Lê Hiên.
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không biết Tử Vi bị gãy hai chuhm Thành lâu bên ngoài, ánh lửa đây trời, Tử Vi phóng tầm mắt nhìn lại, quân đội Bắc Di rằm rập.
Phù Thành xuất động toàn quân, trong thành không ngừng truyền đến tiếng nỗ mạnh.
“Hoàng Thượng, Tây Môn sắp thất thủ, vì an toàn, Hoàng Thượng tới chỗ cũ tránh đi.”
Nhiếp Lăng Hàn quay đầu lại nhìn Lê Hiên.
“Nơi này còn có một người con tin! Lăng Hàn, thám tử vào bên trong Phù Thành, ngươi hiện tại còn có thể bảo đảm người này không có vân đê sao?”
Hắn lạnh lùng hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi, “Phải, ta có thể bảo đảm.”
Lê Hiên ánh mắt khô khốc lạnh tanh nói , “Người đâu, đem Nhiếp Lăng Hàn bắt lấy! Phía sau Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào đã đem kiếm hoành kề trên cỗ Nhiếp Lăng Hàn.
“Hoàng Thượng hoài nghỉ vi thần?”
Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng hỏi Lê Hiên.
“Phải, Lăng Hàn, ngươi đã bị nảng mê hoặc, ngươi tin tưởng nàng như thế, cũng biết Phù Thành Tây Môn mở ra như thế nào?”
Lê Hiên lạnh lùng hỏi.
“Phù Thành Tây Môn do thám tử mở » Ta.
“Sai, là Bắc Di công chúa dẫn người mở ra. Ngươi đã nhiều ngày cùng Bắc Di công chúa cùng nhau ra ra vào vào, các ngươi còn thực thân thiết cùng nhau bên ngoài dùng bữa nên thời điểm nàng dẫn người tới gần cửa thành, bọn lính vẫn chưa quá mức phòng bị!” Tử Vi mở to hai mắt.
Đã nhiều ngày, nàng cơ bản đều ở trong phòng, căn bản không cùng Nhiếp Lăng Hàn cùng nhau ra ra vào vào.
“Đại tướng quân Hàn Chỉ Đảo tạm tiếp nhận chức vụ đại nguyên soái, chỉ huy Phù Thành chiến đấu! Đem Nhiếp Lăng Hàn áp đi xuống!” Lê Hiên lạnh lùng phân phó.
“Lê Hiên, ta căn bản không có cùng sư huynh cùng nhau đi ra ngoải, ngươi đừng trúng kế người khác ly gián!” Tử Vi lớn tiếng nói.
Nàng gào thét ầm ÿ. Tiếng kêu từng đợt truyền tới.
Tử Vi nhìn đến một mảnh ánh lửa phía dưới, người đứng ở nơi đó xa xa nhìn chính mình, đúng là ca ca Tân Đạt Nhĩ.
Mà đứng bên cạnh hắn, là Lê Kiệt.
“Lê Hiên, sư huynh vẫn luôn đối với Đại Hưng trung thành và tận tâm! Khăẳng định là Lê Kiệt, Lê Kiệt đã dùng kế ly gián.”
Tử Vi nói.
Nàng không tin Tân Đạt Nhĩ sẽ để nàng phải mạo hiểm, có thể làm việc này hẳn là Lê Kiệt. Giải thích cho việc này là do việc nàng trốn ở, Tân Đạt Nhĩ cùng Lê Kiệt đều biết.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lê Hiên, “Hoàng Thượng thật sự oan uống vi thần, lâm trận đổi soái là tối ky. Hoàng Thượng nếu không tin được Lăng Hàn, Lăng Hàn nói cuối cùng một câu, nếu không muốn rút lui, có thể phát tín hiệu, trước tiên làm người chúng ta giấu ở Bắc Di hành động, bức bách Tân Đạt Nhĩ hồi Bắc Di.”
Lê Hiên gật đầu, Nhiếp Lăng Hàn lại nói: “Hoàng Thượng, vô luận như thế nảo, vi thần tin tưởng Tử Vi sẽ không hại ngươi. Nếu Hoàng Thượng nghĩ lại, xin tìm hiểu rõ ràng rồi hãy xử lý Tử VỊ.”
“Nghĩ lại? Nàng là Bắc Di công chúa, trẫm tạm thời sẽ không giết nàng.
Nhưng có cái gì phải nghĩ lại?”
Lê Hiên vung tay lên, thị vệ đi lên giải Nhiếp Lăng Hàn đi.
Hàn Chỉ Đào tạm thời tiếp nhận vị trí Nhiếp Lăng Hàn. Kỳ thật là Lê Hiên tự mình chỉ huy chiến tranh Phù Thành, quân Bắc Di vẫn chưa lui ra.
Hàn Chi Đảo sai người thả đạn tín hiệu.
Tây Môn vẫn còn chiến đấu kịch liệt, Tây Môn đại môn tuy rằng bị công phá, nhưng chiến sĩ Phù Thành tắm máu chiến đấu hăng hái, Bắc Di quân cũng không công tiến vào được.
Phù Thành tuy rằng không lớn, nhưng vẫn luôn là vùng Đại Hưng cùng Bắc Di tranh chấp quân sự, huống chi, hôm nay Hoàng Thượng đang ở nơi này.
Nhiếp Lăng Hàn tuyệt không sẽ không thể làm Phù Thành bị cướp đi.
Hàn Chi Đào hoàn toản dựa theo chiến lược của Nhiếp Lăng Hàn phòng thủ.
Hắn biết Hoàng Thượng đều không phải là không tin Nhiếp Lăng Hàn, Hoàng Thượng chỉ là nghĩ Nhiếp Lăng Hàn bị Tử Vi mê hoặc.
Lê Hiên nhìn lại một vòng tiến công, hướng Hàn Chi Đào nói: “Lão Hàn, làm người bắn tin mũi tên báo cho Tân Đạt Nhĩ, nếu không lùi binh, trẫm lập tức đem công chúa như hoa như ngọc này ban cho thủ hạ.”
Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên liếc mắt một cái, lập tức sai người bắn tin mũi tên đi xuống.
Tử VI bị hai gã thị vệ ấn ở trên tường thành, không thể động đậy.
Nàng nhìn Lê Hiên khuôn mặt lạnh lùng vô tình, hiểu ra chính mình đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ.
Ở trong lòng Lê Hiên chỉ có một mình Tuyết Yên, dù nàng có giống Tuyết Yên thì trong tâm trí cứng cỏi của Lê Hiên, nàng chỉ là nữ nhân địch quốc bụng dạ khó lường xa lạ. Trong 2 năm qua quan thần đã nhiều lần có ý đưa tới cho hắn những nữ nhân giống Tuyết Yên nên hiện tại hắn không tin nàng là đúng. Hắn đâu dễ tin như vây. Hắn 1 lòng với Tuyết Yên đang nằm trong Lâm Hoa điện kia, nàng nên vui hay nên buồn đây? Hắn vừa rồi nhìn nàng một cái, nàng ở trong mắt hắn thấy được sát ý. Hắn thật có thể giết nàng.
Tử Vi mơ màng không nghĩ hồ đồ chết ở chỗ này. Nàng phải thoát khỏi đây trước đã.
Nàng đột nhiên 2 tay tấn công 2 thị vệ bên cạnh, bọn họ không đem nàng phòng bị nên bất ngờ bị Tử Vi đánh trúng.
Tử Vi rút roi dài bên eo ra, vắt lên treo ở trên thành lâu, kéo lấy roi dài xoay người nhảy ra tường thành.
Chung quanh truyền đến tiếng kinh hô.
Trên tường thành có, mà dưới tường thành cũng có .
Thời điểm Tử Vi rơi xuống nhìn thấy đôi mắt Lê Hiên gắt gao nhìn chằm chằm nảng, trong tay tên dài hướng về phía nàng, nàng chỉ nhìn hắn, vẫn chưa trốn tránh, trong mắt là dịu dàng yêu thương vô tận. Đó là sự dịu dàng yêu thương của Tuyết Yên.
Dưới lầu binh lính chạy vội duỗi tay chuẩn bị bắt được nàng. Nàng nhảy xuống dưới thành lâu là một mảnh biên lửa. Tân loạn tro tàn phiêu tán, nàng có thể cảm thấy một cô sóng nhiệt từ dưới thân truyền tới.
Lê Hiên rốt cuộc không có bắn mũi tên ra, cơ hội luôn là một cái chớp mắt lướt qua. Hắn lại không có ý muốn giết nàng, chính hắn cũng chỉ hận không thê đánh mình.
Bắc Di tiến công lại bắt đầu. Mũi tên, đá lăn, thang mây, hò hét, tử vong.
Tân Đạt Nhĩ xích tiêu kiếm bắn ra sóng hồng giống cái lồng cả tầng chiếu vào trên người Tử Vi, ánh sáng màu hồng đó như năng lượng hông chiêu vào nàng lại chỉ là sóng nhiệt ấm áp.
Khi sắp lọt vào biển lửa, Tử Vi nhắm mắt lại, lọt vào một cái ôm ấp ấm áp.
Mẫu thân nói không sai, tình cảm lâu dài nhất là tình thuhm Tân Đạt Nhĩ không nói tiếng nào, ôm Tử Vi đến khu an toàn, đem nàng buông ra, nhìn nàng đứng thăng không xong ngã sõng soài trên mặt đất.
Hắn hốt hoảng tiến lên sờ nắn chân nàng, quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt phiếm hồng: “Ai làm?”
Tử Vi cúi đầu vẫn chưa nói chuyện.
Tân Đạt Nhĩ vung tay lên, có người đi lên băng bó hai chân Tử VI.
Tử Vi nhìn Lê Kiệt phía trước nhíu mày.
“Ca ca, hắn là ngươi đã sớm biết ta ở Phù Thành?”
Tử Vi hỏi.
“Uhm” Tân Đạt Nhĩ đáp ứng.
“Thám tử trong Phù Thành là Ninh Vương phải không?”
Tử Vi hỏi tiếp.
Tân Đạt Nhĩ nhìn nàng: “Tử VI, Bắc Di cùng Đại Hưng chiến sự ngươi không cần lo! Ta phái người đưa ngươi trở vẻ.
Mẫu thân bị bệnh.”
Chương 199 Biến ở cung Bắc Di
Tử Vi ngắng đầu: “Mẫu thân bệnh lại trở nặng sao?”
Tân Đạt Nhĩ không trả lời, nói một câu: “Đem công chúa đưa về Bắc Di, bảo vệ tôt công chúa.”
Tân Đạt Nhĩ đem Tử VI giao cho người thị vệ.
“Ca ca,” Tân Đạt Nhĩ quay đầu lại xem nàng, Tử Vi lại ngập ngừng cuối cùng cũng quyết định không nói. Nàng biết lúc này nàng nói cái gì cũng vô dụng. Bắc Di cùng Đại Hưng, oán hận chất chứa đã lâu.
Lời nàng nói không ảnh hưởng được bất cứ kẻ nào. Tân Đạt Nhĩ củng Lê Hiên đều là anh minh đế vương, Tân Đạt Nhĩ đối xử với nàng là thực tốt, chính là trong nhà ở quốc gia trước mặt, nàng cái gì cũng không phải. Hắn cùng Lê Hiên, đều không phải dễ dàng bị người khác xúi giục.
Nàng không nghĩ ở Phù Thành, trở thành con tin để Lê Hiên uy hiếp Tân Đạt Nhĩ. Bởi vì nàng biết mình không phải chân chính tân Tử VI.
Bọn họ nếu muốn chính diện tác chiến, Tử Vi hy vọng bọn họ tỏ rõ bản lĩnh đánh nhau hết mình 1 trận chứ không phải dùng bất cứ gian kế nảo.
Một trăm thị vệ hộ tống Tử Vi hồi cung. Tùy tùng bên người Tân Đạt Nhĩ là Tương Thao gắt gao hộ tống bên người Tử VI. Phía trước chính là vương cung đại môn, Tử Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gọi Tương Thao lại.
“Công chúa, chuyện gì?”
“Cửa cung vì sao thủ vệ lại nhiều gấp đôi? là Ca ca ta an bài à?”
Tương Thao lập tức đứng lại, “Không có, vương thượng vẫn chưa an bài.”
“Tương Thao, để ta lại đây lập tức phái người trở về tìm vương thượng, trong cung có biến rồi.”
Tử Vi thấp giọng nÓI.
“Công chúa, vì cái gì?”
Tương Thao rút kiếm ra.
“Thị vệ trong cửa cung có vấn đề, ngươi xem tư thê bọn họ nhìn đên chúng ta, là tư thê tiên công.”
Nữ tử sức lực không bằng nam nhân, nhưng trời cao luôn là công bằng, nữ tử phần lớn so với nam tử thận trọng hơn, hơn nữa Tử VI ở phương diện này lại càng nhạy bén.
Tương Thao nhìn nhìn, thị vệ ở cửa quả thực đều là gương mặt nghiêm trọng, không có một ý gì sẽ đề ý tới hắn. Hắn nhìn nhìn bốn phía, lờ mờ bóng dáng chợt lóe qua.
Tương Thao thấp giọng phân phó hai gã thị vệ phía sau: “Các ngươi hai vị nhanh chóng trở về báo cáo vương thượng, tiểu ngũ, ngươi cùng Đại Giang nhanh đi tìm Nhan tướng quân” “Tương Thao, ngươi cũng đi thôi, để cho bọn họ mấy người đưa ta đi vào, bọn họ đã phát hiện ta, khẳng định trốn không thoát.”
Tử VI nói.
“Không, vương thượng làm t¡ chức bảo hộ công chúa, t¡ chức sao có thể bỏ công chúa chạy đi.”
“Đồ ngốc! Lúc nảy trong cung phát sinh biến hóa, khẳng định là có chuyện liên quan đến Trường Phong, Trường Phong sẽ không làm khó ta nhưng đối với ngươi sẽ khó mà nói. ĐI nhanh đi.”
Khi nói chuyện, trong cung lao tới mấy chục người, vây quanh cỗ kiệu của Tử VI.
“Ngươi cũng không đi không được, không cần phản kháng.”
Tử Vi thấp giọng dặn dò Tương Thao.
Tương Thao đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ, công chúa vẫn luôn hoạt bát rực rỡ, tùy hứng, không nghĩ tới còn nhạy bén như thế.
“Công chúa, đại phi phái t1 chức tới đón công chúa.”
Người gầy cầm đầu nÓI.
“Tốt. mẫu thân thân thê như thế nào rồi?”
Tử Vi hỏi.
“Đại phi không sao.”
Hắn ngắn gọn nói xong, sai người thay đổi người, nâng kiệu của Tử VI vào cửa cung.Tử VI trộm nhìn bên ngoải, cỗ kiệu quả thực trực tiếp nâng tới Thánh Điện – cung điện của mẫu thân.
Cỗ kiệu ngừng, vẫn chưa nghe được thanh âm mẫu thân. Trước kia mỗi lần nàng ra cửa, thời điểm trở vê, mâu thân luôn ở cửa chờ nàng.Tử Vi xác định ý nghĩ của chính mình, trong cung đã xảy ra chuyện.
“Tương Thao, đỡ ta xuống dưới, chân ta bị thương.”
Tử VI nói với Tương Thao.
Tương Thao mở cửa kiệu ra, duỗi tay đỡ lấy Tử Vi, nhìn đến nàng hai chân căn bản đi không được, nhưng hắn lại không dám trực tiếp ôm công chúa.
“Vinh Tố, Vịnh Tùng!” Hắn kêu gọi hai đại a đầu trong thánh điện.
Cũng không có người ra tới.
“Tương Thao, hồi vân cung.”
Tử Vi phân phó.
“Chậm đã, công chúa vì cái gì không ra khỏi kiệu?”
Một nam nhân dáng người cao dài trong thánh điện bước ra. Phía trước thấy 1 nam nhân có 2 bím tóc, mặc cẩm y thẫm màu, hắn đứng ở nơi đó, đôi tay nắm ở sau người, cười cười mà nhìn Tử VI.
Tương Thao rút kiếm chỉ hướng hắn.
Trong phút chốc, trên tường, tường hoa mặt sau, tiểu hiên mặt sau ra vô số người tới, trong tay bọn họ mũi tên nhắm tới đám người Tương Thao.
“Tương Thao, không cần lộn xôn.”
Tử Vi thấp giọng nói. Nàng không muốn – bọn họ bỏ mạng.
, “Trường Phong tộc trưởng, mẫu thân của ta đâu?”
Tử VI hỏi.
“Đại phi thân thể có bệnh nhẹ, đang ở trong điện nghỉ ngơi.”
Trường Phong nÓI.
“Ta muốn gặp mẫu thân ta” “Có thể. Chỉ là bọn hắn……”
Hắn cười khây dùng ngón tay chỉ một trăm thị vệ ở đằng kia.
“Yên tâm, bọn họ chỉ là hộ tống †a trở về. Bọn họ sẽ không ảnh hưởng tộc trưởng Trường Phong bắt cứ cái gì.
Tương Thao, đỡ ta đi vào trong cung.”
Tương Thao cúi đầu, duỗi tay đỡ Tử VỊ.
Trường Phong sắc mặt khẽ biến, đi tới, “Buông nàng!” Hắn nói với Tương Thao.
Tử Vi rút ra chủy thủ trên đùi kề vào trên cổ mình đe dọa, “Trường Phong, ta chân bị thương đi không được, ngươi đối đãi ta như thế nào ta rất rõ ràng, ta hiện tại chỉ tin tưởng hắn. Đề hắn đưa ta đi vào, nếu không, ta lập tức tự sát.”
Tử Vi thực quá hiểu rõ, nếu mình không đe dọa Trường Phong sẽ không bỏ qua bọn họ, chính là Tương Thao, Trường Phong nhất định sẽ giết.
Trường Phong híp mắt nhìn Tử Vi: “Công chúa, ngươi càng ngày cảng làm Trường Phong lau mắt mà nhìn. Tốt, để hắn đưa ngươi đi vào. Những người còn lại, ai cũng đừng nhúc nhích.”
Tương Thao ôm Tử VI đi vào trường Thánh Điện.
Trong Trường thánh điện không nhìn thấy một người tỳ nữ cùng nội thị.
Vẫn luôn đi đến nội điện, Tử Vi nhìn thấy mẫu thân nằm ở trên giường, nhắm chặt con mắt, bên cạnh mẫu thân là hai tỳ nữ Vĩnh Tô cùng Vịnh Tùng ở mép giường hầu hạ.
“Mẫu thân” Tử Vi kêu một tiếng.
Đại phi mở mắt ra, nhìn thấy là Tử Vi, nước mắt chảy xuống ra, nàng ngồi dậy, duỗi tay lôi kéo tay Tử Vi: “Con đã trở về rồi sao?”
“Đại ca phái người đưa con trở về. Mẫu thân, đại ca nói người bị bệnh?”
“Không vấn đẻ gì, bệnh cũ thôi.”
“Mẫu thân, con đưa thuốc con làm cho người mà người vẫn luôn không ăn sao?”
Tử Vi nhìn thấy thuốc nàng trước đó đưa đến vẫn đề đằng kia.
“Con nghiêm túc à? Ta còn tưởng rằng con chơi đùa, con lớn như vậy, học y khi nào? Ta như thế nào lại không biết? thuốc của con, mẫu thân cũng không dám ăn.”
Đại phi cười trêu.
Tử Vi biết rằng, Tử Vi trước kia cũng không hiểu y học.
“Mẫu thân, người ăn đi, tóm lại ăn không có hại gì, đó là một ít đồ bổ.”
Tử Vi bảo nha đầu cầm thuốc đưa tới, hầu hạ mẫu thân ăn.
Trường Phong đi vào, “Công chúa, đại phi tuôi tác đã cao, rất nhiều chuyện nhớ không rõ, nàng nói không biết bảo ấn của vương thượng ở chỗ nào, công chúa có biết không?”
Tử Vi nhìn nhìn Trường Phong, “Ngươi muốn soán vị sao?”
Trường Phong cười, “Công chúa nói không dễ nghe tí nào, ta như thế này không gọi soán vị, là Tân Đạt Nhĩ nhường ngôi, hoặc là cũng có thể nói là nếu Tân Đạt Nhĩ có thể sớm một chút đem ngươi gả cho ta, có lẽ liền không cần phiền toái như vậy.”
“Ngươi muôn cưới ta, cũng là vì đoạt vị trí đại ca ta sao?”
“Không, ngược lại. Nếu ngay từ đầu hắn đem ngươi gả cho ta, có lẽ chúng ta đã sớm trải qua những ngày tháng vui vẻ, ta cũng sẽ không nhớ thương vị trí của hắn. Hiện tại ta suy nghĩ cần thận, nếu muốn được thứ mình muốn, cần thiết phải đứng ở trên vị trí chí cao vô thượng.”
Trường Phong cười ha ha mà nÓI.
“Nhưng ta cũng không thích ngươi. Ta có ý trung nhân rồi” Tử Vi nói.
Trường Phong cười hắc hắc: “Đó là chuyện của ngươi, hiện giờ này đó đều không quan trọng. Hiện tại ta muốn ngươi, vị trí của hắn, ta cũng muốn.”
Tương Thao giận dữ: “Trường Phong, vương thượng đối với ngươi vẫn luôn không tệ, ngươi lại có dã tâm xấu xa như vậy!” Tử Vi giữ chặt Tương Thao, không cho hắn nói chuyện.
“Trường Phong, ngươi muốn làm vương thượng, Lỗ Tạp tộc trưởng có đồng ý hay không?”
Trường Phong cười to, “ Diêm tộc của hắn, thực mau cũng sẽ là của ta.”
Chương 200 Biến cố
edit by Phùng Đức Hải
Tử Vi hít sâu một hơi, nói như vậy, Lỗ Tạp tộc trưởng có phải hay không cũng đang gặp nguy hiểm.
Nàng nhìn Trường Phong, trong lòng phát run.
“Trường Phong, ngươi cũng biết ca ca ta nơi đó có mười vạn đại quân, còn có đội ngũ của Ninh Vương, ngươi làm sao là đối thủ của hắn? Hơn nữa Lỗ Tạp tộc trưởng cũng không phả¡p người tùy tiện thỏa hiệp, nam tử Hồ Điệp tộc vốn dĩ đã ít, binh lực cũng ít, người dân tộc Độc Long tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi làm vương, ngươi dựa vào cái gì có thê trở thành Bắc Di vương?”
Trường Phong nói: “Công chúa không cần lo lắng này kia. Ta có Đại Phi, hai thị thiếp của Tân Đạt Nhĩ, còn có ngươi. Một nhà của Lỗ Tạp cũng đều nằm trong tay của ta. Quốc gia này, ai cũng có thể làm vương. Các bá tánh mới sẽ không đề ý ai là Đại vương, bọn họ chỉ cần yên ổn sinh hoạt. Ta có thể cho bọn họ.”
Tử Vi nhìn hắn, hắn nói rất đúng.
“Cho nên, chỉ cần Tân Đạt Nhĩ cùng Lỗ Tạp chết là được. Dùng mạng Tân Đạt Nhĩ cùng Lỗ Tạp, đôi lấy mạng của người nhà của bọn họ, ta sẽ đối xử tử tế với người nhà của bọn họ. Thuộc hạ của bọn họ, ta cũng sẽ an trí thích đáng, ta muốn, Tân Đạt Nhĩ cùng Lỗ Tạp sẽ đồng ý.”
Tử VI gật đầu. Như Vậy xem ra, Trường Phong đích xác có vài phần thắng.
Cách làm của Trường Phong, thật giống với của Lê Hiên. Cái này giống bắt cá nheo, nếu dùng 2 tay bắt, lại căn bản bắt không được, nhưng nếu dùng ba ngón tay, lại có thể bắt lấy. Tuy rằng đê tiện, nhưng tốn thất lại nhỏ nhất.
Hơn nữa cuộc chiến đoạt vị, ngươi chết ta sống, quá trình cũng không quan trọng, chỉ xem kết quả, người thắng làm vua thua làm giặc.
Đại Phi cười lạnh: “Tân Đạt Nhĩ là Bắc Di vương, hắn sẽ không vì chúng ta đem Bắc Di giao vào tay của ngươi.
Ngươi cũng không thể quản lý tốt Bắc D Trường Phong cười nói: “Đại Phi căn bản chưa từng thấy ta làm vua, như thế nào biết ta không thể làm tốt?”
Đại Phi nhìn nhìn hắn: “Ngươi hành sự đê tiện vô sỉ, làm người còn chưa được, thì làm sao quản tốt việc quốc gia?”
Trường Phong lại cười nói: “Quản lý quốc gia chính là phương pháp cùng thủ đoạn. Nhân phâm của ta, Đại Phi cũng chỉ thấy được một mặt. Tân Đạt Nhĩ cũng không phải một người tốt gì.
Người tốt thì không bao giờ làm được » vua.
Tử Vi nhìn vào Trường Phong, khẳng định chắc chắn, xem ra trong cung nảy, có nội ứng của Trường Phong.
Lúc này, có thị vệ đem hai thị thiếp của Tân Đạt Nhĩ lại đây. ĐI ở phía trước là Thủy phu nhân, mặt sau vị kia sắc mặt đạm nhiên chính là dao phu nhuhm Tử Vi nhìn Thủy phu nhân cúi đầu nhanh chóng đi vảo tới khi Dao phu nhân đi vào thì liếc Trường Phong một cái, hai người ánh mắt một đôi, nhanh chóng dời đi, Dao phu nhân còn không có nhìn Trường Phong.
Tử Vi chân không động đậy, Vinh Tố đem nàng đỡ đến trên ghế.
Bên ngoài có tiếng hò hét gần xa, có binh lính tiến vào bẩm báo: “Tộc trưởng, Nhan Lãng mang quân công tiên vào!” Trường Phong gật đầu: “Không sao, đã an bài tốt, một Nhan Lãng, không gây ra được song gió gì.”
“Đem đại thần Bắc Di mang vào đi.”
Trường Phong phân phó, hắn quay đầu lại nhìn Tử Vi: “Công chúa tốt nhất không cần vọng động.”
Nhan Lãng là đại tướng quân của Tân Đạt Nhĩ, lần này tấn công Phù Thành, Tân Đạt Nhĩ thế nhưng không dẫn hắn theo.
Tử Vi biết, Trường Phong hiện tại muốn bức vua thoái vị, bức Bắc Di thần tử đồng ý hắn làm vua.
Không chờ hắn ra khỏi cửa của trường Thánh Điện, có binh lính hoang mang rối loạn tiến vào: “Tộc trưởng, việc lớn không tốt, vương thượng đã dẫn người trở lại, năm vạn đại quân chúng ta đóng quân ở bên ngoài đã bị vây quanh……
“Cái gì!” Trường Phong đứng lại, “Không có khả năng! Hắn không phải ở Phủ Thành sao?”
“Chính xác là vương thượng, hắn tự mình dẫn người tiến công vào.”
Trường Phong hít sâu một hơi, “G1ữ các nảng cần thận!” Hắn xách đại đao bên cạnh lên chuẩn bị lao ra thì bỗng nhiên một mũi tên hướng hắn bắn vào.
Trường Phong nghiêng đầu, mũi tên rơi trên mặt đất, đây là mũi tên Tử Vi biết, là của Tân Đạt Nhĩ hay dùng. Tân Đạt Nhĩ bên người vẫn luôn treo 1 chiếc cung, nhỏ hơn so với cô tay của nàng nhưng uy lực lại thật lớn.
Nàng cũng thích bắn tên, Tân Đạt Nhĩ lúc ấy thực kinh ngạc, trước kia Tử VI lại thích dùng tiễn hơn. Hắn cũng tặng nàng một cái cung như vậy, chỉ là hiện tại nàng không mang theo trên người.
Tân Đạt Nhĩ nhanh như vậy gấp rút trở về, chứng tỏ căn bản không phải hắn vừa mới biết tin tức mới trở về.
Trường Phong tránh thoát mũi tên, lao về phía giường, đem Đại Phi từ trên giường kéo tới che ở trước ngực.
Tử Vi không nghĩ gì duỗi tay đoạt kiếm bên cạnh thị vệ nhưng ko nhớ ra là chân không thể động đậy, nên ngã nhào quỳ rạp trên mặt đất. Có binh lính đi lên dùng kiếm chĩa vào Tử Vi.
Trường Phong buông đại đao, lấy thanh kiếm đeo trên eo nhắm ngay cô Đại Phi, “Tân Đạt Nhĩ, tới rất nhanh.”
Bên ngoài ““Thịch thịch thịch” bước nhanh đi vào đúng là Tân Đạt Nhĩ.
Hãn phong trân mệt mỏi, mặt có vêt máu, trên quân áo cũng băn đây máu tươi, môi mỏng hơi mìm, mắt đào hoa tinh quang lóe sáng.
“Muốn cho Đại Phi sống, ngươi hãy một mình tiến vào.”
Trường Phong cằm kiếm gắt gao đặt tại cổ Đại Phi.
“Tân Đạt Nhĩ! Ngươi dám bước vảo ta lập tức chết cho ngươi xem!” Đại Phi nói duỗi cổ hướng trên thân kiếm sắc bén chạm vào.
Trường Phong điểm huyệt vị nàng.
“Trường Phong, ngươi không thắng được, ngươi người đã bị ta vây quanh, ngươi làm như vậy không sợ làm tộc nhân của ngươi lâm vào hoàn cảnh thống khô bất an?”
“Ngươi nào có nhiều đại quân như vậy vây quanhngười ta?”
Trường Phong không tin.
Tân Đạt Nhĩ hơi hơi mỉm cười: “Ngươi không biết dương đông kích tây sao? Tần công Phù Thành vốn dĩ chính là bổn vương cho ngươi cơ hội, bồn vương muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có át chủ bài gì. Phù Thành chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đại Hưng hoàng để thế mà lại ở Phù Thành. Ta nhất thời tham lam, không có kịp thời trở về, cho ngươi chỗ trống bắt người nhà của ta.”
Tử Vi chấn động, nguyên lai Tân Đạt Nhĩ đã sớm biết Trường Phong củng Lê Hiên có cấu kết.
Phía sau “Đông” một thanh âm vang lên, Tử Vi quay đầu nhìn lại, Dao phu nhân té xỉu trên mặt đất.
Trường Phong trên mặt mang theo ý cười nhưng Tử Vi có thê nhìn thấy cơ mặt hắn run nhè nhẹ.
Nàng âm thầm thở dài một hơi. Sự tranh chấp quyền lực nàng đã xem quá nhiều. Hai người đoạt vị, trừ bỏ năng lực, thủ đoạn, còn muốn xem lòng dạ gan dạ sáng suốt, thậm chí còn có vận khí.
Trường Phong xem thường Tân Đạt Nhĩ. Ngày thường xâm lược quấy rầy Đại Hưng cơ bản là người của Trường Phong, Tân Đạt Nhĩ đối với hành động của hắn vẫn luôn mở một con mắt nhăm một con mắt.
Trường Phong quá ư là ngộ nhận. Hắn sai khi cho rằng Tân Đạt Nhĩ nhường nhịn hắn thì sẽ mềm yếu.
Trường Phong cười cười: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi tự sát đi, ngươi hãy chết thay cho Đại Phi cùng người nhà ngươi, ta sẽ đối xử tử tế bọn họ.”
Tân Đạt Nhĩ nhìn chằm chằm Trường Phong, “Trường Phong, ngươi cũng có người nhà.”
Trường Phong thay đổi sắc mặt, “Chúng ta đây liền xem một lần, người nhà ai quan trọng! Ngươi không tự sát, ta sẽ khiến cho Đại Phi chịu đau đớn haha!” Hắn đột nhiên cứa một nhát vào cánh tay Đại Phi.
Tử Vi kêu lên một tiếng: “Trường Phong, ta làm con tin, thả Đại Phi ra đi!” Nàng té ngã lộn nhào mà vẫn hướng về phía trước.
“Không cần, chân của ngươi đã bị gãy, không có tác dụng gì. Thế nào, Tân Đạt Nhị, ta đếm đến 5, ngươi lập tức tự sát, yên tâm, Bắc Di hết thảy đều sẽ không có sao. Người nhà của ngươi, ta thể nhất định sẽ đối xử tử tế.”
Binh khí trên người Tử Vi đã bị Trường Phong tịch thu, nàng ép thân mình xuống bởi vẫn còn ngân tiễn giấu trong người, nàng lặng lẽ duỗi tay ra lấy, nắm ở trong tay.
Tân Đạt Nhĩ khóe mắt liếc Tử Vi một cái liền hiểu ý. Nàng có ngân tiễn nhưng chưa có cung.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi. Ta cũng muốn ngươi thực hiện lời nói của ngươi, không cần làm bọn họ khó xử!” Hắn lén nhặt đoản cung còn ở trên mặt đất lên nắm trong tay lướt qua người Tử Vi rồi nhanh chóng giấu đưa cho nàng.
Đại Phi không động đậy, mắng: “Tân Đạt Nhĩ, ngươi mà chết chúng ta cũng sẽ không sống, ngươi không thể nghe hắn, ngươi không cần lo cho ta!” Làm nhi nữ, cho dù biết đi phía trước cũng là chết, nhưng sẽ vẫn sẽ phấn đầu quên mình mà xông lên đi.
Tân Đạt Nhĩ ở trước mặt nhiều người đem kiếm đặt ngang ở trên cổ.
Tử Vi ở phía sau Trường Phong, lặng lẽ đưa mũi tên lên cung. Mọi người đều đang nhìn Tân Đạt Nhĩ, không có người chú ý nàng.
Tử Vi nhắm mũi tên ngay phía sau lưng Trường Phong. Nàng dùng một chút lực, “Vèo” một tiêng băn đi ra ngoải.