“Như thế nào?” Lê Hiên hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể Quý phi nương nương rất tốt, có điều gan tích tụ uất khí, cộng †hêm thai nghén, cần điều trị một chút.” “Được. Vậy có biện pháp trị liệu bệnh tim của Ý Quý phi không?” Hoàng thượng hỏi.
Nhan Hương hơi sững ra.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, có vẻ bệnh tim của Ý Quý phi không phát tác liên tục, trước mắt vi thần không kiểm tra ra.
Cố Chính quỳ xuống.
Mất Lê Hiên sâu như biển: “Ừm, cũng có một đại phu đã từng nói như vậy, bệnh tim của Ý Quý phi không giống với bệnh thường. Đứng lên đi.” Trong Vong Ưu cung, Tuyết Yên hỏi thăm kỹ càng Lập Hạ chuyện Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn đêm hôm đó.
Lập Hạ nói cho Tuyết Yên ân oán trước kia của nàng với Hoàng hậu và Nhan Hương.
“Ngươi nói Ý Quý phi là người trong lòng của Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy ạ, trước kia nương nương nói với bọn nô tì như vậy.” “Thật sự là Ninh vương cứu ta sao?” “Vâng ạ, hôm đó không biết Ninh vương đến hoàng cung làm gì, thế nhưng rất trùng hợp, bọn họ đi vào vừa hay nhìn thấy có người phóng hỏa, liền cứu chúng ta. Đáng tiếc bọn Tiếu Xuân không chạy ra được…’ Lập Hạ thổn thức.
“Sau khi chúng ta rời khỏi đây, các ngươi đi đâu?” Tuyết Yên hỏi: “Nương nương mất trí nhớ, phụ thân nương nương muốn cho nương nương ở cùng với Ninh vương, sợ nương nương nhìn thấy bọn nô tì sẽ nhớ tới chuyện trước kia, dù sao trước kia trái tim nương nương đều dành cho Hoàng thượng…” “Cái gì? Ngươi nói trước kia ta thích Hoàng thượng sao?” “Vâng ạ. Nương nương thậm chí có thể bỏ mạng vì Hoàng thượng. Nương nương đã cứu Hoàng thượng rất nhiều lần.” Lập Hạ nói.
Tuyết Yên đứng lên. Thì ra trước kia ta thật sự yêu hắn.
“Phụ thân nương nương vốn muốn giết bọn nô tì, là Ninh vương ngăn lại, phụ thân nương nương đưa bọn nô tì đến một nơi rất hẻo lánh, đúng rồi, ở nơi đó nô tì nhìn thấy Trạch thiếu gia.” “Trạch thiếu gia?” “Vâng ạ, Trạch thiếu gia là đệ đệ của nương nương, con của tam di nương, khi ở phủ nguyên soái, nương nương thân với Trạch thiếu gia nhất.
Điều này, nô tì không nói với ai cả, bọn Cát Tường cũng không biết.” “Ta biết rồi.’ Lê Hiên chém đầu cả nhà Tuyết gia, nếu như biết chỗ ẩn thân của Tuyết Trạch, chắc chắn sẽ phái người giết hắn.
“Sư huynh của ta tìm được các ngươi, có phải huynh ấy đã phát hiện Trạch đệ hay không?” “Đúng vậy ạ, Nhiếp đại ca lặng lẽ đưa Trạch thiếu gia đi, huynh ấy là người thân nhất của nương nương, sẽ không hại nương nương.” Lập Hạ nói.
“Ừm, ta biết rồi. Trước kia Hoàng thượng tốt với ta không?” Tuyết Yên hỏi.
“Bọn nô tì cảm thấy rất tốt, thế nhưng nương nương vẫn cảm thấy không tốt.” Lập Hạ nói.
“Nương nương muốn làm một đôi tình nhân một đời một kiếp. Nhưng đây là hoàng cung, rất khó.” “Vậy chẳng phải ta thành nữ nhân ghen tuông rồi sao.” Tuyết Yên cười nói.
“Hoàng thượng cũng thường xuyên nói nương nương như vậy.” Lập Hạ trả lời.
“Bây giờ các ngươi đều còn sống trở về, vậy có lẽ biết người chết đi là ai. Tìm thời gian thích hợp chúng ta đi tế lễ một chuyến.” Sắc mặt Tuyết Yên trầm xuống: Hỏi Lập Hạ xong, nàng lại hỏi Cát Tường và Tiểu Quý Tử một chút. Tiểu Quý Tử nói hôm đó quả thật có người ném rất nhiều đạn pháo vào sân của Trường Tín cung.
Lập Hạ nói: “Nương nương, chỉ có nương nương biết làm đạn pháo. Trước kia nương nương từng dạy Điền Minh.” Tuyết Yên trầm tư: “Muốn làm Trường Tín cung nổ tung, vậy đây phải là thù hận sâu đậm. Nói như vậy chúng ta có thể còn sống quả là may mắn.” Tuyết Yên trở lại cung được ba ngày, ngày này Tuyết Yên xin Hoàng thượng đến Trường Tín cung †ế bái mấy oan hồn bị thiêu chết.
Lê Hiên cân nhắc rồi đồng ý. Tâm trạng Tuyết Yên đã ổn định, hơn nữa cũng không bài xích hắn như trước.
Hản ôm Tuyết Yên vào lòng: “Trãm đã sai người hậu táng a hoàn và nội thị bị thiêu chết, cũng trợ cấp tiền cho người nhà bọn họ. Nàng muốn đi lễ †ế cũng được, muốn trẫm đi cùng nàng không?” “Không cần, bọn Lập Hạ đi cùng thiếp rồi.” Tuyết Yên nói.
Chạng vạng tối; Tuyết Yên dẫn theo Lập Hạ, Cát Tường, Tiểu Quý Tử cùng đi đến Trường Tín cung.
Trường Tín cung trước mắt chỉ còn một mảnh tro tàn, trong sân ở giữa có mấy cái hố to. Lúc ấy hỏa hoạn thiêu chết quá nhiều người, bình thường mọi người đi đến nơi đây đều đi đường vòng, dần dần, nơi này có rất ít người tới, ban ngày cũng khá âm u.
Lan can bao quanh khoảnh sân hoang tàn. Bên ngoài mọc rất nhiều cỏ dại.
Nhìn thấy Trường Tín cung gần như bị san phẳng, Tuyết Yên có thể tưởng tượng ra uy lực đạn pháo, hỏa hoạn hung mãnh lúc ấy.
Ai lại hận nàng như thế? Muốn thiêu chết nàng, còn để nhiều người vô tội như vậy mất mạng! Tuyết Yên nghe Lập Hạ nói Tiếu Xuân theo chân nàng từ núi Mặc, từ nhỏ đã sống cùng nàng, Vân Hương đi ra từ An vương phủ, còn có mấy a hoàn và nội thị trung thành.
Tuyết Yên nhìn Lập Hạ và Cát Tường khóc thảm như thế, âm thầm thề: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bắt người hại chết các ngươi đền mạng!” Nàng cũng đang rơi lệ, nàng rất bị thương, nhưng đáng buồn là nàng đã quên chuyện trước kia, thậm chí nàng còn không nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ.
Từ Trường Tín cung trở về, tâm trạng mọi người đều không tốt, Tuyết Yên bảo bọn Lập Hạ nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng không để bọn Tri Thư đi theo.
Nàng một mình ra khỏi Vong Ưu cung, đi tới Lâm Hoa điện của Hoàng thượng.
Vong Ưu cung và Lâm Hoa điện cách nhau một vườn hoa nhỏ.
Khi Tuyết Yên đi qua vườn hoa, nàng nghe thấy đằng sau cây nho có tiếng xột xoạt, Tuyết Yên bước chậm lại, phát hiện một nam nhân cao lớn đang ôm một nữ nhân từ trong hành lang đi ra.
Tuyết Yên nghiêng mình muốn rời đi, nhưng người kia đã trông thấy nàng: “Yên phi nương nương.” Thì ra là Duệ vương.
Nữ nhân hắn ôm trong ngực giãy giụa xuống, là Trân Châu.
“Sao vậy, bị thương à?” Tuyết Yên hỏi.
“Vâng ạ, nô tì bị trẹo chân, Duệ wương điện hạ thấy nô tì bước đi nặng nhọc, mới…” “Ừm, nên thế. Chân bị thương đừng đi lung tung.
Ta xem cho ngươi một chút nhé?” Tuyết Yên hỏi.
Khi Tuyết Yên ở Lâm Hoa điện Trân Châu rất chiếu cố nàng, mấy ngày nay cũng thường xuyên đi hỏi †hăm Tuyết Yên cần gì. Tuyết Yên rất thích a hoàn xinh đẹp dịu dàng này.
“Ta gọi ngự y rồi.’ Duệ vương lạnh nhạt nói.
“Yên phi nương nương tìm Hoàng thượng à, bây giờ Hoàng thượng không ở Lâm Hoa điện.” Trân Châu nhắc nhở nàng.
“À. Vậy thì thôi. Ngày mai ta lại tìm người ấy vậy.
Ngươi thật sự không cần ta xem giúp sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Không phiền Yên phi nương nương, nô tì đã mời ngự y rồi. Đợi ngự y xem là được.” Trân Châu đỏ mặt.
Tuyết Yên mau chóng rời đi.
Duệ vương thích Trân Châu, hoặc là Trân Châu thích Duệ vương, tóm lại vừa rồi sắc mặt hai người ngại ngùng như thế, không đơn giản là một người té nợã, một người khác ñâng đỡ bình thường.
Duệ vương vẫn luôn không có chính phi, là không có người thích hợp sao? Lê Hiên không có ở Lâm Hoa điện, Tuyết Yên muốn tìm hắn, hỏi xem chuyện Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn có kết quả hay chưa.
Chuyện đã sắp qua hai tháng, nghe nói người trực đêm đó còn đang bị giam giữ.
Thư phòng Cổ Hoa hiên của Lê Hiên cách tẩm cung của hắn cũng rất gần.
Trời đã vào thu, còn năm ngày nữa là đến trung thu.
Ninh vương có tình cảm như thế nào với nàng? Hắn biết rất rõ nàng đã gả cho Lê Hiên. Hơn nữa, nàng cũng thích cảm giác ở bên Ninh vương.
Chẳng lẽ nàng phản bội Lê Hiên sao? Ánh trăng sáng trong, ngàn vạn năm chưa từng thay đổi, giống như tình yêu giữa người yêu nhau nhưng vĩnh viễn không thể gần nhau, bởi vì không thể có được, cho nên đẹp đế vô cùng.
Chuyện thế gian, không chiếm được hoặc là mất đi luôn đáng quý nhất. Tuyết Yên không tả rõ nỗi lòng phiền muộn.
Thân mấy cây trúc bên ngoài sân Cổ Hoa hiên thẳng tắp, dưới ánh trăng, bóng mờ chập chờn, rất hữu tình.
Tuyết Yên nghe thấy có tiếng nói chuyện khe khẽ.
Xuyên qua khe hở của cây trúc, nàng nhìn thấy hai người tựa vào bên cạnh bàn đá.
Bọn họ ngồi trên ghế đá, trên bàn đá bày biện hoa quả, dưới ánh trăng, mặt Nhan Hương áp sát vào cổ Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn về phương xa, ánh mắt mê ly.
Hình như nàng đã từng nhìn thấy cảnh này, Tuyết Yên cảm thấy ngực đau nhói. Nàng ôm ngực mình, nắm chặt viên đá ngũ sắc trên ngực.
“Ai ở đó? Đi ra mau!” Tuyết Yên không nhúc nhích.
Một cơn gió mạnh thổi tới trước mặt.
Tuyết Yên lui lại mấy bước, gió mạnh dừng lại trước mặt nàng.
“Tại sao nàng lại ở chỗ này?” Giọng nói Lê Hiên khàn khàn cứng nhắc, hắn đưa tay muốn ôm chặt Tuyết Yên.
Hôm nay Tuyết Yên đến Trường Tín cung tế lễ, y phục còn chưa thay, toàn thân mặc áo trắng như ánh trăng, mái tóc cài ngân trâm xõa trên vai, nàng hơi mở miệng, dường như bị kinh sợ.
“Yên phí à, sao lại tới một mình mà không mang †heo a hoàn?” Nhan Hương cất tiếng.
“Ta; ta không có việø khác, Không muốn quấy rầy hai người, ta chỉ muốn hỏi xem chuyện Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn đã có kết quả hay chưa…
Nàng quay người trở về.
“Điền Minh, tiễn Yên phi.” Lê Hiên không giữ nàng lại mà buông tay xuống, hán nắm chặt tay, cao giọng nói với Điền Minh núp phía sau.
“Không cần! Ta biết đường.” Nàng bối rối chạy đi.
“Đi thôi, nàng cũng trở về cung đi, cẩn thận dưỡng thai, trời lạnh rồi, ban đêm không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.’ Lê Hiên quay người đỡ Nhan Hương dậy, che chở nàng ta về Vĩnh An cung.
Lê Hiên ở Vĩnh An cung với nàng ta, chờ nàng ta ngủ mới rời khỏi.
Liên tiếp mấy ngày, Lê Hiên bãi triều đều trở về Vĩnh An cung với Nhan Hương.
Hơn nữa Hoàng thượng vừa mới ban bố một mệnh lệnh, đến trước ngày rằm, tất cả phi tân trong cung khác không được đến quấy rầy Vĩnh An cung, người của Vĩnh An cung cũng không thể tùy ý ra ngoài.
Mọi người cảm thấy kinh ngạc, có tin tức truyền ra mấy ngày nay Hoàng thượng đang cầu phúc cho đứa bé trong bụng Quý phi nương nương, không thể quấy rầy.
Mọi người hiểu, Hoàng thượng vốn sủng ái Ý Quý phi, Ý Quý phi lại mang thai, phần thánh sủng này không ai có thể sánh được.
Nhưng mà, hôm nay Liên Kiều lại nghe được một chuyện khiến nàng ta vô cùng hoảng sợ.
Nàng ta hớt hải chạy về Vĩnh An cung.
“Quý phi nương nương!” Sắc mặt Liên Kiều tái nhợt, nói năng lộn xộn.
“Sao vậy, vì sao ngươi hốt hoảng như vậy?” Liên Kiều nhìn a hoàn bên cạnh.
Nhan Hương hiểu ý: “Các ngươi đi xuống hết đi.” “Chuyện gì?” Nhan Hương hạ giọng hỏi.
“Vừa rồi nô tì đến phòng bếp, nghe thấy Linh Chi vụng trộm nói, bây giờ bên ngoài và trong cung đều đang đồn rằng Trường Tín cung xảy ra hoả hoạn là do nương nương cấu kết với người bên ngoài làm…” Nhan Hương đứng lên.
“Nương nương đừng gấp, bọn họ cũng chỉ nghe nói thôi, còn nói thực ra nương nương đã bị cấm †úc, qua trung thu sẽ, sẽ…” Liên Kiều không nói tiếp được.
“Sẽ cái gì? Ngươi nói mau.” Nhan Hương nôn nóng.
“Sẽ phải Thế nhưng nô tì thấy mỗi ngày Hoàng thượng đều đến Vĩnh An cung của chúng †a, hơn nữa cũng rất quan tâm nương nương, hoàn toàn không như lời bọn họ nói.” Liên Kiều an ủi Nhan Hương.
“Thế nhưng ai lại vô duyên vô cớ nói những lời này?” Nhan Hương cảm thấy kỳ lạ.
Ngày mai là trung thu, bữa tối hôm nay, Dương Thụ tới thông báo với Nhan Hương, hôm nay Hoàng thượng không đến Vĩnh An cung.
Nhan Hương biết hắn không thể ở bên mình mỗi ngày, bèn dùng bữa tối một mình, ngồi trên ghế đá trong sân.
Đột nhiên có một cục đá đập vào ghế đá, Nhan Hương khẽ giật mình, nhặt tờ giấy bọc cục đá lên: Canh ba tối nay, địa điểm cũ Trường Tín cung.
Nhan Hương nhìn nét chữ, hơi kinh hoảng.
Nàng ta lo lắng bất an, vất vả lắm mới nhịn đến canh ba sáng.
Nhan Hương bảo bọn a hoàn trở về phòng của mình, nàng ta mặc thường phục, chọn đường nhỏ vắng vẻ, đi vào Trường Tín cung.
Đi vào trong khoảnh sân hoang tàn của Trường Tín cung, Nhan Hương nhìn thấy bóng đen đứng ở đó.
“Tại sao ngươi lại đến? Chẳng phải đã nói không gặp mặt nữa sao? Mặc dù Trường Tín cung không có người tới, nhưng dù sao cũng là trong cung, không an toàn!” Người kia chậm rãi cởi áo choàng xuống: “Hương Nhi nói ai vậy?” “Hoàng, Hoàng thượng? Tại sao lại là chàng?” Nhan Hương lui lại hai bước, kinh ngạc.
“Hương Nhi muốn gặp ai?” Sác mặt Nhan Hương trắng bệch: “Chàng biết rồi sao? Chàng bắt chước chữ viết của hắn để lừa thiếp tới? Thiếp quên mất, từ nhỏ chàng đã bắt chước chữ viết của hắn giống nhất.” Nàng ta chán riản cười: ‘Người định xử lý thiếp như thế nào?” “Nàng có thâm thù đại hận gì với Tuyết Yên mà muốn hỏa thiêu Trường Tín cung của nàng ấy! Sao nàng và Phạm Tinh lại gặp mặt? Nàng và hắn còn làm gì?” Mặt Lê Hiên trầm như nước, lắng lặng hỏi nàng ta.
Tuyết Yên và Lập Hạ đợi đến đêm khuya, vụng trộm cầm vàng mã và hương đi vào Trường Tín cung.
Lập Hạ nói, vào trung thu quỷ không thể ở cùng người, phải làm trước một ngày, trong cung không cho phép đốt vàng mã, chỉ có thể đợi đến đêm khuya mới dám tới.
Từ xa, Lập Hạ nhìn thấy có bóng người lờ mờ.
Lập Hạ lập tức kéo Tuyết Yên, lặng lẽ trốn sau cây: “Nương nương, chẳng lẽ nô †ì hoa mắt, vì sao nô tì lại nhìn thấy trong Trường Tín cung có mấy bóng người?” Tuyết Yên cũng nhìn thấy: “Có lẽ có người đến tế lễ cho bọn họ?” “Chúng ta cẩn thận một chút, nhìn xem là ai, đừng để bọn họ phát hiện.” Tuyết Yên khom người xuống, lặng lẽ eừng Lập Hạ di chuyển về phía trước.
Đi đến đằng sau khoảnh sân hoang tàn, nhìn thấy rõ Hoàng thượng Lê Hiên đứng ở đó, hắn mặc áo đen, khoác áo choàng dài màu đen. Đứng đối diện hắn lại là Nhan Hương.
Tuyết Yên nhìn chăm chú.
Lê Hiên rút nhuyễn kiếm trên eo ra, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ thẳng vào Nhan Hương.
Một người quỳ xuống bên cạnh: “Hoàng thượng, Ý Quý phi nương nương thật lòng với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng nghĩ lại.” Đó là Lôi Trạch, vốn là thị vệ của Hoàng thượng, bây giờ là đại tướng quân.
Nét mặt Nhan Hương bình tính, khóe miệng chợt hiện ý cười: “A Hiên, người muốn giết thiếp sao? Vì Tuyết Yên sao? Thiếp và người có mười hai năm tình nghĩa, người quen biết nàng ta mới được một năm, vậy mà người lại muốn giết thiếp vì nàng ta?” Tay Lê Hiên hơi run rẩy: “Nàng sai rồi. Ta không vì nàng ấy. Ta muốn giết nàng là bởi vì nàng lừa gạt †a, nàng mưu toan tính toán trước mặt ta. Ta vẫn luôn nói với chính mình phải tiñ tưởng nàng!” Thân thể Nhan Hương chậm rãi trượt xuống, ngã xuống đất: “Người có biết vì sao thiếp lại như thế không? Bởi vì người thay lòng đổi dạ! Người sớm đã không còn yêu thiếp! Trong lòng người chỉ có Tuyết Yên, người đối với thiếp chỉ là nghĩa vụ, là hứa hẹn!” Lê Hiên nhíu lông mày: “Thay lòng đổi dạ sao? Nhan Hương, cho dù có Tuyết Yên hay không, nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng, nàng gặp nguy hiểm, ta sẵn lòng dùng mạng trả lại nàng! Lời ta hứa với nàng năm mười tuổi, ta vẫn sẽ thực hiện. Nhưng khi gặp được Tuyết Yên ta mới hiểu ra, trước kia trong lòng ta chưa bao giờ có người khác. Nàng hiểu chưa?” Sắc mặt Nhan Hương thay đổi, khuôn mặt bi thương, trên đời này, ai là khách qua đường của ai, ai là bến đỗ của ai? Nàng ta bỗng nhiên đẩy Lôi Trạch đỡ nàng ta ra: “Thiếp hiểu rồi, hôm nay rốt cuộc Nhan Hương cũng hiểu, chàng chưa từng yêu thiếp! Chưa từng!” Nàng ta che mặt, hai tay dứt khoát lau sạch nước mắt: “Thế nhưng thiếp hận Tuyết Yên! Hận nàng †a! Không có nàng ta, chàng sẽ đối xử hiếp giống như trước, éhỏ dù đây không phải là yêu! Chàng giết thiếp đi, chàng không giết thiếp, thiếp sẽ giết nàng ta!” Tay cầm kiếm của Lê Hiên run nhè nhẹ.
Tuyết Yên hoảng hốt. Quả thật là Nhan Hương đốt Trường Tín cung! Hóa ra nàng ta lại hận nàng như thế.
“Có điều chàng phát hiện ra như thế nào? Phát hiện từ lúc nào?” Nhan Hương tự nhận đã không hề để lại sơ suất nào.” Lê Hiên cười lạnh: “Không hề để lại sơ suất nào? Bất cứ chuyện gì chỉ cần từng làm đều sẽ có dấu vết, mấy ngày nay Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đã điều tra rõ ràng. Đạn pháo là nàng lấy từ chỗ Lôi Trạch.” Lôi Trạch quỳ xuống: “Hoàng thượng, vi thần không biết Quý phi nương nương muốn dùng chúng làm việc này…” “Ngươi dùng đạn pháo Tuyết Yên dạy cho các ngươi làm để giết nàng ấy!” Giọng nói Lê Hiên lạnh lùng.
Lôi Trạch rơi mồ hôi như mưa.
“Đêm đó, nàng bảo Phạm Tỉnh làm thích khách, chính xác là Phạm Tinh thả mồi lửa đó đúng không? Nàng đã đặt đạn pháo ở một vị trí từ trước, chuyện còn lại đều là Phạm Tỉnh làm đúng không?” Lê Hiên hỏi.
“Hoàng thượng quả là hiểu thần thiếp, đúng vậy.” Nhan Hương đáp.
“Bệnh tim của nàng cũng là giả đúng không? Nàng bảo Lôi Trạch tìm vị đại phu kia, về sau ta lại sai người khác đi tìm, nàng không giải quyết tốt hậu quả. Ta tin Lôi Trạch cũng không biết rõ sự hình, nàng lợi dụng tình cảm của Lôi Trạch với nàng.” “Cái gì? Chẳng lẽ người kia là giả sao?” Lôi Trạch kinh ngạc.
Nhan Hương cười khổ: “Đúng vậy. Ta lừa chàng, vị đại phu kia là người ta sắp xếp từ trước, cố ý để người khác nói cho chàng nghe, ta biết chàng quan tâm ta, nhất định sẽ đi tìm hắn.” “Thu Thủy kiếm cũng không phải của nàng đúng không?” Lê Hiên cao giọng, không đè nén được phẫn nộ.
‘Thân thể Nhan Hương cứng đờ: “Chàng cũng biết chuyện này sao?” “Ta không biết nàng tráo đổi Thu Thủy kiếm từ tay Tuyết Yên như thế nào, nhưng có thể xác nhận là, trước kia nàng không có Thu Thủy kiếm. Chúng ta cùng nhau lớn lên nên chuyện này ta có thể xác định.” “Chàng có thể kết luận đây là kiếm của Tuyết Yên sao? Vì sao chàng không cho rằng ta lấy được kiếm từ nơi khác?” “Đúng vậy, có thể chắc chắn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Tuyết Yên và nàng chính là, từ trước tới giờ nàng ấy chưa từng che giấu tình cảm với ta, chưa từng cố ý tính toán, nàng ấy cũng chưa từng lừa tai”
Nhan Hương bật cười: “Thì ra chàng nhìn nhận nàng ta như thế.”
Lê Hiên lãm liệt nhìn nàng ta: “Đúng, Nhan Hương, tim ta cứng như sắt, khát khao có một nơi mềm mại, nơi này chỉ có Tuyết Yên có thể cho ta. Khi nàng ấy cầm lấy Thu Thủy kiếm của nàng, nàng ấy hơi chần chờ, ta tin rằng khi đó nàng ấy cảm thấy đó là kiếm của nàng ấy. Nhưng nàng ấy không hề chất vấn, vẫn giúp nàng lấy Tử Vi lệnh ra: Nhan Hương cười nhạt: “Chàng muốn nói gì?” “Nàng ấy không chất vấn chút nào, là vì ta bảo nàng ấy làm.” Lê Hiên nhìn Nhan Hương: “Không phải đồ của nàng, thì cúối cùng sẽ không phải của nàng. Nàng có biết, Thu Thủy kiếm còn có một đặc điểm không?” “Cái gì?” Nhan Hương sững sờ.
“Thu Thủy kiếm là một thanh bảo kiếm, rất có linh khí, chỉ có khi ở trong tay chủ nhân của mình mới có thể phát huy tác dụng của nó. Có thể nàng đã quên, khối Tử Vi lệnh đó là Tuyết Yên dùng kiếm của nàng hiện ra.” “Đúng. Chàng nói đúng hết” Nhan Hương nhắm lại mắt, thở dài một hơi.
“Bây giờ, chàng thật sự muốn giết ta à?” Bên cạnh lại có người quỳ xuống: “Tứ ca, thần đệ chưa từng cầu xin huynh điều gì, nể tình nàng ấy đã mang bầu, đừng giết nàng ấy. Nàng ấy làm những điều này cũng vì yêu huynh thôi. Tối nay huynh giết nàng ấy, sau này nhất định sẽ hối hận.” Tuyết Yên nhìn qua, người này là Duệ vương.
Phải, Nhan Hương đã mang thai, làm sao Lê Hiên thật sự giết nàng ta được! Trong lòng Tuyết Yên bi ai. Có lẽ những người đã chết vĩnh viễn không báo thù được.
Nàng lặng lẽ đĩ qua, kìm lòng không được đưa tay rút Thu Thủy kiếm bên hông mình ra, đâm về phía Nhan Hương.
Lôi Trạch rút kiếm đâm đến Tuyết Yên, Tuyết Yên né tránh, Lê Hiên đưa tay ôm Nhan Hương vào trong lòng, đạp trúng tim Tuyết Yên! Lê Hiên dùng năm phần lực, Tuyết Yên bay lên ngã phịch xuống đất đằng xa, miệng phun máu tươi.
Lôi Trạch bổ kiếm xuống, Điền Minh giơ kiếm chặn: “Dừng tay! Là Yên phi nương nương!” Mọi người kinh hãi.
Lập Hạ bật khóc nhào tới: Nương nương, nương nương!” Lê Hiên biến sắc, buông Nhan Hương ra, cúi người ôm lấy Tuyết Yên: “Sao, sao nàng lại tới đây!” Tuyết Yên mở to mắt.
“Điền Minh, đưa Yên phi về Vong Ưu cung, tìm ngự y!” Lê Hiên đổi giọng.
“Không! Ta không đi!” Trong đầu Tuyết Yên “âm” một tiếng, chuyện cũ hiện lên trước mắt như sưØrig khói, hàng đã nhớ lại toàn bộ cảnh tượng †hê thảm đêm Trường Tín cúng xảy ra hoả hoạn.
Tiếu Xuân vì cứu nàng mà bị chôn vùi trong đống †ro tàn. Vân Hương, Vân Hương là người tỉnh lại đầu tiên. Nàng ấy không chạy đi, liên tục gọi mọi người, mãi đến khi bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nàng giẫm lên bả vai Tiểu Hoa Tử và Tiểu Phúc.
Tử mới nhảy ra ngoài từ cửa sổ…
Tuyết Yên run rẩy đứng lên, kiếm trong tay chỉ vào Nhan Hương: “Vì sao ngươi lại độc ác như vậy? Đạn nổ là ta gửi cho Điền Minh, ngươi lại dùng nó để giết ta? Vì sao ngươi năm lần bảy lượt hãm hại †a, vì sao?” “Yên Nhi, nàng đã nhớ lại trước kia rồi sao?” Lê Hiên hỏi.
Tuyết Yên đẩy Lê Hiên ra: “Trong lòng hắn vẫn luôn có ngươi! Ngươi mới là người hắn yêu, vì sao ngươi còn không vừa lòng? Còn muốn chém tận giết tuyệt? Trường Tín cung bảy người chết! Bọn họ là huynh đệ tỷ muội của ta, là người thân của †a! Nhan Hương, làm sao ngươi xứng với đứa bé đó, làm sao ngươi xứng làm mẫu thân đây?” Giọng Tuyết Yên khàn đặc. Nàng đã nhớ lại mọi chuyện trước kia, nàng cũng biết, nàng không giết được Nhan Hương.
Nếu như không nhớ lại trước kia, nàng sẽ không hiểu rõ địa vị của Nhan Hương trong lòng Lê Hiên, nàng sẽ liều mạng giết nàng ta.
Nhưng bây giờ, nàng nhớ ra rồi. Nàng cũng biết mình yêu Lê Hiên như thế, mà Nhan Hương, thật ra đã là một phần của Lê Hiên. Giết Nhan Hương như này, trong lòng Lê Hiên sẽ vĩnh viễn có tổn †hương, vĩnh viễn đau khổ.
Nhan Hương cùng hắn đi qua khoảng thời gian đen tối thời thiếu niên, đây là điều không ai có thể thay thế.
Mà càng quan trọng hơn, nàng không muốn con của Lê Hiên chết.
Nàng nhìn Nhan Hương: “Ta thật sự rất hận ngươi! Ngươi chết đi mới có thể an ủi những oan hồn chết oan đó! Thế nhưng…” Tuyết Yên quỳ xuống, cầm lấy vàng mã và hương Lập Hạ cầm đến, đốt.
“Yên Nhi!” Lê Hiên ôm Tuyết Yên.
“Nhưng sao có thể giết chết con của ngươi được đây?” Tuyết Yên khóc ròng, nàng liều mạng đẩy hắn ra.
“Chàng đừng động vào ta! Ta cũng hận chàng! Ta có lỗi với bọn họ, ta nợ bọn họ sự công bằng!” Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước.
Thì ra, nàng vẫn còn trí nhớ của kiếp trước, nhớ những đau khổ Lê Kiệt mang tới cho nàng. Tiếu Xuân, ta vẫn không bảo vệ được muội.
Lê Hiên buông Tuyết Yên ra, mát hán đỏ ngầu, kiếm trong tay lại chỉ vào Nhan Hương, sát ý dân dày đặc.
“Trâm đã nói sẽ cho nàng những gì đã hứa lúc trước, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do nàng muốn làm gì thì làm.” “Hoàng huynh!” Duệ vương đứng lên ngăn trước người Nhan Hương: “Hôm nay thần đệ sẽ không để cho huynh giết Nhan Hương. Trừ phi huynh giết ta! Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dù Nhan Hương có lỗi, nàng ấy cũng vì yêu huynh quá sâu đậm, huynh cũng nên nghĩ đến nàng ấy đã làm nhiều việc vì huynh như vậy, còn có đứa bé †rong bụng nàng ấy nữa!” Lê Hiên đau đớn co giật mặt, chĩa kiếm vào Duệ vương, cười lạnh: “Được lắm ngũ đệ, vậy thì thử xeml” Thương Long kiếm của hán xoay tròn; dùng một chiêu cực kỳ bá đạo đâm đến Duệ vương. Duệ vương bị ép tiếp chiêu, cuối cùng phản ứng vẫn chậm một bước, đường kiếm của Lê Hiên đâm về phía Duệ vương! Khi đường kiếm sắp đâm vào ngực Duệ vương thì bỗng dừng lại. Tuyết Yên đứng trước người Duệ vương.
“Yên Nhi, nàng qua đây!” Lê Hiên rút kiếm, đưa tay muốn kéo Tuyết Yên.
“Lê Hiên, cứ vậy đi, chàng có thể nhãn tâm giết con mình được sao? Ta nghĩ đám Tiếu Xuân và Vân Hương hiểu rõ ý của Hoàng thượng, cũng sẽ †ha thứ cho chúng ta.” Lê Hiên nhìn chằm chằm Tuyết Yên, đưa tay kéo nàng đến bên cạnh mình: “Đừng nhắc đến đứa bé với ta! Nàng đừng hối hận!” Thật ra Tuyết Yên nhìn thấy kiếm hắn chỉ vào Nhan Hương đã liên tục run rẩy. Nếu như hản giết Nhan Hương, đó sẽ là ác mộng cả đời hắn.
Không có người chú ý, sau lưng Lê Hiên đột nhiên xuất hiện thêm một người, im lặng không tiếng động.
Tuyết Yên nhìn thấy một tia sáng đâm về phía Lê Hiên. Nàng cách Lê Hiên gần nhất, không chút suy nghĩ chặn trước người Lê Hiên.
Kiếm đâm vào trước ngực nàng, đâm vỡ ngọc năm màu trước ngực, đâm vào ngực nàng.
Mọi người hoàn hồn, tên kia đã nhảy đến sau lưng Nhan Hương, ôm lấy Nhan Hương.
Lê Hiên ôm lấy Tuyết Yên: “Yên Nhi, nàng sao rồi?” “Ta không sao, sao gần đây toàn là họa sát thân vậy! Đau quá, bảo thạch này đã cứu ta một mạng!” Tuyết Yên ôm ngực.
Lê Hiên bảo Lập Hạ ôm Tuyết Yên, hắn rút Thương Long kiếm, chỉ thẳng vào tên đó.
“Lê Hiên, ngươi không sợ Nhan Hương bị thương à?” Tên đó hỏi.
“Phạm Tinh, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Lửa Trường Tín cung do ngươi gây ra đúng không?” Lê Hiên vung kiếm quấn quanh Phạm Tinh.
“Không sai! Đáng tiếc Ninh vương vào cung, cứu được Tuyết Yên một mạng, nếu không làm sao có hôm nay!” Phạm Tinh dùng trường kiếm bảo vệ, hai kiếm va vào nhau, ánh lửa lóe lên.
Chim bay qừa sông, tuyết chiều ngàn dặm. Lê Hiên không ngờ rằng sẽ có ngày mình và Phạm Tỉnh chữa kiếm vào nhau! €ó lẽ, khi con người còn sống là một ván cờ không nhìn thấu. Con đường phía trước mịt mờ, xung quanh vấp phải trắc trở, ngươi không biết nên đặt cờ ở đâu, nên thu tay ở đâu.
“Bất kể Nhan Hương đi theo ta hoặc Lê Vũ cũng tốt hơn đi theo ngươi gấp trăm lần! Đáng tiếc nàng ấy ngốc, toàn tâm toàn ý đi theo ngươi, ngươi lại đối xử với nàng ấy thế nào? Ngươi si mê con gái của Tuyết Văn Hào, phản bội Nhan Hương, ta giết Tuyết Yên thay nàng ấy thì có lỗi gì” Lê Hiên cười lạnh: “Ngươi không phải nàng ấy, sao ngươi biết nàng ấy có lựa chọn gì? Chuyện trên thế gian chỉ có tình không có đúng sai. Nhan Hương từng bước một đi tới hôm nay, đều là công lao của ngươi!” Lúc này, Tuyết Yên cảm thấy nàng là người ngoài cuộc. Lê Hiên, Nhan Hương, Phạm Tinh, Duệ vương, thậm chí còn có Lôi Trạch, bọn họ nắm tay cùng đi, không ai chen vào chuyện cũ của bọn họ được. Bây giờ vốn nên là thời điểm bọn họ công thành danh toại.
Chương 98
Năm tháng như bàn tay vô tình, dễ dàng lấy đi những hồi ức và lời thề khi xưa. Càng muốn gắng nắm giữ thì càng trôi vuột đi nhanh.
Tuyết Yên nhìn Phạm Tinh, cứ cảm thấy ánh mắt Phạm Tinh rất kỳ lạ, ánh mắt hắn nhìn Lê Hiên, có oán hận, có e ngại, có hồ nghi, có không cam lòng.
Lê Hiên không cho bất cứ ai hỗ trợ, trong khoảnh sân rách nát này, Lê Hiên và Phạm Tinh lao vào đánh nhau.
Kiếm của Lê Hiên bắn ra ánh sáng như cầu vồng, lao thẳng đến trước mặt Phạm Tinh.
“Lưỡi đao bảy màu!” Nhan Hương kêu một tiếng, đứng dậy chân trước người Phạm Tinh: “Lê Hiên, thả hắn đi đi. Ta thê sẽ không gặp hắn nữa!” Lê Hiên buộc phải rút nhuyễn kiếm trong tay về.
“Nhan Hương, rời đi cùng ta đi, hán thật sự không phải của nàng, ở bên hắn chỉ có đau khổ thôi!” Phạm Tinh ôm lấy Nhan Hương.
“Vì sao ngươi cứ luôn nói chàng không phải của †a? Bọn ta cùng nhau đi qua khoảng thời gian lâu như vậy, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Câu chuyện tam sinh tam thế lừa đảo đó à? Ta không tin!” Nhan Hương lộ vẻ bướng bỉnh gần như điên cưồng.
“Nàng đang nói cái gì, tam sinh tam thế cái gì?” Lê Hiên hỏi.
Đáy mắt Nhan Hương đỏ hồng, giữ chặt Lê Hiên: “Hản nói, tam sinh tam thế, ta chỉ có thể ở bên chàng, mà trong lòng chàng cũng chỉ có thể có ta” Lê Hiên nhằm lại mắt, rồi nhìn Nhan Hương: “Nàng vẫn như vậy. Muốn đi theo hắn không? Nếu như nàng muốn, nói không chừng ta có thể trả cho nàng tự do, thành toàn cho nàng!” Nhan Hương rơi nước mắt như mưa: “Dù chàng thật sự không yêu ta cũng không thể để ta đi cùng nam nhân khác được! Lê Hiên, chàng sẽ hối hận!” Thời gian trôi qua, ai từng hứa với ai năm tháng tĩnh tại, thời gian qua nhanh, ai từng hứa với ai năm rộng tháng dài.
Dường như Nhan Hương đã nản lòng thoái chí, thoáng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, Lê Hiên đưa tay đỡ nàng ta.
Nhìn thấy dáng vẻ bi thương không nơi nương tựa của Nhan Hương lúc này, trong lòng Tuyết Yên cũng không khỏi chua xót, mặc dù nàng ta nhiều lần muốn đưa mình vào chỗ chết, mặc dù nàng ta đã hại chết người thân của nàng.
Nhìn tình cảnh trước mắt, tâm trạng mọi người càng thêm nặng nề. Bất kể thế nào, bọn họ cũng quen biết Nhan Hương nhiều năm, không ai muốn thấy nàng ta thảm hại như thế.
Tuyết Yên muốn giết Nhan Hương báo thù, nhưng giờ cũng không nói nên lời nữa.
“Lê Hiên cẩn thận!” Tuyết Yên đột nhiên quát to một tiếng.
Trường kiếm của Phạm Tinh lưồn qua đưới nách Nhan Hương đâm tới, tia sáng lóe lên Lê Hiên không tránh. Đôi mắt hẹp dài của hắn lóe lên một cái.
Kiếm nhắm chuẩn vào trước ngực Lê Hiên.
Điền Minh và Cố Phàm xông lên như điên, vung kiếm đâm Phạm Tinh. Nhan Hương che miệng lại, khó có thể tin mà nhìn Lê Hiên chậm rãi ngã xuống đất.
“Thả hắn đi…” Lê Hiên phất tay.
“Hoàng thượng!” Điền Minh không hiểu vì sao Hoàng thượng còn muốn thả Phạm Tinh! Lê Hiên giấy giụa, hai tay chống xuống đất đứng thẳng người dậy, nhìn Phạm Tinh nói: “Nhát kiếm này, trả ân tình của các ngươi, nếu như còn gặp lại, chắc chắn sẽ giết!” Phạm Tinh đưa tay kéo Nhan Hương: “Đi theo ta đi!” Nhan Hương phất tay áo: “Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!” Nét mặt Phạm Tinh đau buồn: “Nàng sẽ hối hận!” Hán giậm chân rời đi: Nhan Hương chậm rãi quỳ ở đó.
“Để lại hai cung nữ ở Vĩnh An cung, còn lại toàn bộ rút lui. Tăng cường thủ vệ. Không có ý chỉ của trầm, Nhan Hương vĩnh viên không được đi ra Vĩnh An cung. Tất cả những ai tham dự vào vụ án này đều bị đánh chết. Người trực ngày hôm đó mà không tham dự phạt ba mươi trượng, thả đi.” Lê Hiên nói xong, dường như đã mệt mỏi, thở hắt ra một hơi, phun ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
Trong Lâm Hoa điện, một đống ngự y quỳ ở đó, đã qua hai ngày mà Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại.
Tuyết Yên ngồi trong Vong Ưu cung, nhìn lá vàng bay xuống ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban trưa vẫn rất ấm áp.
Trong cung lại giết người, lại là vì nàng.
Nàng đi đến hoa viên ngoài sân, ngồi xuống nhìn một gốc hoa cúc chết héo, nghe thấy dưới cây Tử Đằng, cung nữ đi ngang qua hoảng sợ nói: “Đi mau, Dương công công bảo đến Trường Tín cung xem hành hình, Trường Tín cung đang đánh chết rất nhiều a hoàn và thái giám, nói là tham dự vào phóng hỏa, muốn hại chết vị kia.” Một cung nữ khác nói: “Đã có lần vì nàng ấy mà đánh chết nhiều người trong cung nguyên Hoàng hậu, lần này lại là Ý Quý phi, ngươi nói xem vì sao bọn họ đều muốn hại nàng ấy vậy?” “Xuyt… Đừng nói nữa, phía trước chính là Vong Ưu cung đấy…’ Một cung nữ khác khẩn trương nói.
Tuyết Yên ngồi xổm ở đó không dám đi ra, không ngờ nàng lại sợ bị bọn họ phát hiện.
Lê Hiên không muốn tỉnh lại đúng không, dù sao, Nhan Hương cũng là người hắn yêu.
Làm tổn thương nàng ta, cũng là làm tổn thương chính hắn.
Hắn giam Nhan Hương, nhưng không tước phong hào của nàng ta, trong lòng hắn, vẫn không ai có thể sánh với nàng ta.
Gió thu thổi qua lạnh căm căm.
Kẻ thật sự hại chết Tiếu Xuân và Vân Hương vẫn còn sống. Người bị giết chết đều là những a hoàn thái giám chấp hành mệnh lệnh của chủ tử.
Tuyết Yên nhìn Tiểu Quý Tử: “Hung thủ thật sự giết chết đám Tiểu Phúc Tử còn sống, ta không giết được bọn họ rồi, các ngươi hận ta không?” Tiểu Quý Tử quỳ xuống: “Nương nương, nương nương đã làm rất nhiều vì đám nô tài rồi, không ai hận người đâu. Mặc dù Ý Quý phi không chết, nhưng đã bị Hoàng thượng nhốt lại. Chúng ta đều biết nàng ta đã mang thai, Hoàng thượng sẽ không giết nàng ta.” Tuyết Yên đỡ Tiểu Quý Tử dậy: “Ngươi đi tới Lâm Hoa điện xem xem Hoàng thượng đã tỉnh lại chưa đi” Tiểu Quý Tử nhận lời, quay người nhìn Tuyết Yên: “Vì sao nương nương không qua thăm? Bây giờ Đức phi, Tuệ quý phi, Ngọc phi, Tĩnh tần đều ở đó.” “Cho nên ta mới không qua. Ngươi mau đi đi.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
Tiểu Quý Tử nhanh chân chạy đi.
Lê Đồng đi đến từ bên ngoài: “Yên tẩu tẩu!” “Sao công chúa lại tới đây?” “Ta mới tới từ chỗ hoàng huynh tới, không thấy †ẩu đâu bèn đến tìm tẩu.” “Người ấy thế nào?” Tuyết Yên hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh; Yên tẩu tẩu,fẩu có thể đi qua thăm được không? Có lẽ y thuật của tẩu còn tốt hơn đám ngự y đói” “Có lẽ bản thân hoàng huynh của công chúa không muốn tỉnh lại. Không ai cứu người ấy được đâu.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
“Yên tẩu tử, sao tẩu lại nhãn tâm như vậy! Chẳng phải tẩu yêu hoàng huynh ta nhất sao?” Lê Đồng biến sắc.
Tuyết Yên cười khổ: “Vậy thì sao chứ? Rõ ràng người ấy có thể tránh được nhát kiếm đó, nhưng người ấy không tránh. Bây giờ người ấy mắc tâm bệnh, ai ứng kiếp của ai, ai biến thành chấp niệm của ai đây?” Tiểu Quý Tử trở về bẩm báo: “Nương nương, Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, đã dùng hết mọi loại thuốc rồi.” Tuyết Yên thở dài. Nàng mở cái hòm nhỏ đầu giường, lấy ra bình bạch ngọc, bên trong có một viên Đại Hoàn đan cứu mạng nàng.
“Nương nương, chỉ có một viên thôi. Sau này nương nương…” Lập Hạ bật khóc.
“Ai biết được chuyện sau này. Ví dụ nhứ Nhan Hương, trước giờ chưa từng ngờ rằng, giữa nàng †a và Lê Hiên sẽ có †a.” “Nương nương?” “Ta không sao. Chỉ là cảm giác yêu hận vô thường, cuộc đời vô thường, mọi chuyện chỉ cần nắm lấy trước mắt thôi.” Tuyết Yên đến Lâm Hoa điện.
Đức phi Quan Duyệt đang ngồi bên cạnh Lê Hiên, Lưu Tuệ ngồi một bên khác, đang cầm khăn mặt lau mặt cho Lê Hiên.
Lão ngự y Cố đại phu và Chu đại phu nhíu mày, các vị ngự y, cung nữ, nội thị quỳ phía dưới.
Duệ vương, Sử thừa tướng và Lưu thượng thư chấp tay đứng đó.
Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình cũng ở đây.
Tuyết Yên thi lễ, nhìn Cố đại phu: “Cố đại phu, lúc nào Hoàng thượng có thể tỉnh lại?” “Bẩm nương nương, lần này Hoàng thượng bị thương quá nặng, hạ quan đang nghĩ cách…” Tuyết Yên cầm lấy cổ tay Lê Hiên, bắt mạch.
Nàng đổ viên Đại Hoàn đan từ trong bình bạch ngọc, cho vào miệng, hôn lên bờ môi tái nhợt của hắn, đưa đan dược vào. Nàng lại cầm lấy chén trà bên cạnh uống một hớp nước, chuyển sang cho.
Hoàng thượng.
Gố ngự y nhìn mà sắc mặt đỏ bừng, Yên phi này đúng là cái gì cũng dám làm.
Quan Duyệt liếc mắt cười khẩy, trước mắt bao.
người mà không biết liêm sỉ đến thết ’99 Người quen tới thăm Lưu thượng thư và Sử thừa tướng bên cạnh quay mặt đi.
“Xin hỏi nương nương cho Hoàng thượng uống thuốc gì vậy?” Cố đại phu hỏi.
“Đại Hoàn đan.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
“Lúc này Hoàng thượng không nên dùng thuốc linh tinh, để tránh tương khắc với thuộc đã dùng…” Một ngự y bên cạnh nói.
“Đây là thuốc cứu mạng nương nương nhà ta đấy!” Lập Hạ hạ giọng nói.
Tuyết Yên nhìn qua ngự y.vừa rồi: “Yên tâm đi, Tuyết Yên cũng học y.” Trên khuôn mặt Lê Hiên đột nhiên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trong nháy mắt sắc mặt ửng đỏ.
Cố đại phu kinh hãi, vừa định đi lên xem, tay Lê Hiên bỗng nhúc nhích, chậm rãi giơ lên, để trước ngực.
“Hoàng thượng cử động rồi!” Ngự y bên cạnh kêu lên.
Cố Chính cầm cổ tay Lê Hiên bắt mạch: ‘Không sao, chẳng mấy chốc Hoàng thượng sẽ tỉnh thôi.” g 99 Người quen tới thăm Ông ta kinh ngạc quay đầu tìm Tuyết Yên, đã không thấy Tuyết Yên đâu.
Không phải là không muốn gặp, mà là không biết nên gặp thế nào.
Dù sao, là Nhan Hương năm lần bảy lượt muốn đẩy nàng vào chỗ chết, mà hắn không trị tội Nhan Hương, khi chỉ kiếm vào Nhan Hương, hắn phẫn nộ.
Tuyết Yên cũng hiểu, nàng sẽ không bảo Lê Hiên giết Nhan Hương.
Thế nhưng trong lòng nàng luôn có cảm giác không nói đượe thành lời; vui vẻ hay:là bi thương, thất vọng hay là hi vọng, tình cảm không nói ra được đã làm rối loạn tâm tư nàng.
Tuyết Yên ngồi trong tiểu hiên ngoài Vong Ưu cung, Lập Hạ lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Lúc này, chắc hắn đã tỉnh rồi, Tuyết Yên nghĩ.
Tuyết Yên ngồi rất lâu.
Tiểu Quý Tử trở về báo với Tuyết Yên, Hoàng thượng đã tỉnh lại rồi, Tuệ quý phi và Đức phi đang hầu hạ.
Ng “Nương nương có muốn qua thăm Hoàng thượng không ạ?” Lập Hạ hỏi.
“Để lát nữa đi, bây giờ hán cần nghỉ ngơi.” Tuyết Yên ngồi không nhúc nhích.
Hản sẽ tỉnh, Tuyết Yên biết công hiệu của Đại Hoàn đan.
Tuyết Yên ngồi ở đó nhìn đám Lập Hạ hái táo, nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn dẫn theo ba người tới.
Nhiếp Lăng Hàn gọi nàng từ xa: “Yên Nhi, muội xem ai tới này?” Tuyết Yên ñgước mát nhìn; người đi phía trước là tiểu sư thúc cửa nàng – Giang Duệ, đi song song với Nhiếp Lăng Hàn là Lương Hồng Tụ, người có thân hình cao lớn đằng sau chính là biểu ca của nàng Trần Siêu, con trai nhà đại cữu cữu.
“Biểu ca, Giang Duệ, Lương cô nương, sao mọi người lại tới đây?” Tuyết Yên mừng rỡ kêu lên.
Lập Hạ vui vẻ ôm chặt cánh tay Trần Siêu nhảy dựng lên.
Lập Hạ vốn thích Trần Siêu.
Nhiếp Lăng Hàn nói: ‘Mấy ngày trước Hoàng thượng bảo dẫn người nhà của muội vào cung †hăm muội, ta truyền tin cho bọn họ. Bọn họ đã tới từ trước, định để tết Trung thu cho bọn họ vào, Hoàng thượng lại mãi chưa tỉnh nên mới kéo dài tới hôm nay.” Tuyết Yên hiểu rõ: “Ừ nhỉ, mọi người còn chưa ăn tết Trung thu năm nay đâu đấy.” Tuyết Yên nắm chặt tay Trần Siêu: “Ngoại công vẫn khỏe chứ?” Trần Siêu gật đầu: ‘Rất khỏe, mọi chuyện trong nhà đều tốt. Ngoại công muội không có thời gian tới, bảo muội không cần lo lắng.” Tuyết Yên vui vẻ dẫn bọn hợ vào Vong Ưu cung.
Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn: “Hôm nay mọi người đến Vong Ưu cung, Hoàng thượng biết không?” “Biết. Hoàng thượng đã tỉnh rồi. Sau khi người ấy tỉnh ta mới đi. Ta nói với Hoàng thượng muốn dẫn bọn họ tới thăm muội, Hoàng thượng đã đồng ý rồi.” Nhiếp Lăng Hàn trả lời.
“Được, ta bảo bọn họ chuẩn bị bữa tối, buổi tối mọi người ở đây dùng bữa đi.’ Tuyết Yên vui đến phát khóc.
3 99 Người quen tới thầm “Giang Duệ, vì sao ngươi không nói gì?” Tuyết Yên đánh Giang Duệ một chút.
“Gọi sư thúc! Không biết lớn nhỏ.’ Giang Duệ hung hăng lườm Tuyết Yên.
Tuyết Yên nở nụ cười: “Mơ đi!” Nàng đột nhiên cảm thấy hình như mình đã lâu không vui như thế, cảm thấy mừng rỡ từ đáy lòng.
Bữa tối được chuẩn bị rất phong phú, đám a hoàn cũng đều thả lỏng, dù sao trong khoảng thời gian này, mọi người trải qua sống chết, tâm tư cũng đã khác trước. Sau đó đám a hoàn Tri Thư, Mặc Họa và bn thái giám nhìn thấy chủ tử vui vẻ; bọn họ cũng vui theo.
Giang Duệ nhanh chóng ăn xong bữa tối, một mình đi ra ngoài Vong Ưu cung. Thật ra hản luôn canh cánh trong lòng chuyện Tuyết Yên đến Hoàng gia, Tuyết Yên ra đi đúng lúc hắn không ở đó, đây là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
Hơn nữa thoạt nhìn, Tuyết Yên sống cũng không Vu.
Ngoài cửa có người thò đầu ra nhìn, lén lén lút lút, Giang Duệ bỗng nhiên nhảy ra, duỗi tay túm lấy cánh tay người đó giơ lên.
Nụ “A, cứu mạng!” Người kia hét lên một tiếng, Giang Duệ giật nảy mình.
“Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?” Hai người đồng thời hỏi.
Lập Hạ đang ở trong sân lập tức nói với Giang Duệ: “Tiểu sư thúc, đó là công chúa, mau buông tay!” Giang Duệ buông tay: “Công chúa sao lại đứng lén lén lút lút ngoài cửa vậy?” Tuyết Yên đã đi ra: “Công chúa, đây là Giang Duệ, đệ tử quan môn của ngoại công ta, Giang Duệ, đây là thất công chúa Lê Đồng.” Lê Đồng vỗ vỗ tay áo mình: “Thật đúng là mãng phu!” Tuyết Yên kéo cánh tay Lê Đồng: “Sao công chúa không đi vào, đứng ở cửa nhìn gì vậy?” Lê Đồng hạ giọng nói: “Ta nghe thấy chỗ tẩu thật náo nhiệt, còn có giọng của nam nhân, sợ đi đến không tiện.” Tuyết Yên tức cười: “Nghe ý của công chúa như thể ta làm việc gì không thể công khai vậy.” Lê Đồng cười ha hả, nàng ấy quan sát những người trước mặt, khi nhìn tới Giang Duệ thì hung hăng lườm hắn một cái.
Tuyết Yên giới thiệu người đang ngồi cho nàng ấy.
“Công chúa, dùng bữa ở đây luôn đi, hôm nay nấu nhiều món lắm.” Tuyết Yên bảo Lập Hạ thu xếp chỗ ngồi cho công chúa.
Thỉnh thoảng Lê Đồng lại liếc Lương Hồng Tụ, nàng nhận ra quan hệ của Lương Hồng Tụ và Ñhiếp Lăng Hành không tầm thường. Ghảng lẽ đây là ý trung nhân của hắn sao? Lê Đồng thấm nghĩ.
Nhiếp Lăng Hàn ôn tồn lễ độ ngồi đó, không ngừng gắp thức ăn cho Lương Hồng Tụ. Hắn sợ Lương Hồng Tụ câu nệ, đương nhiên, cũng muốn nói cho công chúa, đừng tới gần hắn.
Lê Đồng rất tức giận, lại hơi e ngại Nhiếp Lăng Hàn, không dám lỗ mãng. Nàng nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn không ngừng gắp thịt cừu xào thì là cho Lương Hồng Tụ, bèn đưa tay cầm đĩa thức ăn đó đến trước mặt mình.
Tuyết Yên cười lắc đầu.
Dùng xong bữa tối, đoàn người đi vào sân, Trần Siêu dẫn theo Lập Hạ đang hái táo.
Vóc dáng Trần Siêu cao ráo, nước màu da trắng.
Lập Hạ giẫm lên thang đứng trên chạc cây táo, Trần Siêu và Lập Hạ như quay về lúc hái quả ở núi Mặc trước kia.
Lê Đồng nhìn thấy Lập Hạ lên cây thì cũng muốn lên.
Tuyết Yên lo lắng: “Công chúa, Lập Hạ leo cây từ nhỏ, da dày thịt chắc, công chúa kim chỉ ngọc diệp, nhỡ đâu rơi xuống thì làm sao bây giờ?” “Chảng phải có Nhiếp đại.ca sao!” Lê Đồng nói rồi giẫm lên thang trèo lên.
Tuyết Yên nhìn Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn nói với Tuyết Yên: “Đã muộn như này rồi, bọn ta cần phải trở về thôi, muội cũng hãy xốc lại tinh thần, đi thăm Hoàng thượng đi. Mặc dù Hoàng thượng là vua một nước, là anh hùng lòng có vạn non sông, nhưng người ấy cũng là con người.
Hoàng thượng cũng hiểu nỗi uất ức của nàng, sẽ không để nàng tủi hờn nữa đâu.” “Ừm, ta hiểu.” Tuyết Yên gật đầu.
Nhiếp Lăng Hàn nói khế với Tuyết Yên: “Bây giờ Giang Duệ là đường chủ Tử Y các, mấy ngày nay sẽ nhậm chức ở chỗ ta, về sau thường trú ở Vân thành, muội có cơ hội có thể đi tìm hắn. Bây giờ Lương Hồng Tụ đi theo ta. Bọn ta đều ở bên cạnh muội.” “Ta biết rồi.” Tuyết Yên rưng rưng.
Sau lưng có tiếng kêu, công chúa Lê Đồng quả thật rơi xuống từ trên cây như chiếc lá.
Nhiếp Lăng Hàn vừa định đưa tay, Giang Duệ bên cạnh cây táo đã đưa tay ôm lấy công chúa.
Công chúa sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, hai tay túm lấy trước ngực Giang Duệ, ôm rất chặt.
Giang Duệ đón được công chúa chỉ là phản ứng bản năng, bây giờ bị công chúa ôm chặt, mặt liền đỏ lên.
Tuyết Yên cười: “Công chúa, xin hãy buông tiểu sư thúc của ta ra.” Lê Đồng ngẩng đầu, thấy mình túng quân như thế, mặt cũng đỏ lên.
Nàng bị rơi một chiếc giày, Tuyết Yên nhặt lên, đi vào cho nàng ấy, dìu nàng ấy xuống.
98 Người quen tới thắm “Công chúa có bị thương ở đâu không?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Đồng thử hoạt động gân cốt: ‘Không sao, không sao, làm ta sợ muốn chết!” Giang Duệ tức giận nhìn nàng ấy: “Công chúa thì không có việc gì, nhưng cánh tay ta suýt trật khớp đấy. Vóc dáng không cao mà sao nặng vậy!” “Ngươi nói gì?’ Lê Đồng giận dữ trợn mắt hạnh.
Giang Duệ đã đi rồi.
ẨY, Dịch tố không? Dánh giá để được 2 Dậu đỘ báu 6i con là muốn nói ‘
Chương 100 Trả nợ vĩnh viết
Lê Đồng ngăn Giang Duệ lại: “Ta nặng sao? Là ngươi không có sức, là ngươi kém cỏi, ngươi còn quay sang cắn ngược lại, nói ta nặng! Yên tẩu tẩu, †ên này luôn vô lý như thế sao?” Mặt Lê Đồng đỏ rần.
“Công chúa nói ai kém cỏi?” Giang Duệ cáu, dừng lại quay người hỏi Lê Đồng.
Lê Đồng lại giật nảy mình: “Yên tẩu tẩu, tẩu nhìn hắn kìa!” “Mắt y luôn kém vậy mài! Vóc người và cân nặng của công chúa là tiêu chuẩn mỹ nhân tiêu chuẩn nhất.’ Tuyết Yên vội vàng cười nói.
“Giang Duệ, ngươi…” Không đợi Tuyết Yên nói xong, Giang Duệ đã nhéo mũi Tuyết Yên: ‘Không biết lớn nhỏ, gọi sư thúc!” “Ngươi, phí!” Tuyết Yên và Lê Đồng cùng phỉ nhổ hắn.
Mọi người cười rộ lên.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn theo những người khác chào †ạm biệt Tuyết Yên. Lương Hồng Tụ đi theo sát sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên gọi Nhiếp Lăng Hàn lại.
“Có chuyện gì sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Sư huynh, huynh và Lương Hồng Tụ… Huynh thích Lương Hồng Tụ sao? Ý trung nhân trong lòng huynh là nàng ấy sao?” Tuyết Yên đã sớm muốn hỏi hản câu này, bởi vì nàng biết trái tim công chúa hướng về Nhiếp Lăng Hàn. Nàng cũng hi vọng công chúa có thể gả cho Nhiếp Lăng Hàn.
Mặc dù Lê Đồng là công chúa, song tâm tính ngay thẳng, thiện lương đa tình, không quá yếu đuối.
Tuyết Yên cảm thấy hai người bọn họ vô cùng phù hợp.
Nhiếp Lăng Hàn dừng một chút: “Không phải Lương Hồng Tụ. Có điều nếu phải kết hôn với ai đó, ta sẽ lấy nàng ấy.” “Vậy vì sao huynh không đi tranh ý trung nhân của huynh? Mọi mặt của huynh đều tốt. Nếu như ta không gặp Lê Hiên, có lẽ ta sẽ khóc lóc đòi huynh cưới ta đấy!” Tuyết Yên cười nói.
Đúng vậy, đây là lời thật lòng của nàng. Có một kiểu người, lần đầu tiên bạn gặp người đó đã như bạn cũ quen biết lâu năm. Đây là cảm giác Nhiếp Lăng Hàn cho nàng.
Ngoại hình hắn nổi trội, văn thao vũ lược, hành xử ôn hòa.
“Vậy thì hận không gặp lúc chưa gả rồi.” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói: “Có điều ý trung nhân của †a hơi giống muội.” Hắn nhìn Tuyết Yên, trong mắt dịu dàng như nước.
Tuyết Yên sững lại, ai được sư huynh yêu, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Thật không, đáng tiếc Tuyết Yên không có cơ hội nhìn thấy rồi. Sư huynh, công chúa thật sự rất tốt.” Tuyết Yên nhìn hán: “Huynh không hề nghĩ đến công chúa sao?” “Yên Nhi, đời này, ta chỉ muốn làm sư huynh của muội, không muốn làm người thân nhà chồng muội.” Nhiếp Lăng Hàn vỗ nhẹ đầu nàng.
“Được, ta thật muốn nhìn xem ý trung nhân của huynh trông như thế nào.” Tuyết Yên nói.
“Ta đi đây, muội giữ gìn sức khỏe nhé.” Nhiếp Lăng Hàn rời đi.
Tiễn mọi người xong, Tuyết Yên trở về phòng, đặt ấm đun nước lên than, bên trong là thuốc bổ Tuyết Yên nấu cả ngày, làm riêng cho Lê Hiên.
‘Vầng trăng treo trên trời như viên dạ minh châu, tối mười bảy tháng tám, trăng như càng tròn hơn.
Tuyết Yên thay váy màu lam nhạt, cài trâm bạc, tóc đen phủ trên vai, nét mặt bình đạm.
Không biết từ khi nào, có nhiều thứ dần biến mất khỏi trên người nàng.
Thì ra con người muốn trưởng thành cũng không phải từ từ, mà có thể chỉ trong nháy mắt, một đêm, hoặc là một sự kiện.
Trong Lâm Höa điện lại hiu quạnh đến bất ngờ: Điền Minh và Cố Phàm đứng phía ngoài, trong điện chỉ có Dương Thụ và Trân Châu hầu hạ.
Không có Tuệ quý phi, không có Đức phi, cũng không có phi tử khác.
Điền Minh và Cố Phàm nhìn thấy Tuyết Yên, thở phào nhẹ nhõm.
Trân Châu nhìn thấy Tuyết Yên, mắt cũng vui cười.
Dương Thụ đi lên thi lễ với Tuyết Yên: “Yên phi nương nương, nương nương đã tới rồi. Hoàng thượng đuổi đám Đức phi và Tuệ quý phi đi, nô tài muốn đi mời nương nương, người ấy cũng không cho phép, nhưng nô tài biết, hoàng thượng đang chờ nương nương đó ạ.” Dương Thụ chảy nước mắt. Tuyết Yên nhìn hán, không khỏi nghĩ vì sao nam nhân làm thái giám chảy nhiều nước mắt vậy.
Tuyết Yên chậm rãi đi qua, Lập Hạ lấy ấm đun xuống, lui ra ngoài cùng Trân Châu.
Cơn gió thổi tới, rèm trướng khẽ đung đưa, như điệu múa nhẹ nhàng của nữ tử, quấn quýt triền miên.
Tuyết Yên đứng bên cạnh hắn.
Lê Hiên ngửa mặt nằm trên giường. Khuôn mặt hắn hơi tái, mặt gầy gò, nhìn kỹ, hình như tóc mai có mấy sợi tóc bạc, dưới ánh nến leo lét có phần †ang thương.
Tuyết Yên đưa tay chạm vào tóc hắn, nhổ mấy sợi tóc bạc, vân vê trên đầu ngón tay. Hãn mới mười chín tuổi mà đã có tóc trắng.
Nàng chỉ quen hắn mới hơn một năm, tính cả đời trước, còn chưa được ba năm.
hương 100 Trả nợ vĩnh viên Cả đời hắn luôn bôn ba, mỗi một bước đi đều có nhiều lối rẽ như vậy, người bên cạnh đi qua đi lại, thời gian dần trôi qua, đã không còn người kết bạn từ thuở đầu nữa, nhất định trong lòng rất bi lương.
€ó lẽ mỗi người đều là như thế, chỉ là đường của Lê Hiên càng thêm long đong chút.
Hản đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay nàng, thì ra hắn chưa ngủ.
“Cuối cùng nàng cũng đến.” Hắn mở to mắt, gắng gượng muốn ngồi dậy.
“Vết thương của chàng rất nghiêm trọng, nằm thẳng mới khỏe nhanh được, chàng máu nằm xuống đỉ, nếu không ta đi đấy.’ Tuyết Yên nghiêm mặt.
Lúc này hắn lại rất nghe lời.
Nàng dìu hắn, chậm rãi nằm xuống.
Song hắn vẫn đưa tay đưa ôm nàng vào lòng như nhặt được bảo vật, bàn tay vỗ về khuôn mặt nàng, giọng nói nghiêm khắc: “Nàng cho ta thuốc cứu mạng nàng! Nàng luôn khiến ta nợ nàng, đúng là quá hư!” Tuyết Yên cười, đưa tay ôm cổ hắn: “Hết cách rồi, chàng yêu ta không đủ, chàng yêu ta không nhiều bằng ta yêu chàng, con người ta luôn hẹp hòi như vậy đấy. Nếu như kiếp này phải bên nhau, ta chỉ có thể làm như vậy, để chàng vĩnh viễn nợ ta.” “Tốt, đời này kiếp này, ta sẽ luôn trả nợ cho nàng, ở bên nàng!” Lê Hiên hôn sâu xuống, bàn tay không kìm được vuốt ve người nàng, hai người dán chặt vào nhau, cơ thể Lê Hiên bát đầu nóng lên.
Mỗi lần hắn ôm nàng đều muốn nàng. Điều này khiến hắn điên cuồng.
Tuyết Yên đẩy hắn ra, xấu hổ nói: ‘Mạng chàng $áp không:còn nữa mà còn muốn chuyện này…’ Hản khẽ cười gian tà: “Ta muốn chuyện gì?” Tuyết Yên vừa thẹn vừa giận, quay mặt đi.
Hắn ngẩng đầu, thở dài một hơi, cầm tay nàng nắm chặt: “Ta biết chác chắn trong lòng nàng oán †a, Nhan Hương hại nàng nhiều lần như vậy mà nàng lại còn cầu xin cho nàng ấy, ta cũng vẫn giữ nàng ấy.” Tuyết Yên ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Ta nằm mơ cũng muốn báo thù cho bọn họ, nhưng ta biết sức nặng của nàng ta trong lòng chàng. Còn nữa, ta không muốn vì chuyện này mà khiến Duệ vương và Lôi Trạch sinh lòng hiềm khích với chàng. Bọn họ là người đối xử thật lòng với chàng.” “Không ngờ nàng còn nghĩ đến những điều này…” Tay hắn võ nhẹ trên lưng nàng, trái tim quặn thắt lại.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Tuyết Yên và những người phụ nữ khác, nàng luôn suy nghĩ cho hán, dù bản thân phải thiệt thòi.
“Quan trọng hơn là, Nhan Hương mang thai con của chàng. Ta vĩnh viễn sẽ không hại con chàng.
Ta nghĩ đám Tiếu Xuân sẽ tha thứ cho ta.” Mũi môi Tuyết Yên khô đáng, dựa người vào ngực hán, nước mắt dần thấm ướt y phục hắn.
Nói đến đây, Lê Hiên thoáng khựng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Con của ta.” Hắn lặp lại.
Tuyết Yên tiếp tục nói: “Ta biết ta có lỗi với bọn họ, bảy mạng người, gần như không đêm nào ta được ngủ yên, mỗi lần trước khi ngủ ta đều sợ mơ thấy bọn họ. Thậm chí ta còn không thể đối mặt với những người còn sống. Thế nhưng ngay cả Phạm Tinh mà chàng cũng thả? Vì sao?” Trái tim Lê Hiên co lại, cơn đau ập tới: “Phạm Tinh và Nhan Hương có ý nghĩa như nhau với ta, tóm lại, là trẫm nợ nàng…
Tuyết Yên nằm thẳng người, rời khỏi vòng ôm của Lê Hiên: “Người quan trọng trong lòng chàng là con người, người khác thì không phải sao?” Lê Hiên im lặng, ở chỗ Tuyết Yên, hắn không biết nói gì hơn.
Tuyết Yên nói tiếp: “Chàng giết rất nhiều người, coi như bù đấp đi, nhưng những người đó đều không phải chủ mưu. Bọn họ chỉ là nô tài đáng thương, chấp hành mệnh lệnh của chủ tử mà thôi, mặc dù có tội, nhưng tội không đáng chết! Làm như vậy.
sẽ có báo ứng đấy!” Lê Hiên ảm đạm, Tuyết Yên luôn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hản, thật sự là hắn đang bù đáp cho nàng, cũng là vì để cho mình an tâm.
“Ta không sợ báo ứng, nếu có báo ứng, thì báo ứng lên người ta đi.” Lê Hiên nắm chặt tay nàng không buông.
“Yên Nhi, có đôi khi không như nàng nghĩ, ta là Hoàng thượng, cũng có suy nghĩ của mình, ví dụ như, trong cung Quan Duyệt cần thay máu, trong cung Nhan Hương cũng cần…
Tuyết Yên rùng mình một cái: “Như vậy trong cung của ta thì sao? Có phải Nhan Hương để Phạm Tinh thả một mồi lửa cũng hợp ý chàng đúng không?” Lê Hiên ngẩn ra, đột nhiên nâng cằm nàng lên, thô bạo hôn nàng. Nụ hôn sâu bắt đầu ngao du trên cổ, trên hai vai nàng.
Tuyết Yên phản kháng, hắn lại càng sấn tới, si dại hôn nàng, hận không thể vò nàng vào trong cơ thể mình.
“Yên Nhi, nàng chưa từng có ý nghĩ hại người, sao †a lại phòng bị nàng. Chỉ ở chỗ nàng, ta mới có thể buông xuống tất cả mặt nạ, có thể giaø trọn tấm lưng mình cho nàng. Điều ta sợ nhất thật ra là nàng có hiềm khích với ta.” “Vậy Nhan Hương thì sao?” Lê Hiên nhắm mắt lại: ‘Nhan Hương.” “Nhan Hương, nàng ấy là một phần ta không cách nào dứt bỏ, nàng ấy luôn nói ta thay đổi, nhưng có lẽ nàng ấy không biết, nàng ấy đã không còn là Nhan Hương trước kia nữa. Tình yêu mà nàng ấy nói khiến ta ngạt thở…” Giọng Lê Hiên trầm khàn.
Tuyết Yên nhìn hắn, bỗng nảy lên một ý nghĩ: “Nếu chàng thật sự cảm thấy nợ ta, Tuyết Yên cũng xin chàng một chuyện.” “Nói đi, ta nhất định sẽ đồng ý.” Tuyết Yên thoáng trầm tư: “Nếu có một ngày, chàng và phụ thân ta gặp nhau trên chiến trường, có thể tha cho ông ấy một mạng được không?” Lê Hiên gật đầu: “Được, ta hứa với nàng. Dù sao ông ấy cũng là phụ thân của nàng. Ông ấy luôn trung thành tuyệt đối với Lê Kiệt, không hề phản bội. Không mượn gió bẻ măng như một số quan viên.” “Chàng nhận lời rồi sao? Cám ơn chàng. Phụ thân cả đời bôn ba, nếu như ông ấy không chết; ta dam đoan sẽ đưa ông ấy đi rất xa, rời xa triều đình, rời xa phân tranh, chắc chán sẽ không gây phiền toái cho chàng…’ Tuyết Yên kích động nói.
Lê Hiên cười cười: “Thật ra ông ấy không còn uy.
hiếp ta được nữa. Trong khoảng thời gian này, †rong cung xảy ra quá nhiều chuyện, qua mấy ngày nữa, trãm cho Bạch Thiếu Đình và Vu Dung thành hôn, xua xúi quẩy.” Lê Hiên vuốt tóc Tuyết Yên.
“Hoàng thượng thật dễ quên.” Tuyết Yên lườm hắn một cái.
“Nàng có ý gì?’ Lê Hiên nắm cằm Tuyết Yên.
“Hai tháng trước, trong cung vừa mới cử hành một buổi đại lễ thành hôn long trọng, còn có cả sủng Tiêu phòng, toàn bộ hậu cung, triều đình ai mà không biết.” Tuyết Yên cười lạnh.
Lê Hiên nhắm mắt nằm xuống: “Nàng luôn có thể chọc giận ta!” Hắn ngẫm nghĩ, quay người nhìn nàng: “Nàng muốn không?” “Muốn gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Những thứ đó, cái gọi là sủng Tiêu phòng, đại lễ thành hôn. Ta biết, khi nàng và ta thành hôn, ta đã để nàng chịu thiệt.” Tuyết Yên lắc đầu: “Ta không muốn. Ta cũng không nhận nổi, ta chỉ cần tâm đầu ý hợp!” “Nàng có thể nhận nổi, nếu nàng không nhận nổi, còn có ai có thể nhận nổi những thứ đó chứ?” Lê Hiên nắm chặt tay nàng.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Ta nấu chén thuốc, chàng uống chút đi, coi như ăn khuya.” Tuyết Yên cầu hoà.
Lê Hiên vui vẻ đồng ý.
Lúc này hắn như đứa bé làm nũng, cơm đến há miệng, áo đến đưa tay, nửa tựa vào giường, chờ Tuyết Yên đút cho hắn.
“Mấy ngày nay nàng hãy ở Lâm Hoa điện đi, ta phê sổ ở Lâm Hoa điện, nàng giúp ta.” “Không. Ta sợ bị người ta mắng thành hồ ly tinh, thành họa thủy quấy nhiều tâm ý của Hoàng thượng.” Tuyết Yên từ chối.
“Nàng mà cũng biết sợ à?” Lê Hiên nhếch môi lên.
“Đương nhiên; Tuyết Yên gì sũng sợ, Bất cứ ái ở, nơi này cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của ta.” Lê Hiên đưa tay ôm nàng: “Sau này có ta ở đây, ai dám lấy mạng nàng!” “Hoàng thượng lại dỗ ta rồi, ta luôn có cảm giác, †a sẽ chết trong tay chàng đấy.” Tuyết Yên cười nói.
Lê Hiên cầm hai tay nàng đặt trước ngực: “Nếu nàng không yên tâm, ta cho nàng kim bài miễn tử”