Một thời gian ngắn sau Chương Cảnh Điền bay về nước. Lúc này ông có những dấu hiệu của căn bệnh tuổi già. Nghe bảo thi thoảng ông bị lên cơn co cơ, cắc đốt xương bủn rủn, kém linh hoạt. Ngài Cirilo Dignasio và vợ Michelle đích thân trên máy bay hộ tống Chương Cảnh Điền về. Phi cơ đáp tại sân biệt phủ Chương gia. Vu Quân ngay sau đó tiến lại, ông Chương mệt mỏi ngồi xe lăn, Cirilo đứng sau ẩn xe. Đám người ở đó ai cũng sốt sắng, bác sĩ riêng nhanh chóng tập trung tại Chương gia, ngài Dignasio có dẫn theo đoàn bác sĩ quốc tế riêng của mình. Ông Chương được đặt trên giường, Vu Quân cùng Cirilo bên ngoài. Anh đen kịt khuôn mặt lại, chờ đợi sự giải thích từ người bạn lâu năm của ba mình. Cirilo thở hơi dài, mệt mỏi đáp:
- Ngài Chương khoảng 1 tuần trước có những dấu hiệu suy giảm sức khỏe... Bên đó ta có cho bác sĩ khám riêng và đang nghĩ rằng ngài Chương mắc chứng bệnh Parkinson.
Vu Quân lặng lẽ không đáp, chờ đợi ngài Cirilo nói hết. Ông ta tiếp lời:
- Lúc đó chỉ là vài lần co cơ nhẹ, cũng có mời khám cho ngài Chương nhưng không hiểu sao sau 1 tuần đã trở nên xấu... Ta đã đặt ngay chuyến về sớm nhất...
Vu Quân đưa tay lên gẩy cánh mũi, sau quay vào trong nhìn ông Chương nằm trên giường, sắc mặt hơi kém, lặng lẽ đáp:
- Cảm ơn ngài đã hộ tống ba tôi về..
Cirilo Dignasio cười nhẹ:
- Chuyện nên làm
Uyển Sam đứng trong phòng bên cạnh có nghe loáng thoáng được cuộc hội thoại hai người. Nghe tin Chương Cảnh Điền lâm bệnh, khỏi nói đây là thời cơ chín muồi. Ngay tức khắc cô ra tra máy về căn bệnh Parkinson. Biểu hiện bệnh là run tay, vận động chậm chạp, kém linh hoạt, cứng đờ. Có thể kèm theo một số triệu chứng như: suy giảm nhận thức, suy giảm trí nhớ, mùa giật, trầm cảm,… Nghe vậy thì với người già, đây là một căn bệnh rất phá sức. Lướt xuống phần thuốc chữa và những thực phẩm kiêng ăn, Uyển Sam có suy tính cho riêng mình
Một tối nọ, sau khi bác sĩ đã tiêm cho ông Chương một liều thuốc an thần để ông không bị lên cơn co rút tay chân, Vu Quân từ bên phòng ba không về ngay phòng ngủ mà qua thư phòng. Tại đây anh bước vào chỉ duy ánh đèn bàn mập mờ, bóng nam nhân nặng trĩu ngồi xuống ghế đầy mệt nhọc. Cánh cửa nhẹ mở, Uyển Sam lặng lẽ bước vào, tiến đến chỗ anh ôm trầm lấy. Vu Quân thấy cô thì mềm dịu:
- Sam Sam... Cũng muộn rồi sao em không đi nghỉ?
Cô nũng nịu, đáp:
- Chắc tại thiếu anh em trằn trọc không ngủ được...
Vu Quân nhếch môi, mệt là thế nhưng vẫn trêu lại:
- À thế à? Có điêu toa quá không? Mọi hôm em luôn ẩn anh ra, hôm nay lại dở chứng?
Uyển Sam nhăn mặt, đấm vào vai anh cái nhẹ, hờn:
- Anh.. Thật đáng ghét...
Nam nhân kéo cô ngồi trong lòng mình, úp mặt vào khe rãnh ngực hít hà, hương thơm nhè nhẹ như kéo dậy cả thần kinh đang trùng xuống của anh. Lần này cô rất phối hợp, nhẹ nhàng đưa đẩy cơ thể sát lại anh, chủ động nâng cằm anh lên đối diện mình, môi mọng nữ nhân chỉ mới đặt xuống thơm anh cái nhẹ đã thổi bừng lên ngọn lửa trong lòng nam nhân.
Vu Quân siết chặt cô trong vòng tay hơn, xê một khoảng bàn làm việc gọn gàng, lót cho cô chiếc áo vest đặt dưới lưng, cánh môi mơn trớn nhẹ khắp cơ thể. Uyển Sam tay ôm sau cổ anh, cố vùi khuôn mặt anh sát cơ thể mình. Sau cùng lấy lại thế, cô ngửng dậy, tự trút bỏ chiếc váy ngủ vướng víu, quay sang sờ soạng kích thích khắp người Vu Quân, yêu kiều cởi từng nấc khuy áo rồi xuống đai quần. Anh hài lòng với hàng động này vô cùng, giọng khàn khàn:
- Sam Sam... Hôm nay trời trở gió lớn rồi...
Cô đỏ ựng mặt, ngước lên nhìn anh, ánh mắt phủ tầng sướng yếu mềm, thủ thỉ:
- Vu Quân... Mau "yêu" em đi.."Yêu" lấy em đi...
Anh bật cười với cái cách cô gạ gẫm, ôn nhu:
- Được...
Sau lại đặt cô ngửa xuống, tư m*t chưa kích thích đã tự ướt, gậy lớn đâm vào nhẹ nhàng vô cùng. Sau không quá nhanh mà rất nhịp nhàng, tiếng thở dốc của cả hai vang lên, hôm nay thiết nghĩ bản thân cô tự dưng dâng hiến cho Vu Quân nên đổi lại nam nhân mới có sự nhẹ nhàng và yêu chiều như vậy. Có những lúc Vu Quân đâm sâu và nhanh dần, có đau nhẹ nhưng Uyển Sam cô vẫn không hề hà gì, nằm im đưa đẩy theo tốc độ nam nhân, tiếng rên nhỏ ngân nga trong phòng cũng khiến anh vui và hưng phấn hơn bao giờ hết.
Sớm hôm sau, có lẽ dạo này lo cho bệnh tình ông Chương nên Vu Quân khá căng não, anh đến giờ vẫn yên giấc, Uyển Sam vốn dĩ có toan tính riêng nên muốn nhân cơ hội này thử thổ lộ. Cô yên lặng nằm cạnh anh không động đậy trách tác động đến nam nhân cho đến khi anh tỉnh. Uyển Sam tươi rói:
- Cuối cùng anh chịu dậy rồi sao?
Vu Quân giãn mặt dễ chịu, quay sang ôm cô, nói thầm:
- Đêm qua thật tuyệt, Sam Sam..
Cô ra vẻ chiều chuộng lấy anh, mong anh có cảm xúc tích cực để chuẩn bị mở lời đề nghị:
- Vu Quân, dạo này em biết anh lo chuyện ba nên rất mệt. Em cũng được ba cưu mang và có công cho bản thân em được phát triển trên con đường học vấn... Em không muốn ngay lúc ba đương khó khăn mà mình lại không giúp được gì.. Liệu có thể thì thi thoảng em muốn chăm sóc ba, có thể đưa thuốc uống, đồ ăn hay bóp chân tay giúp ba...
Sở dĩ cô mở lời vậy vì Vu Quân chỉ cho duy nhất bác sĩ riêng và người làm được tin tưởng ra vào phòng ông Chương. Giờ đây Chương Cảnh Điền lâm bệnh, phải đề phòng mọi trường hợp xấu và các thế lực lăm le hãm hại. An ninh biệt phủ tăng cao, thế giới ngầm được phiên làm loạn và chính tay Vu Quân đứng lên dập tắt, cũng có cuộc thảm sát diễn ra làm gương, trên thương trường các phía đối tác lăm le thì dĩ nhiên đã bị diệt ngay mầm mống. Bên thị trường Tây Ban Nha có Cirilo Dignasio dẹp giúp. Chỉ trong khoảng thời gian có tin ông Chương mang bệnh đã có những thông tin trái chiều, nhưng chỉ ngay sau đó Vu Quân giải quyết sạch sẽ