Mục lục
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Áp nhìn con Linh Đang đã vỡ được một lúc lâu trước mặt.

Hôm nay là ngày mười chín tháng ba. Hàng năm, ngày mười chín tháng ba chính là sinh nhật của nhị sư huynh hắn, Hỗn Bằng tổ sư.

Xưa nay lão vốn không mừng thọ, nhưng hôm nay, vào ngày mừng thọ không biết bao nhiêu tuổi, lão không biết tại sao lại tâm huyết dâng trào, tràn đầy hứng khởi mời người ta đến dự đại tiệc. Ngoài trừ đại sư huynh Hồng Quân lão tổ hành tung bất định không mời được ra, lão mời tất cả mọi người, trong đó có tam sư tỷ Nữ Oa nương nương và hắn – tứ sư đệ từ trước đến giờ thậm chí còn không có cảm giác tồn tại.

Sau đó, thật không khéo, vào lúc đang uống trà, hắn liền lỡ tay đánh vỡ Linh Đang của nhị sư huynh.

Vốn hắn cảm thấy không có gì ghê gớm cả. Một con Linh Đang thôi mà, nhị sư huynh là đại thần có bối phận cao nhất trong thiên địa, đã tự mình làm ra không biết bao nhiêu món pháp khí mà chúng thần Tiên giới tha thiết mơ ước, không phải sẽ chữa được nó sao?

Nhưng sự tình hiển nhiên không đơn giản như hắn nghĩ.

" Nó là Hỗn Nguyên Bảo Linh." Nữ Oa thở dài, " Là món quà mà sư phụ tặng nhị sư huynh từ nhỏ."

" Thế thì sao?" Lục Áp nhún vai.

Sư phụ của họ chính là Sáng Thế Thần Nguyên Linh, đã hóa thân thành Thiên Đạo mấy chục vạn năm rồi. Quà tặng bình thường cũng không phải là bảo vật gì đặc biệt lợi hại, coi như hắn phá vỡ, sư phụ nhất định vì thương hắn là đồ đệ mà không trách phạt.

" Linh Đang này do sư phụ làm, dĩ nhiên cũng mang theo thần thức của sư phụ. Nó cực kì dễ ghi hận, muốn trả thù ai đều sẽ không nể mặt." Hỗn Bằng cười cười nhìn khuôn mặt không có chút áy náy nào của Lục Áp, thật khó tưởng tượng được, vị sư đệ này lại chính là người suốt ngày lăn lộn khóc lóc cầu xin trước mặt sư phụ, khiến lão nhiều lần gặp phải xui xẻo.

" Không chỉ dễ ghi hận, nói một cách chính xác, ai chọc vào nó đều là người vô cùng xui xẻo."

Nữ Oa nhất mực trách trời thương dân, tuy rằng từ nhỏ không ít lần bị Lục Áp "hãm hại" nhưng vẫn lo lắng cho vị tiểu sư đệ mưu mô xấu tính, hơn nữa còn chưa bao giờ ăn nói khép nép này của mình, không biết hắn có ứng phó được với cơn tức giận của Bảo Linh hay không.

" Phải phải." Hỗn Bằng mặt mày hớn hở, nói, " Ta nhớ ba vạn năm trước, ta chỉ chê nó dài một câu, kết quả sau đó liền bị ngã liên tiếp chín chín tám mươi mốt lần. Lần này ngươi đánh vỡ nó, không biết cuối cùng sẽ như thế nào?"

Lục Áp còn chưa kịp cả kinh, Nữ Oa lại tiếp tục nói.

" Không sai. Nếu ai chọc phải nó, nó tất nhiên sẽ làm người này chịu đủ chín chín tám mươi mốt lần xui xẻo mới thôi. Trên người nó có thần niệm mà sư phụ lưu lại, được Thiên Đạo bảo vệ bằng một tấm chắn, ngươi và ta không thể hóa giải. Lần này ngươi khiến nó tức giận như vậy, ta tính toán, tuyệt đối không chỉ là ngã dập mặt đơn giản như thế đâu."

Một cơn ớn lạnh chạy thẳng xuống gáy Lục Áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang