Ngón tay Hứa Sơ Sơ hơi run lên, cô đặt ly trà xuống bàn, thứ cô vừa mới nghe là gì vậy? Cô nghe lầm thôi, đúng không?
Hứa Mạnh Trưởng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ rũ mắt, nói:
- Sơ Sơ ông đã quyết định để Hà Như và Yết Yến vào Hứa gia rồi, con sau này sẽ có thêm một người em gái nữa Cũng sẽ có thêm một người mẹ yêu thương con
Hứa Sơ Sơ kinh ngạc nhìn Hứa Mạnh Trưởng, ánh mắt như thể không tin nổi vào những gì mà ông vừa mới nói, ngón tay cô run cả lên, nhưng lại cố nắm chặt lại
Cái gì chứ?? Một người mẹ một người em gái sao??? Ông nội cô đang nói với cô ư???
Hứa Sơ Sơ há miệng, thật lâu sau mới thốt lên tiếng:
- Tại vì sao?
Hứa Mạnh Trưởng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt một mảnh đau buồn, trả lời:
- Sơ Sơ con đã thiếu thốn tình cảm của mẹ quá lâu rồi, hãy để Hà
- Con không cần!!!!- Hứa Sơ Sơ gần như hét lên ngay lập tức Cô không thể nào ngờ được, lời nói đó lại là từ miệng Hứa Mạnh Trưởng thoát ra ngoài cô cứ luôn nghĩ luôn nghĩ là
- Con cứ nghĩ ông đứng về phía con chứ? Nhưng mà không phải ư? - Hứa Sơ sơ khó khăn thốt thành tiếng, cô có cảm giác như mình vừa bị lừa, bị lừa chính bởi người cô đã tin tưởng nhất!
Ông nội cô - người luôn đứng về phía cô, người luôn nói giúp cô, luôn che chở cô tất cả đều là cô lầm tưởng cả sao???
Hứa Sơ Sơ nhìn Hứa Mạnh Trưởng, nhíu chặt mày lên tiếng:
- Chẳng lẽ ông nội cũng giống bọn họ, đều thật sự cho rằng con cũng cần có thêm một người mẹ nữa sao??
Hà Như nghe vậy liền lên tiếng:
- Sơ Sơ, con
- Bà câm miệng lại cho tôi, tôi đã bảo bà không được gọi tôi như thế mà!!! - Hứa Sơ Sơ ngay lập tức đứng dậy, ánh mắt cô như lửa chiếu thẳng vào khuôn mặt Hà Như, làm bà ta bất giác im lặng
Cô quay sang chỗ Hứa Mạnh Trưởng, nói tiếp:
- Đã 7 năm kể từ lúc mẹ con mất rồi, cũng đã 7 cái xuân con tự đón một cái tết không có hơi ấm của mẹ rồi, và cũng đã 7 mùa tới trường không có vòng tay của mẹ rồi, ông nội là vì sao nghĩ con còn cần mẹ nữa??
- Rốt cuộc thì tại sao Hứa Sơ Sơ con phải cần có một người mẹ mới chứ????
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com