Trình Cán sau khi trình bày xong, anh ta thờ một hơi nặng nề. Đầu dây bên kia, Vu Quân lặng lẽ ngắt điện thoại, buông thõng cánh tay xuống, ánh mắt nhìn từ trên tòa nhà cao hướng xuống dưới như tâm trạng anh rơi trùng theo ánh nhìn. A Điền phía sau tự hiểu, ngay lập tức liên lạc để bay về, các công việc lắt nhắt giao cho cấp dưới...
Trực thăng cất cánh, Vu Quân lúc này vẻ mặt mới lấy lại cảm xúc, tay chân cuộn lại nắm đấm, ánh mắt đỏ au, nhìn sang A Điền, gằn:
- Điều người... Tìm bằng được Tiêu Uyển Sam..
Cả họ tên cô bị anh nói gằn từng chữ, rốt cuộc giờ đây là yêu hay hận? À không, là hận thù rồi yêu, yêu quá lại hận.
Công cuộc tìm kiếm cứ thế diễn ra, thông tin không tra được, dựa theo lời thím Liên thì tập trung phía Đông, Tây, Nam... Phía Bắc chỉ sơ qua, tuyệt nhiên vẫn không thấy người.
3 tháng trôi qua, Vu Quân ngày nào cũng như thú điên, đều nghe tin Không tìm thấy, chưa có tung tích, đang rà soát lại... Nghe đến phát ngán và tuyệt vọng, anh đập đổ mọi bình gốm bày trong nhà, áo sơmi cúc nới lỏng, khuôn mặt tức giận và thống khổ, mệt mỏi một hồi lại lê thân lên căn phòng của hai người trước kia. Tại đây, Vu Quân ngắm nhìn bức tranh Uyển Sam và anh trong một lần đi chơi, cả hai thực hạnh phúc, vì ảnh đẹp nên anh quyết định đóng khung lớn. Vậy mà giờ đây Uyển Sam nhẫn tâm bỏ anh đi? Anh biết đã có lỗi quá nhiều? Anh không rạch ròi hay bao dung cô dù quá yêu lấy người con gái này? Anh đã hứa và thề rằng sẽ bù đắp nhiều nữa cho cô cơ mà? Vừa nghĩ lại kỉ niệm, vừa đặt ra những câu hỏi ấy khiến Vu Quân lại thêm thống khổ, anh khụy xuống vò tóc, khuôn mặt đỏ ửng hoe mắt, thầm gọi tên cô...
Ngôn Tình Hay
Phía Bắc, thành phố Hoa Châu...
Uyển Sam với chiếc bụng ngày càng lớn, bà Xuân đã mua cho cô váy bầu kèm vài chiếc áo co dãn, đồng thời cũng nhiều sữa tẩm bổ, đồ ăn dinh dưỡng. Uyển Sam có bầu mà ở cữ như vậy không giúp gì được, thành ra rảnh rang thêu túi, làm đồ handmade, được cái mấy món cô làm khéo tay, bà Xuân đăng bán lại được đặt nhiều. Giờ Uyển Sam làm công việc này, coi như tạo ra thu nhập cho cả mình và bà.
Tối đến...
Bà Xuân bước vào, đưa cô cốc sữa nóng, nói:
- Mai chúng ta đi khám thai nhé... Con thấy được không?
Uyển Sam dễ dàng đồng ý, chỗ này chất lượng tốt và khá kín đáo, kể từ sau lần bỏ trốn, Uyển Sam chỉ sợ bắt gặp người phía Vu Quân đi tìm mình. Chỉ cầu mong sao cô được bình yên sinh đứa trẻ này ra, cùng nuôi nấng nó thật tốt, tránh xa thế giới của anh- nó quá phức tạp và lẫn lộn
3 tháng ấy cô sống trong thoải mái và được chăm sóc thì Vu Quân ngày càng bệ rạc. Có lần nản đời đến độ đi vào quán bar nhỏ uống rượu, xích mích với mấy tên nhỏ tuổi mà thành ra đánh nhau. Lúc anh về thì ai cũng trông bất ngờ, A Điền chạy lại sốt sắng:
- Ngài Chương...
Khuôn mặt Vu Quân đẫm mồ hôi, bên mép chảy máu rỉ ra mà vẫn nở nụ cười cho thấy vẻ bất lực của mình,quần áo xộc xệch, chân đi tập tễnh vị đã trúng một vết cắt sượt qua. Trong không gian bar tối, ai cũng say mèm nên khi có xích mích là giải quyết bằng nắm đấm, không quan tâm đối phương là ai? Nếu tên kia biết là Vu Quân có lẽ giờ cũng ren rén vào rồi. Trình Cán hùng hồn đi tới, phá tan không khí ngột ngạt:
- Anh Quân... Thằng ranh nào dám làm anh ra nông nỗi này?
Vu Quân chỉ đưa ra vỗ vai Trình Cán, nói:
- Chú tìm cô ấy đi... Tùm về cho anh...Cô ấy cùng con anh, tìm cho anh
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra, khuôn mặt Vu Quân bỗng dưng khóc rức, ngả cả người lớn vào thân Trình Cán. Một kẻ say khóc, lè nhè nói mãi tên Uyển Sam, Uyển Sam.. A Điền đứng nhìn, lòng cũng rối bời, chưa từng thấy cảnh tượng bi lụy như này, Chương Vu Quân cao ngạo, lạnh lùng và tàn bạo, chỉ vì một cô gái nhỏ mà như đánh mất hết phong lĩnh. Tất cả dìu Vu Quân lên phòng, đặt anh nằm ngửa xuống giường vẫn thấy miệng lẩm nhẩm:
- Sam Sam... Anh về rồi..
Lơ mơ rồi Vu Quân chìm vào trong giấc ngủ. Một tháng trở lại đây anh còn có hiện tượng khóc đêm. Khi ngủ cứ thế khóc do chịu đè nén áp lực bên tren trong, do chịu đả kích tác động lớn đến mình...
Ngày Uyển Sam lâm bồn, đứa trẻ chào đời cất tiếng khóc óe vang dội, nghe âm thành giòn giòn vang. Cô ôm lấy đứa bé trong lòng, ấp ủ nó bằng hơi ấm người mẹ. Trái ngược với niềm hạnh phúc của cô thì Vu Quân hôm nay vào cấp cứu. Chỉ trong ba tháng anh đã tàn phá sức khỏe của mình trong ba năm. Ngày nào cũng rượu rượu, đắm chìm trong mê tỉnh về Uyển Sam, đêm lại khóc rức. Tên hại vô cùng!
Mấy ngày sau, Uyển Sam xuất viện về nhà, đứa bẻ đỏ hòn nằm trong tay, ngủ li bì, hai mắt ti hí, mở ra lại tròn to mà trông có tầm nhìn làm sao... Hệt như Vu Quân