• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Anh điên rồi (H)




Uyển Sam nằm quay mặt về một bên, lực tát vừa rồi không kém cái đầu tiên là bao, lại vệt máu rỉ ra. Khuôn mặt cô cứng đờ lại, cả cơ thể ngừng giãy giụa. Ngay sau đó Vu Quân xé toạc mạnh chiếc áo len, cả cơ thể cô lõa lồ trước mặt nam nhân. Ánh mắt anh vô cảm, vầng trán nhíu lại, trông thấy vẻ bất lực của cô nhưng không hề hấn gì. Bất giác hai tay anh nắm chắc eo cô, cây gậy lớn đâm thẳng thừng sâu tận vào hoa t*m nhỏ. Không mơn trớn, không dạo đầu và có sự nhẹ nhàng nào, gậy lớn đâm vào như xé rách lấy vách th*t hai bên hoa t*m, hai chân cô duỗi căng lên, cả người cô ưỡn lên kèm theo tiếng hét của Uyển Sam đầy thất kinh:



- Agg...



Đã tự nhủ dù bị anh chà đạp cơ thể đến đâu sẽ cố mà nín khóc không chịu bật lời nào nhưng xem ra nữ nhân không thể. Cơn đau từ hạ bộ truyền lên khắp người, Uyển Sam khóc nấc lên, hai tay cấu mạnh da thịt đã chảy máu. Vu Quân thấy vậy liền vui vẻ, quay ra căng hai tay cô lên đỉnh đầu, ngăn mọi sự chống cự của Uyển Sam. Cô thất kinh, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy khuôn mặt điên cuồng của anh, lắp bắp:



- Hức hức... Bỏ..bỏ ra... Anh điên rồi...



Vu Quân sa sầm mặt không đáp, hoa t*m nhỏ căng miệng ra bị buộc thu nạp lấy côn th*t trương to, gân xanh nổi lên trên đến ghê rợn. Hai đỉnh tuyết sơn mềm mại có lẽ từng được nam nhân nâng niu bao nhiêu giờ đang bị tra tấn bấy nhiêu. Lực tay bóp mạnh mẽ, cấu véo đến bầm đỏ thịt. Hạ bộ bị anh ra vào liên tục, mỗi lần lại thúc sâu đến độ bụng trướng lên rồi xẹp xuống vì côn th*t đã đâm sâu tận. Uyển Sam mồ hôi bết bát, môi rỉ máu khiến cô trông thảm hại hơn, không có chút khoái cảm nào mà chỉ toàn đau đớn, không chút mặn nồng d*c ái mà chỉ là hận thù trả giá. Uyển Sam la hét đến thảm thương:



- Đừng mà...hức hức...xin anh.... Cầu xin anh...



Vu Quân bóp mạnh lấy miệng cô, cả thân hình nam nhân to lớn ra sức luận động trên cơ thể vật nhỏ, gằn:



- Cầu xin? Ha... Bây giờ cô có nói gì... Tất cả cũng muộn rồi... Uyển Sam à



Xong anh cởi lấy xích trên cổ tay cô, lật người Uyển Sam nhẹ bẫng như búp bê, giương hai bầu mông cô chổng lên, côn th*t lại một lần nữa tra tấn lại sò hu*ệt này. Sau một hồi luận động dịch chảy ra kèm với ở tư thế này giúp cự v*t khổng lồ ấy cứ trơn tuột mà đâm thẳng vào. Hai tay cô bị trói sau lưng, mặt nằm úp xuống gối thật thống khổ. Máu vẫn túa ra khắp khoang miệng và bên khóe môi thấm cả ra gối... Cứ thế đến không biết bao thời gian trôi qua, cả cơ thể cô xụi lơ, xương cốt mỏi nhừ và hai bên xương bẹn, xương hông nhức lên từng đợt. Uyển Sam giờ chỉ như còn cái xác, mặc cho Vu Quân liên tục phát tiết. Sau một hồi hai chân không còn sức mà khụy xuống giường, cả người nằm bẹp dí co ro. Vu Quân trông thấy cô dĩ nhiên cũng hoảng, liền kéo cô nằm yên thoải mái tứ chi, cả người cô run run từng đợt, bên dưới hạ bộ thủy dịch ồng ộc chảy, hoa t*m nhỏ hồng hào giờ đỏ au như màu máu.



Khuôn mặt nẻ hồng của cô luôn tràn đầy sức sống giờ rũ rượi, bên môi đọng lại máu thành giọt loang lổ khắp vùng cằm. Vu Quân nhíu mày, khẽ đưa tay lên sờ vào bên khóe khiến nữ nhân đau nhức lên nhăn mặt. Sau cùng Uyển Sam thều thào:



- Xin anh... Nếu còn muốn...hành hạ như nào... Xin hãy để mai... Hôm nay..khụ khụ... Em kiệt sức rồi...



Nói xong cô nhắm nghiền mắt lại, nước mắt bên khóe chảy ướt gối, không nhìn thấy vẻ khó coi của anh. Vu Quân mặt hằm hè đấm mạnh tay xuống bên ga giường, lấy lại vẻ cao ngạo rồi mặc cô nằm đó, đi ra khỏi phòng, tiếng cửa Rầm lên điếng tai. Còn lại Uyển Sam nằm trong phòng, trên mình giường lớn, cả người đau nhức. Uyển Sam lấy sức co chặt cơ thể mình lại, kéo lấy chăn ủ chặt mình lại. Cơn đau và thời tiết se lạnh khiến những vết bầm trên người cô nhức thêm, nước mắt lã chã chảy ra, khóc thành tiếng:



- Hức hức... Hức...Ba mẹ à...



... Sáng hôm sau...



Uyển Sam cả đêm nhức người không tài nào ngủ sâu giấc, lại tỉnh rồi lết người vào trong bồn tắm. Xả đầy một bồn rồi ngâm mình trong đó, Uyển Sam bần thần ngồi im, ánh mắt vô hồn nhìn xuống làn nước trong. Mãi đến khi nước nóng ấm chuyển sang lạnh ngắt Uyển Sam mới chịu đứng dậy, chân lập cập díu vào nhau, phải vịn tường mà ra ngoài.



Mùi thuốc lá? Uyển Sam mũi hếch lên ngửi, đã lâu rồi mới cảm nhận lại, liền dị ứng mà ho lên. Cơn ho đau tức ngực khiến cô ngã khụy xuống sàn, sức lực sau đêm qua như đã bị hút cạn. Sau cùng ngước mặt lên thấy Vu Quân lãnh đạm ngồi bên ghế sofa, chân vắt chéo thoải mái. Ánh mắt cô lộ lên vẻ bất ngờ và le lói e ngại, nam nhân vô tình cầm theo chiếc váy cộc mỏng tang vứt xuống chỗ cô, lạnh lùng:



- Mặc vào



Uyển Sam rụt rè cầm lấy, Vu Quân sau quay ra tủ quần áo rút hết quần áo đông, treo toàn bộ đồ cộc mỏng tang. Cô gật gù cũng ngầm hiểu ý định, chỉ lặng lẽ quay ra mặc bộ váy vào, mái tóc ướt rủ thấm vào vải sau lưng rất nhanh.



Nam nhân dựa vào tủ trông thấy cô, đứng dựa vào lẳng lặng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn trước mặt, rút ra chiếc dây xích, tiến lại phía Uyển Sam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK