Nhìn bàn tay bị cào cấu thành ra như thế này, Thời Cảnh Thường như có như không cảm giác khó chịu, anh quyết định đứng dậy, đi đến chỗ tủ thuốc, lấy miếng dán cá nhân đến
Nhẹ nhàng lau sạch đi vết máu, Thời Cảnh Thường dán miếng băng lên lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ, đến khi miếng băng in lên, anh lại bất giác cúi đầu hôn lên tay Hứa Sơ Sơ
Vốn không nên nói là nụ hôn, bởi nó chỉ đơn giản là chạm môi lên vết thương của Hứa Sơ Sơ, thế nhưng, tại sao nó lại nhẹ nhàng và tình cảm đến vậy???
Chợt mở mắt, Thời Cảnh Thường vội ngước đầu lên, ngực hô hấp lên xuống, anh đang làm cái gì thế này??
Vì sao, vừa rồi anh lại có thể vô tri vô giác mà hôn lên cánh tay con bé được chứ???
Thời Cảnh Thường đưa một tay lên chống đầu, hỏng rồi, có lẽ dạo này ngủ không đủ giấc, vậy nên sinh ra ảo tưởng rồi, hay là đại loại mấy thứ mộng du, làm sao có thể trong lúc tỉnh táo anh lại không điều khiển được bản thân mà hôn lên lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ chứ!!!
Bỗng, "cốc" "cốc" - tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng nói:
- Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong rồi!
Thời Cảnh Thường bây giờ mới hoàn hồn, anh nhìn đồng hồ, đã gần 7h tối rồi, hóa ra, bất giác, anh đã ở trong căn phòng này, ở bên cạnh Hứa Sơ Sơ lâu đến vậy!
Chớp mắt tỉnh táo lại đầu óc, Thời Cảnh Thường lên tiếng đáp:
- Dì xuống trước đi, con sẽ xuống ngay!
Dì Tầm bên ngoài nhận lệnh rời đi, Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, anh thở hắt ra một hơi, quay đầu lại nhìn Hứa Sơ Sơ
Nhìn cô vẫn nghiêng mặt ngủ ngoan, khóe môi lại không chủ động nhoẻn cười
Thời Cảnh Thường đứng dậy, duỗi tay lấy chăn đắp lên cho Hứa Sơ Sơ, để hai tay cô vào bên trong ủ ấm
Hứa Sơ Sơ trong mơ lại như cảm nhận được thứ gì đó, mơ màng lên tiếng:
- Chú! Có chú ở đây thật là tốt!
Thời Cảnh Thường mím môi nhìn Hứa Sơ Sơ, phải có bao nhiêu bất an trong lòng mới có thể thốt lên một câu như vậy trong giấc mộng?
Anh bấy lâu nay đều không hề để ý đến, cô thật ra đã cô đơn nhiều đến vậy!
Lúc trước, thường thấy hình ảnh cô cười với mình, chạy mãi sau mình, cứ tưởng cô là một người luôn vui vẻ, nhưng mà bây giờ mới nhận ra cô thực chất rất mong manh dễ vỡ
Hằng ngày đeo lên một cái mặt nạ, một cái dành cho Hứa gia, một cái dành cho những người ngoài, Thời Cảnh Thường thật hoài nghi, vậy cô có đeo mặt nạ khi ở trước mặt anh hay không?
Anh đều đã thấy bộ mặt vui vẻ của cô, bộ mặt lạnh lùng của cô, kể cả gương mặt lúc cô ngủ, lúc cô khóc, lúc cô giận dỗi, anh cũng đã thấy hết, nhưng những thứ đó có phải thật hay không?
Hay là cô cũng đang đeo một cái mặt nạ khác trước mặt anh???
Thời Cảnh Thường vén tóc Hứa Sơ Sơ , rải đều nó lên mặt gối trắng toát
Sau đó, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ! Lần này anh hôn cô trong sự tỉnh táo nhất anh có!
Rời trán Hứa Sơ Sơ, đôi mắt Thời Cảnh Thường đen láy, nói:
- Từ nay về sau, chú sẽ không để cháu một mình nữa Bất cứ thứ gì, bất cứ điều gì, chú nhất định cũng sẽ cùng cháu đối mặt!
Lời nói này thốt ra, Thời Cảnh Thường tự thấy rõ nó có bao nhiêu phần thật, anh giờ phút này hiểu rất rõ, rằng trong mình có rất nhiều sự khao khát, khao khát được che chở cô gái nhỏ đang nằm đây với toàn bộ những gì anh có!
Ánh trăng lên cao, chiếu sáng mọi thứ dưới mặt đất, trong vô tình, nó như đã chiếu sáng tấm lòng của Thời Cảnh Thường
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com