Thời Cảnh Thường ngồi trong thư phòng, đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài tối đen, ánh mắt anh sâu thăm thẳm
Bỗng có tiếng động, Mạnh Huyền Chân mở cửa bước vào, thấy Thời Cảnh Thường suy tư, liền lên tiếng hỏi:
- Giờ này vẫn còn ở đây, không về nhà sao?
Thời Cảnh Thường không nhìn anh ta, chỉ thuận miệng đáp:
- Hứa Mạnh Trưởng nhập viên rồi!
Mạnh Huyền Chân gật đầu, anh đã sớm nhận được thông báo, nói:
- Ừm, bây giờ chắc các tộc trưởng đang ép mở cuộc họp tổng bộ nhỉ? Cậu nên quan tâm Hứa Sơ Sơ nhiều hơn, đặc biệt là trong lúc nhạy cảm như thế này!
Thời Cảnh Thường rũ mắt, lên tiếng:
- Không, bây giờ cô ấy nên được ở một mình!
Tâm trạng của Hứa Sơ Sơ đang rối bời, việc tốt nhất bây giờ là để cô ở một mình, tự sắp xếp lại cảm xúc đang hỗn loạn
Mạnh Huyền Chân nghe giọng anh là lạ, nhíu mày hỏi:
- Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện với Hứa Sơ Sơ à?
Thời Cảnh Thường mím môi, không muốn đáp Sau một lúc, anh mới ngước mắt nhìn Mạnh Huyền Chân, nói:
- Huyền Chân, chúng ta bỏ kế hoạch đi được không?
Một câu này, làm Mạnh Huyền Chân đứng phía trước sững sờ, anh đứng hình vài giây, rồi hỏi:
- Tại sao lại muốn bỏ kế hoạch?
Không phải "thay đổi kế hoạch" mà là "bỏ kế hoạch", Thời Cảnh Thường đang nói gì vậy?
Trước đây, anh chưa từng thấy cậu ta như thế này, bây giờ đột ngột muốn bỏ kế hoạch, là vì sao?
Nhìn Thời Cảnh Thường im lặng, Mạnh Huyền Chân đột nhiên nghĩ đến một người Anh nhướn mày, lên tiếng nghi hoặc:
- Là vì Hứa Sơ Sơ sao?
Câu hỏi này mang theo nghi vấn nồng đậm, càng giống câu khẳng định, như muốn xoáy vào trong ngực Thời Cảnh Thường
Anh nhìn Mạnh Huyền Chân, ánh mắt vẫn bình thản, không lên tiếng đáp lại
- Cậu thích cô ấy rồi hả? Mình biết, Hứa Sơ Sơ rất thú vị, cũng rất có sức hút, cậu bị hấp dẫn là chuyện bình thường thôi, nhưng mà đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, cậu vì sao lại muốn bỏ kế hoạch? Không lẽ cậu quên năm đó Hứa gia đã làm gì với mẹ chúng ta sao?
- Cảnh Thường, đừng ngu ngốc như vậy, cậu bây giờ vì thứ tình cảm vớ vẩn đó mà muốn hủy kế hoạch, cậu như vậy ăn nói làm sao với mẹ chúng ta đây?
Tay Thời Cảnh Thường hơi nắm lại, anh mím môi, vẫn tiếp tục không lên tiếng
Mạnh Huyền Chân lắc đầu, liền nói:
- Cảnh Thường, cậu biết rõ cậu không thể thích Hứa Sơ Sơ được mà, cảm xúc bây giờ mà cậu có, chỉ là do ở cạnh nhau nên phát sinh tình cảm thôi, đừng mù quáng nữa
Nói rồi, Mạnh Huyền Chân xoay người, đi đến cửa muốn rời đi Lúc này, Thời Cảnh Thường đằng sau đột nhiên lên tiếng:
- Thật ra bản thân mình cũng không hiểu sao lại thích cô ấy nhiều như vậy!
Lúc đó, Mạnh Huyền Chân không hiểu hết nghĩa lời nói của Thời Cảnh Thường, nên đã quay lưng rời đi, mãi đến sau này, anh mới biết Hóa ra, bắt đầu từ lúc nào không ai ngờ Thời Cảnh Thường đã thích Hứa Sơ Sơ nhiều như vậy Anh vì cô, chuyện gì cũng có thể nghĩ đến
Khi nhìn Thời Cảnh Thường nằm trên giường bệnh, trong cơn mê mang gọi tên Hứa Sơ Sơ, anh đã vô cùng đau lòng, lòng thầm nghĩ
Hứa Sơ Sơ, em sẽ trách người đàn ông này sao? Sẽ hận người đàn ông này sao? Em liệu khi nào mới biết, đã từng có một người vì em mà quyết định từ bỏ tất cả
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu đi mọi người ><*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn