• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Trận roi hôm đó




Uyển Sam nghe đến đây liền đanh mặt lại, đã khoảng 1 tháng hai người không thân mật lần nào. Trong đầu nữ nhân lại nghĩ ngợi xem anh lại bày trò gì? Cơ thể cô gầy gò đi nhiều, hốc xương quai sâu, thực sự rã rời sau mỗi lần hành hạ thỏa mãn cái thú tính của nam nhân. Đành vậy, Uyển Sam cúi gằm mặt xuống, hai mắt đã phủ một tầng sương dày, run run nắm lấy vạt váy. Kéo cởi đến hờ bụng bỗng Vu Quân giữ tay cô lại, cà rỡn:



- Sam Sam... Định quyến rũ tôi?



Cô căng mắt ra nhìn, hoàn toàn bị động, lắp bắp:



- Anh...



Nam nhân đưa cô chiếc chìa khóa, thủ thỉ:



- Chẳng phải mong muốn của em là đổi chân xích sao?



Như bị chơi một vố vậy, cô xấu hổ che chắn mình, giựt lấy chìa khóa rồi ngoan ngoãn tháo xích từ chân phải chuyển qua trái. Xong xuôi đặt lại chiếc khóa bên cạnh Vu Quân, nhanh chóng đứng dậy rồi xoay xoay cổ chân phải. Nó đang hằn tím một vòng, khi xoay cổ chân liền rắc rắc vì bị đơ cứng xương lại. Tạm vậy là ổn, cô ngước lên nhìn anh, nói:



- Cảm ơn



Rồi mặc nhiên lên giường đọc sách như thế chỉ có mình mình, hoàn toàn mặc kệ lấy nam nhân vẫn hờ hững ngồi bên ghế hau háu nhìn lấy cô.



Nam nhân cười đắng, cơ thế mới tắm xong cực kì sung mãn, bên dưới cậu nhỏ hùng mãnh ngoi lên sau lớp khăn quấn. Vu Quân đứng dậy, đi về phía giường lớn rồi nằm đè lên người cô, gìn chặt cơ thể nữ nhân trong lòng. Khỏi nói Uyển Sam cũng giật bắn mình lên, không tài nào cựa quậy nổi, lắp bắp:



- Anh...anh định làm gì?



Sống mũi anh cà rỡn xuống dưới dái tai, dọc đốt cổ nhỏ của nữ nhân, hai tay vòng xuống bóp chặt lấy hai đồi núi mềm mại. Uyển Sam nhăn mặt, bắt đầu có ý chống cự nhưng sức lực không hề hà gì với anh. Hai núm ti bị anh se mạnh, đè xuống giường nhanh chóng đã bầm đỏ đau đớn.



Ngay sau đó Vu Quân lật ngược người cô lại, bành hai chân mèo nhỏ dang rộng sang hai bên, chiếc váy voan mỏng bị xé toạc ra. Tiếng xé Rẹt một đường dài, cả người cô trần trụi. Tuy vậy lại không còn đãy đà như xưa, bên eo nhỏ lộ rõ xương sườn gầy gò, bụng hóp chặt lại. Nữ nhân xấu hổ cuống cuồngđưa tay che chắn, ngược lại Vu Quân khá bình tĩnh, anh rờ tay sờ khắp quanh eo, mắt nhìn xuống mới thấy vật nhỏ có lẽ đã sút cân. Ngoài ra hai bên mông còn lằn vết roi da vào một lần chính tay anh đã quật mạnh



... Hôm đó...



Ngày giỗ Chương Cảnh Điền tới, vài anh em thân cận cùng đến ăn đám giỗ. Nghĩ về sự ra đi đột ngột của ngài Chương cũng khiến người tâm phúc hay kẻ thù bao năm cũng chưa chấp nhận được. Cả ngày hôm đó Vu Quân tiếp khách cũng nhân cơ hội đó mà tiếp rượu cho bản thân thật nhiều. Ngà ngà say, tối muộn bỗng dưng mở toang cửa phòng ngủ Uyển Sam, hằm hè tiến lại như con sói, ánh mắt lau láu đỏ nhìn trông cô đang nằm nghỉ



Nghĩ đến cái chết ông Chương có lẽ máu điên sôi lên, Vu Quân ngay tức khắc nắm vào mái tóc côz xềnh xệch lôi đi xuống nhà. Uyển Sam lơ mơ tỉnh liền nhăn mặt, cơn đau truyền đến tê liệt khắp da đầu. Vu Quân kéo cô như kéo con thú vật, cơ thể cô nhẹ bẫng bị anh kéo lê từ hành kang xuống cầu thang rồi lôi ra giữa sảnh nhà. Lúc đó thím Liên từ trong bếp thấy vậy liền chạy ra, hốt hoảng:



- Cậu chủ à... Cậu... Cậu say rồi...



Toan chưa kịp ngăn lại, Vu Quân với lấy chiếc roi da ở trên bàn quật vút mạnh xuống người cô. Trúng cú roi đó khiến Uyển Sam đau đến ớn da thịt, lại mùa đông lạnh giá lại khiến vết roi thêm buốt. Người cô co quắp như tôm con. Từng đợt roi vút xuống làn da trắng bệch của nữ nhân. Thím Liên sợ hãi lùi về sau, gọi điện cho A Điền mau tới



15 phít trôi qua...



Tiếng roi vẫn vang lên không ngừng, kèm thekđks là tiếng hét đau đớn của Uyển Sam. Cô bị giữ chặt dưới nền nhà hứng chịu trận roi, từng thanh âm sắc vun vút nghe ghê tai. A Điền chạy vào liền quay mặt đi, thất kinh thấy chiếc váy trắng của Uyển Sam đã nhuộm máu đỏ. Da lở loét ra vì vết roi, từng vệt dài ngắn khác nhau. Anh ta chạy lại, ngậm ngùi can ngăn:



- Cậu chủ... Đánh vậy... Mệt rồi, cậu mau đi nghỉ...



Vu Quân vã mồ hôi hột hai bên thái dương, quay sang nhìn A Điền, cười phá lên:



- Ừ haha....



Vu Quân vứt lại chiếc roi xuống, một mạch rời đi. A Điền sầu não chạy theo sau, ra hiệu cho thím Liên mau chạy lại đỡ cô. Bà rón rén tới, sau cùng cũng khóc nức lên, cả người cô đẫ gầy yếu giờ lại bết máu xước xát như này, ngậm ngùi nói:



- Cô chủ... Mau.. Tôi đưa cô lên phòng...



Uyển Sam nằm đờ ra giữa sảnh nhà, hai mắt ựng nước vô hồn nhìn lên trần,sau cùng cố ngửng dậy rồi vịn theo thím Liên đi lên... Vừa đi vài bước lại phải ngừng vì máu rỉ ra không ngừng, có chỗ bị quật roi nhiều lần nên bầm tím đỏ, chỉ sợ chấn thương mô bên trong. Mãi giờ đây cũng may cơ địa Uyển Sam da lành nên các vết mau hết, duy là còn vài vệt dài ở mông và đùi chắc cần thuốc đặc trị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK