Mô Cửu liếc nhìn Cách Hàng.
Xử phạt cũng đã xử phạt xong, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy tên Cách Hàng cặn bã này cũng nên bị trừng phạt?
Có điều nàng vẫn chỉ là một tiểu thiên binh, không dám khiếu nại Ngọc Đế, liền hắng giọng tặng Hồ Vương một ánh mắt kì quái. Hồ Vương không hề có hảo cảm với Xiển giáo, nàng còn có thể nhớ thay lão, đám người Cơ Mẫn Quân chạy đến Thanh Khâu ngang ngược như thế nào đấy. Lão ra ước hẹn với Minh Nguyên Tông, lúc này không cảm thấy không nên tha cho Xiển giáo sao?
Hồ Vương là ai? Bụng dạ lão cực kì nham hiểm.
Hung thủ đã bắt được, nhưng việc lão gϊếŧ đệ tử Xiển giáo đã có bút trướng treo ở Đâu Suất Cung, nếu Thái Thượng Lão Quân truy cứu, lão thể nào cũng phải ăn nói khép nép vài câu chứ nhỉ?
Vì thế, thấy ánh mắt Mộ Cửu chiếu tới, tâm trạng của Hồ Vương liền dao động.
Ý tứ của nha đầu này rõ ràng chính là không muốn buông tha cho Cách Hàng, nhắc đến chuyện này cũng đúng, nếu Xiển giáo không tác quái như vậy, Cách Hàng vu cáo Vũ Đức nhà người ta, Vũ Đức lấy đâu ra lá gan gây xích mích với họ? Ngược lại, nếu lão không đánh đòn phủ đầu, Thái Thượng Lão Quân cũng sẽ mượn cớ sinh sự, không bằng lão ra tay trước!
Lại nói, sau lưng nha đầu này không phải còn có một cái núi dựa khổng lồ sao? Cái vị đó ở đây, lão sợ cái chim a!
Tâm trạng vừa ổn định, ngay khi Ngọc Đế vừa nhấc mông định rời đi, lão nói: " Thánh Thượng xin hãy chậm đã. Thần còn có lời muốn nói."
Ngọc Đế không thể làm gì khác hơn là ngồi ngay đoan chính lại, nói: " Không biết Hồ Vương còn có chuyện gì?"
Đều trải qua những tháng ngày cùng nhau trên tầng trời thứ 39, Ngọc Đế vẫn nên cho Hồ Vương mấy phần mặt mũi.
Hồ Vương nói: " Thần cho rằng, chuyện này tuy tội là ở Vũ Đức, nhưng xem xét nhân quả, cũng có quan hệ với chuyện Xiển giáo những năm gần đây quá mức hung hăng. Năm đó Vũ Đức rõ ràng không biết Phi Y đã có chồng, Cách Hàng làm sao có thể vu cáo hắn chủ động quyến rũ? Nếu Cách Hàng không vu cáo, những chuyện sao đó cũng đã không xảy ra.
Vì lẽ đó, thần cho rằng, Vũ Đức có tội thì nên nghiêm trị, nhưng nếu Thiên Đình mai sau muốn trách khỏi loại mầm họa này thì còn phải đốc thúc Cách Hận Thiên quản giáo môn đồ cho tốt. Chí ít, Cách Hàng cũng phải chịu phạt thì mới công bằng."
Thái Thượng Lão Quân nghe xong quả thực liền tức điên.
Lão hồ ly này gϊếŧ nhiều môn đồ của hắn như vậy hắn còn chưa tính sổ, lão lại dám gây chuyện cho hắn!
Nào có cái lí đó!
Hắn nói: " Cách Hàng quả nhiên có lỗi, nhưng Thanh Khâu cũng không phải không sai. Thanh Khâu gϊếŧ chết nhiều môn đồ Xiển giáo, kính xin Thánh thượng ban cho công đạo!"
Hồ Vương không nhanh không chậm đáp lời: " Thanh Khâu ta tuy rằng gϊếŧ nhiều đệ tử Xiển giáo, nhưng cũng là có kẻ giả dạng. Chuyện này làm sao có thể trách ta? Lại nói, đây là ân oán của các ngươi, trái lại còn làm liên lụy đến cửu vĩ hồ tộc của ta, ta có tội không? Bây giờ ta không đòi các người trả mạng, chỉ muốn các ngươi chỉnh đốn nội vụ, Lão Quân ngươi kiêu căng ngông cuồng như vậy, thực sự khiến người ta khó có thể tâm phục."
Thái Thượng Lão Quân chuyên tâm tu đạo, nào có thể nói lại được cái miệng của Hồ Vương?
Trong lòng hắn biết nếu làm náo loạn lên thì rất kì cục, liền trầm mặt, phất tay áo rời đi.
Mộ Cửu lén lút giơ ngón tay cái với Hồ Vương, lão cũng chớp chớp mắt nhìn nàng.
Ngọc Đế nơi này bị làm khó dễ, ai cũng có lỗi, hắn nên giúp ai đây? Vẫn là Vương Mẫu cơ trí, thấy thế liền quay sang Cách Hàng: " Ngươi nói xem chuyện này nên xử lí thế nào?"
Cách Hàng liếc nhìn Vũ Đức, quỳ xuống nói: "Thần cam nguyện bị phạt."
Vương Mẫu gật gù, liền nói rằng: " Cách Hàng cam nguyện bị phạt, vậy bổn cung liền xử ngươi quay về Cách Hận Thiên tư quá 300 năm. Chức vụ chưởng quản Binh bộ tạm thời bãi bỏ. Mặc kệ Xiển giáo có hay không càn rỡ như lời Hồ Vương nói, Lão Quân cũng nên quay về cảnh cáo đệ tử, có thì phải thay đổi, không thì phải càng thêm nỗ lực. Có điều Thanh Khâu bên này, Hồ Vương cũng nên hối cải mới phải, há có thể không phân tốt xấu liền đại khai sát giới?"
Lời của Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân không tiện nói gì, ngược lại cũng biết Ngọc Đế bị vợ quản nghiêm ngặt thế nào, lại nói, mặc kệ thân phận của hắn cao thế nào, Ngọc Đế này chính là do Hồng Quân lão tổ đưa lên, hắn làm sao có thể trắng trợn bôi xấu mặt mũi sư phụ, bởi vậy cũng xuống thang: " Nương nương thánh minh. Cách Hàng nên tự kiểm điểm lại."
Hồ Vương bên này đã hoàn thành mục đích bôi xấu Xiển giáo, rất cao hứng vì xả được giận, lời Vương Mẫu bảo lão hối cải ra sao, lão đã sớm không để trong lòng rồi.
Ngọc Đế thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào họ nói: " Nếu không còn chuyện gì, Tuần Sát Ty Lưu Tuấn hãy mang mọi người đến Hỏa Vương sơn nhận lại pháp khí."
Vũ Đức mất hết niềm tin, hướng về phía bảo tọa cúi người: " Tội dân kính xin thánh thượng cho phép, nếu tương lai có tung tích của Phi Y, mong thánh thượng có thể cho phép tội dân gặp nàng một lần."
Ngọc Đế trầm mặt: " Ngươi gặp thì có ích gì..."
Hắn còn chưa dứt lời, Vương Mẫu nương nương liền ho khan chen vào: " Vũ Đức mặc dù có lỗi, nhưng sự si tình này thật khiến người ta phải thay đổi sắc mặt. Người như ngươi quả thật không có nhiều. Bổn cung cho rằng, nam nhân như vậy xứng đáng làm tấm gương cho toàn bộ tam giới này. Nhưng ngươi trả thù như vậy là không đúng, sau khi tái sinh hãy sửa sai hướng thiện."
Sau khi nói xong, bà thuận thế liếc mắt nhìn Ngọc Đế, không biết tại sao, vẻ mặt của Ngọc Đế bỗng nhiên đỏ lên.
Vụ án cứ như vậy mà báo cáo thắng lợi.
Sauk hi Ngọc Đế Vương Mẫu hồi cung, chúng tiên cũng giải tán.
Các tiên nhân còn đang chìm đắm bên trong ân oán tình cửu của Vũ Đức và Cách Hàng, Thiên Đình không có tiểu thuyết hay phim truyền hình, đoạn bát quái này cũng đủ để họ tám thật lâu.
Vũ Đức bị trảm tiên căn, đánh vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp không có cơ hội thành tiên. Có điều, Mộ Cửu nghĩ, có thành tiên hay không đối với hắn không có khác biệt quá lớn, trong lòng hắn trước sau chỉ quan tâm đến Phi Y, cỗ si tình của hắn quả nhiên đáng quý, nhưng tính tình hẹp hòi cực đoạn thật khiến người ta khó ôm hi vọng.
Yêu mà xoắn xuýt mệt mỏi như vậy, thà rằng không yêu.
Mộ Cửu nhìn Vũ Đức bị giải đi mới bước ra khỏi điện, lơ đãng ngẩng đầu lại nhìn thấy Cách Hàng đứng dưới môn hạm.
Tầm mắt của Cách Hàng vẫn rơi vào bóng lưng của Vũ Đức, vẻ ngạo mạn xem thường khi trước không còn tăm hơi, ngược lại có chút tiêu điều.
Điều này khiến nàng nhớ lại vẻ mặt của hắn khi Vũ Đức nói rằng hồn phách của Phi Y bị thả đi, khi đó hắn rất kinh ngạc, còn có một tia tiêu điều như lúc này, chẳng lẽ hắn thật sự không biết chuyện? Nhưng Vũ Đức nói cũng rất đúng, nếu không phải hắn làm, vậy là ai làm đây?
Khi nàng đang buồn bực, Lưu Tuấn đi đến: " Ngươi đang ngơ ngẩn ở đây làm gì?"
" Ta đang suy nghĩ xem Phi Y đã đi đâu." Nàng nhỏ giọng đáp.
Danh Sách Chương: