Thẩm Nguyệt với Hứa Sơ Sơ ăn cơm xong, cô đề nghị lên máy bay về Anh quốc để kiểm tra vết thương, nhưng Hứa Sơ Sơ lại từ chối, kiên quyết muốn ở lại Trung Quốc
Hết cách, Thẩm Nguyêt còn có việc phải làm, nên phái một đám người đi theo bảo vệ Hứa Sơ Sơ
Lúc Thẩm Nguyệt lên máy bay, vẫn còn nhìn lại hỏi cô một câu:
- Sơ Sơ, cơ thể cậu thực không sao đấy chứ?
Hứa Sơ Sơ mỉm cười, đáp:
- Cơ thể mình mình hiểu rõ nhất, nó rất ổn, không sao cả! Cậu đừng lo lắng nữa
Thẩm Nguyệt thở hắt ra một hơi, hỏi tiếp:
- Rốt cuộc ở đây có gì tốt, mà cậu muốn ở lại như vậy? Về với mình không được hơn sao?
Hứa Sơ Sơ lại cười, trả lời:
- Mình còn có việc muốn làm ở đây! Thẩm Nguyệt, cậu cứ đi làm chuyện của cậu đi, không cần phải bận tâm mình!
Thẩm Nguyệt cuối cùng vẫn không thuyết phục được Hứa Sơ Sơ, đành nói:
- Vậy thôi, làm xong việc ở đây, mình cho người qua đón cậu, phải ngay lập tức về kiểm tra, biết không?
Hứa Sơ Sơ gật đầu như gà mổ thóc, thấy được lời hứa cuả cô, Thẩm Nguyệt mới an tâm rời đi
--------------------------------------
Vài ngày sau, tại khu nghĩa trang Hứa gia,
Hứa Sơ Sơ đứng trước ngôi mộ của Tô Huyên, cô nhẹ nhàng đặt một bó hoa xuống, lên tiếng:
- Mẹ, con tới rồi!
Hứa Sơ Sơ nhìn tấm ảnh xinh đẹp của mẹ mình, nói:
- Mẹ à, 3 năm nay con sống rất tốt, tuy trải qua rất nhiều chuyện nhưng con vẫn rất kiên cường, mẹ thấy con có giỏi không?
- Lần này, quay về nơi đây, con thật sự đã chuẩn bị tâm lí rất chắc chắn mới dám trở lại Biết rõ những gì mình đang làm và sắp phải làm, con sẽ ổn thôi, đúng không mẹ?
Hứa Sơ Sơ đưa mắt nhìn xung quanh, mắt cô hơi đỏ, nói tiếp:
- Mẹ à, con sẽ đưa được ba và ông nội về đây thôi, con đã biết hài cốt của bọn họ ở đâu rồi, vậy nên mẹ đừng lo lắng nhé
- Khi nào thù còn chưa được báo, con nhất định vẫn sẽ tiếp tục sống, tiếp tục trả thù! Chỉ mong mẹ trên trời có linh thiêng, hãy giúp con chiến thắng được trái tim mình, bởi vì con đã phạm phải điều không nên nhất, mới gây ra cớ sự như ngày hôm nay
Hứa Sơ Sơ nói xong, cô vươn tay sờ vào bia mộ của Tô Huyên, lên tiếng:
- Mẹ, nếu như lần này người chết không phải Thời Cảnh Thường, vậy thì người đó chính là con Con đã sống trong xấu hổ quá nhiều rồi, bây giờ không làm được nữa, vậy thì chỉ có cái chết mới đền được tội với Hứa gia mà thôi!
Hứa Sơ Sơ hơi cúi đầu, nói lí nhí:
- Hứa gia thật thất bại khi có một người như con Con xin lỗi mẹ!
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn