• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Cơn đau




Vu Quân mặc cô đang giãy người, tiếp tục trêu đùa hai nơi nhạy cảm. Uyển Sam liên tục thở hắt, miệng hờ ra, giải thoát cho những tiếng rên nhỏ:



- Ư....hm..mm...



Bên dưới khuấy động sò hu**t một hồi rồi anh rút tay mình ra, hai ngón tay bóng nhẫy vì dịch, trong veo. Uyển Sam ngượng chín mặt mũi quay đi, song Vu Quân kéo mặt cô đối diện với mình, nhẹ nhàng mơn trớn ngón tay đẫm dịch lên môi cô. Sau cùng đưa lưỡi mình lại liếm láp, từ từ luồn lách lưỡi vào trong khoang miệng khéo léo, tách nhẹ hai hàm răng cô ra, dần trêu đùa lưỡi nhỏ



Bên dưới hai bánh bao to tròn được anh trấn ngự, bóp chặt cứng trong lòng bàn tay. Vu Quân nhả môi cô ra, vẻ mặt hững hờ mất sức của Uyển Sam lộ ra sau mỗi lần hôn bởi như đã bị anh hút cạn sức lực. Vu Quân căng mạnh hai đầu n*m, đầu cúi xuống cạ cạ răng trên đỉnh, lưỡi anh nâng niu đưa ra liếm láp. Nơi đây bắt đầu nhận kích thích truyền đi khắp người, hai bánh bao trở nên ấm nóng hơn bao giờ hết. Có lúc lại rung rinh lên thật đẹp mắt, như bánh flan được phủ lớp mật ong vì quanh bầu ng*c của Uyển Sam đang bóng nhẫy dịch bọt nam nhân



Cô ngửa hẳn cổ ra sau, cổ nấc nhẹ lên bắt đầu thở dốc, vốn biết cũng không ngăn lại được con cầm thú trong anh, chi bằng cứ để nam nhân làm càn một lúc, có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn. Vu Quân miệng vừa lấp đầy bánh bao tròn, mặt không quên liếc lên nhìn xem biểu cảm vật nhỏ như nào. Trông dáng vẻ cam chịu đến chán nản của Uyển Sam, dĩ nhiên cũng khiến bản thân anh mata hứng và thấy mình tiểu nhân, đi bắt ép vật nhỏ như vậy.



Vu Quân ngửng dậy, liếm sạch dịch quanh bầu ng*c, xong lân la tay xuống se se hạt lựu đỏ, hai chân cô run run lên co quặp vào hai bên hông anh. Bất giác Vu Quân cấu mạnh khiến cô vừa đau vừa chịu kích thích, giật nảy cả mình lên, miệng rên khẽ:



- A...ưm...



Vu Quân đặt cô nằm lên bàn, trực tiếp để sò hu**t bóng nhẫy của cô thẳng với mặt mình. Anh búng nhẹ vào hạt trân trâu hồng, sau đưa miệng xuống liếm láp quanh lỗ nhỏ cho đến khi khô thoáng hẳn mới buông ra. Nam nhân với lấy quần mặc lại cho cô, chỉnh đốn chiếc áo đang xộc xệch, sau dựng cô dậy, véo mạnh bên má, thủ thỉ:



- Nào... Giờ về ngủ



Xong anh bế cô về phòng, người cô nhẹ bẫng, cơ thể tỏa mùi thơm ngọt ngào, làn da mịn màng khiến nam nhân chỉ muốn ôm ấp suốt ngày, tựa cô như gấu bông của riêng anh.



Sau hôm đó, biết rõ sò hu**t được mình phạt đương còn đau nhức, Vu Quân cũng chỉ nhẹ nhàng trêu đùa bên ngoài, tuy ham muốn như ngọn lửa không dập cháy trong lòng anh nhưng một mực không muốn thấy cô phải uể oải cả người.



Một hôm Uyển Sam tỉnh dậy, bên cạnh drap giường đã lạnh, chắc Vu Quân rời đi lâu rồi. Cô ngái ngủ, lật đật chạy vào trong phòng vệ sinh, cơn đau bụng kinh đã đánh thức Uyển Sam dậy. Dấu hiệu đặc trưng nhận biết trên cơ thể cô là bụng dưới âm ỷ, lưng tê cứng, bên dưới tư mật co thắt lại, cả người tự nhiên rúm ró. Sau một hồi cô cũng vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài cầm theo chiếc khăn nóng chườm bụng dưới. Cơn đâu của Uyển Sam đỡ hơn nhưng cả ngày sẽ như bị hành hạ, liên tiếp các cơn sau đó quặn thắt mình lại. Xuống dưới thím Liên biết đến kì của cô thì tâm lí chuẩn bị những món ấm bụng, xong bà nói:



- Cô chủ mau lên nghỉ đi... Chút tôi mang sữa nóng lên nhé...



Uyển Sam gật đầu, khe khẽ nói:



- Con cảm ơn...



Cô lê chân ra thang máy, bấm lên vì hai chân lụy khụy không còn sức leo lên tầng. Cả ngày trời có nắng hanh, gió khô thổi vào khiến tâm trạng cô hơi trùng xuống, cơn buồn ngủ mê man. Uyển Sam nằm trên giường lớn, hai tay co quắp ôm chặt bụng như tôm con, mặt nhăn nhó vì cơn đau. Những lần trước cũng vậy nhưng sao giờ lại dữ đội hơn quá, cảm tưởng cả cơ thể cô đứt thành đoạn mất



...Tối đó...



Vu Quân bước vào, thấy thím Liên liền hỏi:



- Uyển Sam dùng bữa chưa thím?



Thím Liên nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:



- Cô chủ mệt từ sáng, cả ngày dùng bữa sáng xong liền lên nghỉ... Tôi có mang cốc sữa nóng cho cô uống rồi, lúc chiều lên gọi cô dùng bữa thì cô chủ bảo mệt, không ăn uống được gì...



Vu Quân nghe xong nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Anh tiến lại, sót sắng:



- Sao thím không gọi báo tôi? Vả lại gọi bác sĩ riêng đến khám chứ?



Thím Liên dè dặt, cũng biết Vu Quân có phần lo lắng, tức giận, trả lời:



- Thưa cậu, tôi có đề nghị vậy nhưng cô chủ bảo không sao, nằm nghỉ chút sẽ khỏe... Những lần trước cô ấy cũng bị vậy, duy là lần này đau dữ hơn..



Xong thím Liên nói nhỏ:



- Thì con gái đến ngày "hái dâu" ấy mà...



Vu Quân lúc này cũng hiểu ra, gật gù rồi nhanh bước lên, anh mở cửa phòng ra, bên trong tối om, có ánh sáng hành lang chiếu vào bóng cô nằm co quắp trên giường. Anh nhẹ nhàng tiến lại, nâng cô trong lòng, thủ thỉ:



- Uyển Sam...



Uyển Sam nằm trong lòng anh mệt nhoài, miệng khô rốc, hốc mắt đỏ hoe vì khóc. Vu Quân thấy vậy cũng không kiềm nổi lòng, chỉ đành dỗ dành:



- Gắng lên... Giờ anh gọi bác sĩ kê thuốc riêng cho em



Uyển Sam chỉ lẳng lặng gật đầu, cơn đau ưng ức khiến cô cũng chỉ muốn nhanh chấm dứt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK