Hứa Sơ Sơ cười tươi, cảm giác như bản thân đang chìm đắm trong hạnh phúc vậy Mắt cô rất sáng, lại cực kì long lanh, khiến cả người cô trong phút chốc tràn đầy năng lượng sống, khiến người khác phải ghen tị
Mạnh Huyền Chân mím môi, anh nuốt một ngụm nước bọt, rũ mắt một vài giây rồi lại nhìn cô nói:
- Được rồi! Mong rằng sau này em và cậu ấy sẽ có một kết thúc tốt đẹp! Anh rất mong chờ được nhận thiệp mời của hai người!
Hứa Sơ Sơ cười đến cong cả mắt, đáp:
- Được, em cũng mong ngày có thể tận tay đưa anh thiệp mời!
Ngay lúc này, dì Tầm đi vào, bà cầm theo rổ dâu tươi đã được rửa sạch, đưa cho Hứa Sơ Sơ nhìn thử
Lần trước Thời Cảnh Thường thấy Hứa Sơ Sơ thích ăn dâu tây, thế nên anh có đem một số cây nhỏ về trồng, để nó tự mọc trái cho cô ăn, mỗi lần mua là mỗi lần khó khăn, thế nên anh quyết định tự trồng đợi nó ra quả
Hứa Sơ Sơ không nghĩ nhiều, cô thò tay vào bóc từng trái lủm vào miệng, vừa ăn vừa cười vui vẻ
Mạnh Huyền Chân nhìn cô cười, bất giác môi cũng cong theo, ánh mắt anh nhẹ dịu đi mấy phần
Sơ Sơ, sau này mong em có thể vì những giây phút ngày hôm nay mà đừng hận anh hay cậu ấy dù có chuyện gì xảy ra cũng xin em
Hứa Sơ Sơ đang ăn dâu, đột nhiên nghe tiếng điện thoại reo, một hầu gái đem di động đến cho cô, Hứa Sơ Sơ nhìn màn hình, là một dãy số lạ
Cô đưa lên tai, hỏi trước:
- Alo? Là ai vậy?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói:
- Sơ Sơ, là anh!
Giọng nói quen thuộc truyền đến, khiến Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô híp mắt hỏi ngược lại:
- Học trưởng?
Hàn Cẩn Du ở bên kia nghe tiếng cô, trầm giọng đáp:
- Phải! Là anh đây!
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn Mạnh Huyền Chân ngồi trước, cô bỏ trái dâu xuống rổ, đưa nó cho dì Tầm, hỏi tiếp:
- Anh tìm em có việc gì?
Hàn Cẩn Du nghe giọng điệu lạnh nhạt của cô, sắc mặt không tỏ nhiều thái độ, trả lời:
- Chúng ta gặp nhau một chút đi, anh có chuyện muốn nói!
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Nếu như anh tìm em là vì chuyện của Hàn gia, thì em không đi, chuyện đó, em không hề tham gia!
Mấy ngày gần đây cô có nghe báo chí đưa tin, về việc một số công ty của Hàn gia đột ngột bị khủng hoảng, chứng khoáng tuột dốc không phanh, rất sát nguy cơ bị phá sản
Việc Hàn Cẩn Du gọi điện lúc này cho Hứa Sơ Sơ, cô không nghĩ ra được ngoài lí do ấy!
Tiếng thở trầm thấp truyền dài trong điện thoại, Hàn Cẩn Du lên tiếng:
- Anh không nghi ngờ em, anh chỉ muốn nói chuyện!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, hỏi:
- Vậy sao? Vậy, anh lấy thân phận gì muốn gặp em? Học trưởng? Hàn tổng? Hay là một đàn anh em từng kính trọng?
Hàn Cẩn Du nghiêng đầu, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, tiếng nói vẫn trước sau như một:
- Thân phận là một người bạn! Người bạn cũ có được tính không?
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô chớp mắt, nhìn Mạnh Huyền Chân phía đối diện, không lên tiếng đáp, cúp thẳng máy!
Hàn Cẩn Du đặt điện thoại xuống bàn, nhìn nó thật lâu Em ấy đồng ý rồi!
Mạnh Huyền Chân nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng hỏi:
- Người ta có biết em cúp máy giữa chừng thế không? Sẽ khó chịu lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô lấy lại chiếc rổ từ tay dì Tầm, tùy tiện đáp:
- Sẽ không! Người đó không khó tính như anh đâu!
Mạnh Huyền Chân bật cười, nói:
- Thật sao? Đó là ai!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ có chút biến đổi, cô cong môi cười mỉm, nụ cười đạt nơi khóe miệng nhưng không đạt trong đáy mắt:
- Chỉ là một người bạn cũ thôi! Là bạn thời thanh xuân!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn