* Nữ chính Tiêu đã ghi nữ cường thì chắc chắn sẽ có cường cho mọi người thôi, nên đừng lo nhé! Nhưng mà, cường là đúng nơi đúng lúc, đúng người đúng chỗ, nữ chính mới 20 tuổi, cường vẫn còn ít lắm, sau này trưởng thành mới càng cường nhiều nha!!! Hơn nữa, Tiêu cũng đã nói, nữ chính chỉ cường trong mắt người ngoài, đối với nam chính, cô ấy không có tường phòng thủ đâu, mọi yếu đuối, mạnh mẽ, đều không xuất hiện trước mắt anh ấy nhé =)))*
--------------------------------
Thời Cảnh Thường nghe, liền nhíu mày thắc mắc, bí mật? Lại bí mật gì nữa?
Con bé này cả ngày nay gặp anh cứ muốn nói bí mật vậy? Bí mật ở đâu lắm thế?
Nghĩ rồi, Thời Cảnh Thường thở dài, anh hít hít chóp mũi, ngửi mùi từ trên người cô, sau khi nhận ra là mùi gì, liền nhăn mặt lên tiếng:
- Sơ Sơ, cháu uống rượu sao? Ba cháu mà biết thì sẽ mắng đấy!
Hứa Sơ Sơ vẫn mơ màng nhìn anh, chỉ có miệng là lép chép đáp:
- Ba cháu? Cháu có ba sao? À phải rồi, cháu có ba mà, ba cháu là người đã ngoại tình đó là người ngoại tình năm cháu 2 tuổi! Phải không? Hì hì!!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa cười, nụ cười cô vẫn xinh đẹp đáng yêu như vậy, thế nhưng, tại sao Thời Cảnh Thường lại thấy ở đó thoang thoáng nỗi buồn?
Trong câu nói của cô toàn là mỉa mai gai độc
Thời Cảnh Thường chớp mắt, lên tiếng:
- Cháu đừng nói lung tung nữa, để chú đưa cháu về!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường tách cô ra khỏi người mình, anh để cô dựa vào cửa, sau đó quay đầu vào phòng lấy áo quần mang vào
Lúc thay xong quần áo đi ra, nhìn sang cửa thì không thấy Hứa Sơ Sơ đâu, anh có chút ngạc nhiên, xoay đầu tìm kiếm
Chợt thấy phía cuối hành lang có đèn sáng, nhìn rõ là nhà vệ sinh, Thời Cảnh Thường không nghĩ nhiều mà chạy đến
Khi tới gần, anh liền nghe tiếng nôn mửa, cùng với tiếng thở dốc gấp gáp Thời Cảnh Thường mím môi, tiến vào chỗ Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nôn hết mọi thứ ra ngoài, đầu cô xoay vòng, mắt mở cũng không ra, chỉ có theo bản năng dựa người vào bồn rửa mặt
Thời Cảnh Thường đặt tay lên vai, đỡ lấy người cô, hỏi:
- Sơ Sơ, cháu thấy ổn không?
Hứa Sơ Sơ được ôm lấy, cô nghiêng đầu dựa vào vai Thời Cảnh Thường, mơ màng không lên tiếng
Thời Cảnh Thường thấy vậy, liền ôm lấy cô đi ra ngoài
Anh dẫn cô về phòng mình, cho cô ngồi trên giường, sau đó đi về phía phòng tắm, tìm một chiếc khăn sạch, nhúng nước, rồi vắt khô
Lúc đi ra, không quên lấy thêm một cốc nước, rồi mới đi lại chỗ Hứa Sơ Sơ
Hứa Sơ Sơ ngồi cong người, rũ mặt xuống phía dưới, mái óc dài che hết mọi thứ, không thể nhìn thấy gì
Thời Cảnh Thường đặt ly nước lên bàn, sau đó ngồi xuống trước mặt cô, nói:
- Sơ Sơ, lau mặt đi!
Thế nhưng, tiếng nói của anh lại không được người con gái đang ngồi đó đáp lại, thấy vậy, Thời Cảnh Thường vén tóc cô lên, muốn nhìn rõ cô để nói thêm, chợt bàn tay truyền đến cảm xúc ướt mềm, anh nhíu mày lên tiếng gọi:
- Sơ Sơ cháu khóc sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com