Ngày hôm sau, Hứa Sơ Sơ ngồi trên bàn trong phòng mình, cô vừa uống trà vừa xem tập tài liệu trong tay, trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt!
Chợt, một cánh tay trắng noãn đưa ra, chặn lại tập tài liệu trên bàn, che đi những chữ ghi trên đó
Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, cô xoay ghế ngồi lại, lên tiếng:
- Lệ Lệ, cậu có thể để yên cho mình một chút được không? Mình đang tìm manh mối!
Mạc Lệ đứng khoanh tay nhìn cô, nhướng mày trả lời:
- Đây là lí do cậu nói 2 tiếng trước rồi! Rốt cuộc là cậu đang tìm cái gì vậy, hửm?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, đáp:
- Tài liệu về nhà họ Hà!
Mạc Lệ nghe liền nhíu mày, tài liệu về nhà họ Hà? Cô có nghe nói về cuộc họp tổng bộ, hình như là kết quả hòa và phải bầu chọn lại, nhưng mà việc đó thì liên quan gì đến cái mà cậu ấy đang tìm chứ?
Nghĩ rồi, Mạc Lệ thắc mắc hỏi:
- Cậu tìm tư liệu về nhà họ Hà làm gì?
Hứa Sơ Sơ xoay ghế lại chỗ cũ, cô lật đống tài liệu ra, vừa nhìn vừa đáp:
- Hà gia là một trong những gia tộc từng làm bá chủ ở Thượng Hải, nhưng tại sao Hà Như lại lặn lội đến tận Bắc Kinh này để tìm Hứa gia chứ? Nếu nói về các gia tộc nổi lên sau Hà gia, chắc chắn không chỉ có một mình Hứa gia của mình, hơn nữa, Hà Như cầu thủ đoạn như vậy, tại sao lại vì ba mình mà sinh con nối dõi chứ? Cứ cho là Yết Yến có thể lên chức gia chủ đi, thì bà ta cũng không sửa đổi được cái tên Hứa gia, nếu vậy, bà ta cần gì lại chờ tận 18 năm, chỉ để lấy một cái chức này từ mình chứ?
Mạc Lệ nghe có chút rối não, cô nghiêng đầu suy nghĩ, là sao? Ý Sơ Sơ là Hà Như có âm mưu khác hả?
Hứa Sơ Sơ mở tập ảnh ra, nhìn lướt qua một lượt, rồi nói tiếp:
- Hà gia không phải một gia tộc nhỏ, đánh bại một gia tộc lớn như vậy chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều, Hà Như ẩn nhẫn 18 năm, cùng với Yết Yến lưu lạc bên ngoài, nếu đã xác định muốn lấy Hứa gia, tại sao lại không hành động từ 18 năm trước, trực tiếp đem Yết Yến về đây? Mà lại còn nhận tiền của ông nội mình, sống một cuộc sống ẩn danh? Rồi chờ đợi thời gian dài như vậy, mới đem cô ta về đây, tranh giành quyền thừa kế với mình?
- Cứ cho là Hà Như muốn tìm hiểu dần Hứa gia đi nhưng 18 năm không phải là một quãng thời gian quá dài à?
Hứa Sơ Sơ vừa suy luận, vừa nghiêm túc nhìn tài liệu, mắt đảo qua lại, quyết không bỏ sót một manh mối nhỏ nào!
Mạc Lệ ngồi phía sau, hoang mang nhìn Hứa Sơ Sơ! Đây là lần đầu tiên cô thấy Sơ Sơ như thế này, cậu ấy đang vận hết mức não cả mình để làm việc, nguyên nhân chỉ là để tìm ra những thứ như lúc nãy nói hay sao?
Những suy nghĩ đó, người bình thường căn bản là không nghĩ tới, đối với óc thông minh của Hứa Sơ Sơ, cô không dám nghi ngờ, nhưng mà tại sao cậu ấy lại điên cuồng lao vào việc này như vậy? Cứ giống như đang muốn che giấu cái gì đó một vết thương lòng chăng?
Nghĩ rồi, Mạc Lệ lên tiếng hỏi:
- Cậu với Thời Cảnh Thường xảy ra chuyện gì sao?
Tay Hứa Sơ Sơ thoáng dừng, ánh mắt cô cũng biến đổi đôi chút, nhưng lại nhanh chóng ổn định lại, qua loa đáp:
- Mình không có thời gian để nghĩ về mấy chuyện đó! Cậu ra ngoài đi, mình phải tập trung làm việc!
Câu trả lời này hiển nhiên làm Mạc Lệ không hài lòng, cô nhận thấy rõ Hứa Sơ Sơ đang trốn tránh nhưng quyết định im lặng, không lên tiếng hỏi nữa!
Sau một lúc, cô đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài
Hứa Sơ Sơ ngồi trong phòng, cô nhìn tấm ảnh trên tay,đây là một trong những hình ảnh hiếm hoi cô săn được từ khu chợ đêm, hình của đại gia đình Hà gia!
Hứa Sơ Sơ đảo mắt nhìn qua, không khó để nhìn ra có Hà Như ở đây, cô dựa theo tên gọi tìm được một số người quen mặt khác nữa, khi lướt đến một người phụ nữ, Hứa Sơ Sơ liền nhăn mày
Đây làm sao người phụ nữ này, lại giống người đó đến vậy?
Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, không lẽ đứa bé đó chính là
*Hãy bỏ phiếu để ra tiếp truyện nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn