Thẩm Nguyệt cau mày, nhìn Lăng Nha trước mặt có cảm xúc muốn chửi Nghĩ nghĩ, cô lên tiếng hỏi:
- Sơ Sơ không phản ứng gì sao? Để hắn ta mang đi như vậy mà kháng cự gì hả?
Lăng Nha cúi đầu, đáp:
- Hứa tiểu thư bị ngất xỉu trong lúc đang nói chuyện với Kỷ Cảnh Thường, anh ta thấy vậy liền mang cô ấy đi!
Lần này Thẩm Nguyệt không nhịn được trực tiếp cầm tập tài liệu trên tay ném thẳng vào mặt người đàn ông, quát:
- Nói cái gì thế hả? Làm sao chuyện đó bây giờ mới báo cáo lại?
Lăng Nha bị quyển tập đập vào mặt, dùng tay đỡ lấy nó, nhìn Thẩm Nguyệt trả lời:
- Lão đại, cô cũng đâu có hỏi!
Thẩm Nguyệt nhướn mày, giơ một tay lên dọa đánh:
- Tôi không hỏi là các người không nói, muốn chết hả!
Nói rồi, Thẩm Nguyệt quay đầu, nói với người đang lái máy bay:
- Quay lại! Đến nhà của Thời Cảnh Thường!
Người lái máy bay gật đầu, ngay lập tức làm theo lời cô
Thẩm Nguyệt lại quay sang nhìn Lăng Nha, cùng đám người đứng sau cậu ta, lên tiếng:
- Sơ Sơ mà có việc gì, tôi đem các cậu từng người một ra thiến hết, nghe rõ chưa!
Thẩm Nguyệt tức giận không phải vì biết Thời Cảnh Thường mang Sơ Sơ đi, mà là vì cô ấy phát bệnh, còn là phát bệnh đột ngột như vậy, chứng tỏ cơ thể cô ấy có vấn đề Nếu như thật sự có chuyện xảy ra, ai là người gánh trách nhiệm
Đám Lăng Nha cúi đầu, không đáp lại Bọn họ đều có tội, còn lên tiếng cãi chắc chắn sẽ rơi đầu sớm, im lặng ngay lúc này là vàng!
Thẩm Nguyệt ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tốc độ máy bay rất chậm chạp, cô liền lớn tiếng hỏi:
- Này, Thiếu Như, cô đang lái máy bay hay đang lái xe bò vậy? Tăng tốc nhanh một chút đi!
Thiếu Như: ""
Lão đại, cô có biết trên cái máy bay nhỏ nhắn này có bao nhiêu người không? Lại còn chất một đống đồ của cô nữa đấy! Quá tải từ đời nào rồi!
Nghĩ nghĩ, Thiếu Như liền lên tiếng:
- Lão đại, máy bay chúng ta đang quá tải! Không bay nhanh hơn được đâu!
Thẩm Nguyệt nhìn ra phía sau, chợt nhớ đống đồ cô mang theo cho Hứa Sơ Sơ, thở dài, cô quay đầu nhìn đám Lăng Nha, nói một câu xanh rờn:
- Các cậu nhảy đi!
Đám Lăng Nha hoảng với câu nói của ai đó, thốt lên ngay lập tức:
- Lão đại, đây là Biển Đông!
Phía dưới bọn họ đều là nước đấy! Cô là đang bảo bọn họ đi chết sao?
Thẩm Nguyệt chẹp miệng, nói:
- Tôi không hỏi ý kiến các cậu, nhảy mau đi!
Đám Lăng Nha nhăn mày nhăn mặt, mếu máo:
- Lão đại
Thẩm Nguyệt híp mắt, có chút gằn giọng, lên tiếng:
- Bây giờ có nhảy không?
Thiếu Như phía trước có chút nhịn cười, nhìn đám người đang mỗi một lượt nhảy xuống, lắc đầu không biết nên nói thế nào Là ai bảo bọn họ không để mắt đến Hứa Sơ Sơ chứ? Lão đại cũng không ngốc, không phải không nhìn ra được bọn họ xem thường Hứa Sơ Sơ, không chịu báo cáo tin tức của cô ấy cho lão đại! Thế nên, bị phạt vậy là đáng lắm!
--------------------------------------
Hứa Sơ Sơ bị Thời Cảnh Thường bao vây, cô có chút e dè nhìn anh, sau một hồi suy nghĩ, đành nói:
- Được tôi không đi! Nhưng tôi phải đính chính với anh một việc, tôi không có bệnh!
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, không nhanh không chậm rút tay mình về, thả người Hứa Sơ Sơ ra
Anh nhìn cô, lên tiếng khẳng định:
- Không, cô có bệnh!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường quay người đi ra ngoài
Hứa Sơ Sơ phía sau: ""
Bệnh cái em gái anh! Cô đã bảo cô không có bệnh mà!!!!!
*hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn