Hứa Sơ Sơ trừng mắt, hai bên má cô đau rát, nhưng nó không hề làm yếu đi cường thế trên người cô, ngược lại, càng làm cô có thêm sức mạnh
- Thời Cảnh Thường làm như vậy? Thì sao? Tôi không thấy anh ấy làm gì sai cả Ba tôi, ông ấy đáng bị như vậy!
Mã Yết Yến nghiến răng, ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ, lên tiếng:
- Cô nói gì? Hứa Sơ Sơ, Hấn TRung là ba của cô! Cô bất hiếu đến nỗi thấy cha mình chết mà nói là đáng sao?
Hứa Sơ Sơ cười, mắt cô hơi đỏ, nhưng không phải do khóc, mà là do cô gồng lên:
- Ba sao? Ba tôi, người ba mà tôi biết đã chết từ lúc ông ta mang theo cô và Hà Như về Hứa gia rồi
- Ông ta hết lần này đến lần khác đẩy Hứa gia vào chỗ chết, bao che cho người tình của mình, đánh tôi, lăng mạ mẹ tôi, đứng về phía kẻ địch, từ lâu tôi vốn đã chẳng xem ông ấy là ba mình nữa rồi
Hứa Hấn Trung đã gây ra quá nhiều tội lỗi, không chỉ cho mẹ cô, cho cô mà còn là cho cả Hứa gia nữa Ông ấy bức bách cả chính người thân của mình, chỉ để bảo vệ người tình nằm trong lòng, làm sao một người cha, một người đứng đầu gia đình lại có thể làm như vậy chứ? Có ai tự hỏi điều đó không?
Hứa Sơ Sơ tha thứ 1 lần, nhưng không có nghĩa sẽ có lần thứ 2, thứ 3, cô có thể không để ý Hứa Hấn Trung đánh mình, nhưng sẽ để ý việc ông ta đã làm Hứa gia ra nông nỗi thế nào
Một lần rồi một lần, ông ta không trực tiếp thì cũng gián tiếp làm Hứa gia đứng bên bờ vực thẳm, ai cũng có giới hạn thôi, Hứa Sơ Sơ không phải bồ tát, không phải chỉ nghĩ đến tình cha con mà tha cho ông ấy hết lần này đến lần khác
Còn về việc Thời Cảnh Thường, là gia tộc cô có lỗi với anh ấy trước, giết người Hứa gia, là chuyện cô đã chấp nhận từ hôm qua rồi Cho nên, cô sẽ không trách anh
Lúc cô nghĩ đến hai chữ không trách này, tim vẫn vô cớ nhói lên, nhưng Hứa Sơ Sơ không rút lại, bởi đó là sự thật, là sự thật mà cô đang cố gắng chấp nhận
Mã Yết Yến lại khác, cô ta điên cuồng đánh Hứa Sơ Sơ, hét lớn:
- Đồ nghiệt súc! Cô thế nào lại có thể nói ra những lời bất hiếu như vậy chứ? Đó là người đã sinh ra cô, là kẻ đã cho cô nhìn thấy thế giới này, có biết không?
- Uổng công Hấn Trung yêu thương cô nhiều năm, nuôi cô từ nhỏ đến lớn, bây giờ cô lại nói anh ấy đáng chết, đúng là đồ nghiệt súc!
Vừa hét, Mã Yết Yến vừa đánh vào người Hứa Sơ Sơ, cô ấy bị trói, không có cách nào phản kháng, chỉ đành im lặng chịu đựng
Thế nhưng, ánh mắt Hứa Sơ Sơ rất quyết đoán, cô không ngần ngại cắn răng đáp trả:
- Mã Yết Yến, hình như cô lầm rồi, người sinh ra tôi là mẹ tôi, bà ấy cũng là người mang nặng đẻ đau tôi 9 tháng 10 ngày cho tôi thấy được thế giới này Còn Hứa Hấn Trung, ông ta đã làm gì trong lúc đó? Tôi chắc là cô biết rõ Vậy nên, đừng nói ông ta cao cả như thế, trong mắt tôi, ông ta chỉ là người đóng góp chút ít tinh trùng để sinh ra tôi mà thôi!
- Còn nữa, những năm tháng sống với mẹ tôi, là cuộc hôn nhân không hề có tình cảm, mẹ tôi ngu ngốc, nên mới để ông ta dằn vặt nhiều năm, cuối cùng uất hận mà chết, điều đó vẫn còn là lí do khiến tôi căm hận ông ta đấy! Cô dám nói ông ta yêu thương tôi? Yêu thương một đứa con được sinh ra với người phụ nữ mà ông ấy không hề có chút tình cảm sao? Nếu như yêu, thì sớm đã không làm ra những chuyện bại hoại như thế này rồi!
- Càng đừng nói đến hai chữ nuôi tôi, Hứa Sơ Sơ tôi là do Hứa gia đào tạo lớn lên, là do ông nội tôi một mình chăm sóc tôi trở thành một con người có ích với thế giới này Hứa Hấn Trung, ông ta vốn chẳng xứng đáng với liệt tổ liệt tông Hứa gia!
Câu cuối cùng, Hứa Sơ Sơ hét rất lớn, cùng với lúc dứt lời, Mã Yết Yến phía trước đã tức giận đến mức, đánh ngã cô xuống dưới đất
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn