Long Vương xé rách chiếc túi, lấy Xích Diễm Đan ra, nhất thời mười ngón tay đều run rẩy.
" Ném kẻ này vào ngục, dùng băng xích niêm phong thần thức và linh lực của nàng, sáng mai trời vừa sáng liền giải tới Ngọc Lĩnh!"
Mộ Cửu không nghĩ rằng lấy hạt châu này ra lại khiến chuyện ngày càng bết bát, nếu sớm biết Long Vương đau lòng con trai đến mức này, nàng đến chết cũng sẽ không giữ bên người a!
Cua tướng quân mang theo mấy người nữa lại kéo nàng lên, đẩy ra khỏi hoa viên.
Lục Áp gần đây không hề ra ngoài.
Tuy rằng từ khi Hồ Vương đi chọc Hỗn Nguyên Bảo Linh thì vận xui phần lớn đều đã chuyển lên người lão, nhưng bởi con hồng hồ ly kia dám lén lút truyền mị thuật cho Mộ Cửu, hắn liền ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Mộ Cửu ngày càng thăng tiến, nhưng lại không có trong tay bản lĩnh bảo mệnh, con hồng hồ ly kia còn biết truyền cho nàng phép thuật phòng thân, làm sao hắn có thể không giúp nàng đây?
Vì thế, hắn đóng cửa, định làm cho nàng một bộ phương pháp tu luyện, hắn phải giúp nàng mạnh hơn.
Tuy rằng nàng chưa hoàn toàn đả thông được kinh mạch nhưng ngộ tính tu luyện cao, dạy nàng không khó.
Mà đầu óc nàng chậm chạp thì Lục Áp cũng không gấp, hắn cái gì cũng không có nhiều, chỉ có thời gian là nhiều nhất.
" Keng keng..."
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện hai đạo phù, chuông báo hiệu bỗng nhiên vang lên.
Hắn bấm chỉ tính toán, là tin tức của Hồ Vương.
Thời gian Hồ Vương đi đến tầng trời thứ 39 đã hơn một năm, đương nhiên cũng không tính là lâu, một năm ở đó tương đương với một tháng ở Thiên Đình.
Trong vòng một năm nay, Hồ Vương truyền cho hắn không ít đạo phù, nhưng tất cả chỉ đều có một ý, chính là vẫn chưa thể đắc thủ!
Hắn cũng không giục. Hỗn Bằng là người cực kì sáng suốt, Hồ Vương lượn lờ trong Linh Tê cung, tám phần mười hắn cũng đoán ra nguyên nhân, Hỗn Nguyên Bảo Linh đương nhiên sẽ được bảo vệ chặt chẽ.
Nói cũng lạ, khi bé hắn chuyên gia nghịch ngợm, lại được sư phụ cưng chiều, cho tới nay, người bị hắn chỉnh thảm nhất chính là Hỗn Bằng, mà hắn thì vẫn chưa tìm được cơ hội trả thù. Lần này vất vả lắm mới thấy được hắn thất thủ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để cười trên sự đau khổ của người khác như vậy?
Có điều nói tới đây, hắn thật sự có chút hoài nghi, hắn sở dĩ làm vỡ Linh Đang chính là do cái tên Hỗn Bằng đó cố ý đào hố...
" Lục Nhai! Lục Nhai! Không tốt! Vừa rồi người của Thiên Binh Doanh đến báo, Cửu Cửu không biết đã bị quái nhân nơi nào bắt đi rồi!"
Chính vào lúc này, Mộ Tiểu Tinh lo lắng xông tới, kinh hãi túm lấy tay hắn cầu cứu.
Bị bắt đi rồi?
Lục Áp ngay lập tức đứng lên.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, không thể nào. Công lực của nàng hiện tại đã bằng một Tán Tiên, tuy tu vi không đủ, không sử dụng được phép thuật, nhưng linh lực và khả năng sử dụng pháp khí trên người cũng đủ để bù đắp tất cả những thiếu sót đó!
Hắn vội vã tính toán qua một chút, sắc mặt cũng không khỏi trở nên âm trầm: " Khối ngọc bội ta đưa cho nàng lần trước đâu? Nàng có mang theo không?"
Mộ Tiểu Tinh ngẩn người, nhớ lại: " Không có! Nàng vừa đưa A Phục trở về liền có người đến bảo nàng đi Kỳ Tử Sơn, xiêm y thay vội, ngọc bội liền để ở nhà! Khối ngọc bội đó có quan hệ gì đến chuyện này sao?"
Lục Áp chau mày, đương nhiên là có quan hệ!
Mộ Cửu gϊếŧ Trần Bình, hiện trường sẽ lưu lại hơi thở của nàng, Băng Hồ Long Vương và Hỏa Phượng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đương nhiên có thể tìm được. Ngọc bội của hắn giúp nàng che giấu khí tức, họ sẽ không tìm được, nhưng nàng cởi ngọc bội xuống, chẳng phải là để cho họ trong nháy mắt biết được hành tung?!
" Ta đi Long Cung một chút!" Nói rồi, hắn liền mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Tiểu Tinh bận bịu đuổi theo: " Ta cũng muốn đi!"
Lục Áp chỉ bỏ lại một câu: " Ngươi trông nhà!" sau đó liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi Mộ Cửu bị kéo đi, Long Vương cầm Xích Diễm Đan trở về tẩm điện.
Bên trong tẩm điện chỉ có cá chép tinh hầu hạ, Vương Hậu từ lâu đã ly thân với hắn, một chút mùi phấn son cũng không có.
Hắn vừa ngồi xuống cầm chén trà, Quy Thừa Tướng liền đi vào: " Đại Vương! Bên ngoài có một tiểu tiên, yêu cầu được gặp đại vương."
" Tiểu tiên?" Long Vương buông chén trà xuống, hắn có quen biết tiểu tiên nào đâu, nhưng dù sao cũng không biết đó là thần thánh nơi nào, bèn nói, " Mời đến."
Đến tiền điện, thấy đứng bên cạnh Quy Thừa Tướng là một tán tiên ngọc thụ lâm phong, khí chất khó nói nên lời, Long Vương hơi nheo mắt, chắp tay hỏi: " Xin hỏi các hạ là?"
Băng Hồ Long Vương đương nhiên chưa từng thấy qua bộ dáng của Lục Áp, hắn là con thứ của Đông Hải Long Vương Ngao Nhiễm, tên là Ngao Sâm, sau khi trưởng thành liền được Ngao Nhiễm phong hảo quản lí băng hồ, số lần Ngao Nhiễm được gặp Lục Áp cực ít, đứng nói đến hắn.
" Ta là Lục Nhai, đến từ Thiên Đình, xin hỏi Long Vương, vợ chưa cưới Quách Mộ Cửu của tệ nhân hiện tại đang ở quý cung?"
Hóa ra là đến vì nữ tử kia! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị hắn tìm ra.
Ngao Sâm tối mặt, vì sợ bị Lục Áp nhìn ra đầu mối nên chậm rãi bước tới vương vị, ngồi xuống: " Quách Mộ Cửu? Bản vương chưa từng nghe nói đến người này."
Lục Áp mỉm cười ôn tồn: " Long Vương bệ hạ, có người tận mắt nhìn thấy ngươi bắt nàng đi, Quách Mộ Cửu là thiên quan của Tuần Sát Ty Thiên Binh Doanh, nếu Long Vương phủ nhận, ta sẽ phải đăng báo Thiên Đình, phái người đén lục soát."
Ngao Sâm biến sắc, đứng bật dậy: " Ngươi dám!"
" Ngươi có thể thử." Lục Áp vân đạm phong khinh, trong mắt có hàn ý.
Ngao Sâm dừng lại.
Hắn vốn là bởi nghe Mộ Cửu nói nàng là người của Thiên Binh Doanh nên mới dùng băng xích niêm phong thần thức của nàng, không ngờ vẫn để cho Tán Tiên này phát hiện.
Bất quá hắn cũng không cần ngụy biện, chính là báo lên Thiên Đình, hắn cũng phải thay Trần Bình đòi công đạo!
Hắn lại tiếp tục ngồi xuống, cười lạnh nhìn Lục Áp: " Con trai ta là Long tộc, được pháp luật của Thiên Đình bảo vệ! Quách Mộ Cửu gϊếŧ con trai ta, bản vương có quyền bắt nàng, ngươi muốn mang nàng đi cũng không dễ dàng như vậy."
" Mặc dù Mộ Cửu gϊếŧ Trần Bình, nhưng đó cũng là do Trần Bình gây chuyện trước. Hắn không phải thần thú thủ hổ Tử Hiệp liên, nhưng cũng xông ra gây chuyện, Mộ Cửu gϊếŧ hắn là có nguyên nhân."
" Cái gì nguyên nhân hay không nguyên nhân!" Ngao Sâm vỗ bàn đứng dậy, " Con trai ta không phải yêu thú, gϊếŧ người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là thiên lý tuyên cổ bất biến!"
Lục Áp thở dài một hơi: " Nếu ngươi nói Trần Bình là Long tộc được Thiên Đình bảo vệ, Mộ Cửu thân là thiên quan cũng sẽ được bảo vệ, ngươi không thể tự ý làm hại nàng."
" Bản vương không quan tâm!" Ngao Sâm bước xuống thềm ngọc, cắn răng, " Ta muốn nàng phải đền mạng!"
Lục Áp không nói, cùng người như thế này dây dưa giảng đạo lý hiển nhiên là phí nước bọt.
Vì vậy, hắn tiến về phía trước hai bước, mỉm cười: " Nếu Long Vương không có ý định hòa giải chuyện này, vậy cũng chỉ có thể xin mời Thiên Binh Doanh đến giải quyết thôi." Dứt lời, hắn lấy ra một con hạc giấy tung ra ngoài cửa, hạc giấy cứ thế vỗ cánh bơi ra khỏi Long Cung...
Ngao Sâm lần đầu nhìn thấy hạc giấy có thể bay trong nước, lập tức không nói nên lời.
Danh Sách Chương: