Khi đến Bắc Di, trời đã có ánh sao, đến được Băng Hồ thì trăng cũng đã sáng.
A Phục rầm rì không chịu đi, tiểu tử này cả ngày không được ăn thịt, đã không vui từ lâu rồi.
Mộ Cửu kéo miệng nó ra nhét vào đó hai viên tiên đan, lúc này nó mới vui vẻ đứng lên.
Bước xuống Băng Hồ, tránh nước đi vào, Ngao Khương bỗng nhiên đi chậm lại, cuối cùng dừng lại trước kết giới ngoài cửa cung.
" Sao vậy?" Mộ Cửu hỏi.
Ngao Khương cau mày: " Hôm nay có thêm binh trị thủ."
Mộ Cửu ngạc nhiên, nhìn trái phải, hình như đúng là đông hơn khi trước.
Đang tốt sao lại tăng cường thủ vệ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Còn chưa hoàn hồn, Ngao Khương đã mở kết giới, bước vào trong.
Mộ Cửu cũng vội vã mang A Phục theo đi.
Nàng mới tiến vào cửa cung liền nghe thấy thanh âm của Quy Thừa Tướng: " Đông Hải bên kia vãn không có tin sao? Đại hoàng tử đâu?! Nhị công chúa đâu?! Nhanh đi tìm đi! Đám rác rưởi các ngươi!..." Cùng với tiếng chửi còn có rất nhiều thanh âm huyên náo, không thanh âm nào không mang theo sự kinh hoàng kinh ngạc, ngay cả tiên hạc ngày thường vẫ nhàn nhã chậm rãi trong đình viện cũng không thấy bóng dáng.
Có thể nói, Long Cung đã biến thành hỗn loạn.
" Đã xảy ra chuyện gì?!"
Ngao Khương gấp gáp bước tới, thanh âm cũng rõ ràng bất ổn.
" A, Điện hạ ngài về rồi!"
Quy Thừa Tướng nắm lấy tay hắn, nước mắt đầm đìa: " Đại Vương không tốt rồi! Ngài vừa đi đâu thế!"
" Ông ấy làm sao?" Ngao Khương cho dù không cảm thấy bị sỉ nhục nhưng sắc mặt cũng hơi đổi.
Mộ Cửu cũng không kìm được đi tới: " Long Vương không ổn rồi?"
Bệnh của Ngao Sâm nặng như vậy? Sẽ không đúng lúc vậy đi, bên kia vừa chết một Vân Tha, cái mạng già của Ngao Sâm bên này chẳng lẽ cũng khó giữ?
Quy Thừa Tướng cũng nhìn thấy nàng, đồng thời cũng nhìn thấy Bạch Hổ bên chân nàng, lúc này mới cúi người nói: " Hóa ra Quách đại nhân cũng tới!"
Mộ Cửu hỏi lão: " Long Vương bị bệnh gì, người hiện tại đang ở đâu?"
Quy Thừa Tướng lập tức lại chảy nước mắt, nhưng không nói, chỉ dẫn hai người đi theo.
Đi đến Ngọc Lan Điện mà Ngao Sâm ở.
Thành thật mà nói, Mộ Cửu từ khi bước vào ngưỡng cửa nơi này vẫn không tin Ngao Sâm, sau khi nghe lời nói của Vân Khiển, nàng đối với Ngao Sâm liền tràn đầy hoài nghi, không phận nhận định, mà là hoài nghi, vì nàng không tìm được lỗ hổng trong lời Vân Khiển, tuy nàng biết vẫn nên nghe Ngao Sâm giải thích, nhưng trong lòng cũng đã tiếp nhận giải thích của Vân Khiển.
Vì thế, vừa nhớ rằng khi trước Ngao Khương nói rằng Ngao Sâm bị bệnh nặng, nàng liền nổi lên nghi ngờ, nếu tâm cơ Ngao Sâm sâu như vậy, ai biết lần "bệnh" này của hắn còn có dụng ý gì khác?
Thế nhưng, vừa bước vào Ngọc Lan Điện, nhìn thấy đầy phòng là vẻ ảm đạm, đậm mùi thuốc, Ngao Sâm khô gầy, sắc mặt vàng như nghệ nằm trong tẩm điện, nghi ngờ vừa nổi lên trong lòng nàng liền nuốt về.
Ngao Sâm khi trước tuy xấu, nhưng ít nhất thì vẻ uy vũ vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, bởi vậy tổng thể coi như khá ổn, thế nhưng Ngao Sâm trước mắt thật không dùng được một chữ "xấu" để hình dung. Đôi mắt sáng sủa trước khi nay hoắm sâu xuống, hai má cũng xệ xuống, khiến đôi mắt càng thêm tối tăm.
" Đại Vương, Tam điện hạ về rồi. Còn có, Quách đại nhân từ Thiên Binh Doanh cũng đến."
Quy Thừa Tướng nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nói, nhưng trong phòng yên tĩnh, Mộ Cửu vẫn nghe được.
Ngao Sâm mở mắt ra, mí mắt híp lại nhìn Ngao Khương đứng dưới liêm long, không nói gì, quay đầu nhìn thấy Mộ Cửu đứng phía xa mới nhíu mày nói: " Ngươi cũng tới?"
Âm thanh tuy rằng suy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng không thở dốc.
Mộ Cửu gật đầu coi như đáp lại, tiến về phía trước: " Long Vương đây là thế nào?"
Ngao Sâm được Quy Thừa Tướng đỡ dậy một chút, không đáp nàng mà lại hỏi: " Là Ngao Khương tìm ngươi tới?"
Ngao Khương khẽ cắn răng cúi đầu.
Mộ Cửu thay hắn giải thích: " Tam điện hạ nói Long Vương thỉnh thoảng có bệnh, mà tung tích của Ngao Nguyệt công chúa không rõ, liền thỉnh cầu ta lấy danh nghĩa thiên quan cùng hắn đến Ngọc Lĩnh cầu vấn. Điện hạ tâm ưu bào tỷ, ta thấy phần tâm ý này có thể lý giải được."
Ngao Sâm yên lặng một chút rồi nói: " Vậy kết quả thế nào?"
Mộ Cửu lập tức đáp: " Vân gia nói Cổ Điêu không liên quan đến họ."
Lông mày Ngao Sâm khẽ nhúc nhích, nhìn xuống giường không lên tiếng.
Mộ Cửu sờ đầu A Phục đang ngồi dưới đất, lại nói: " Còn có một tin không biết Long Vương đã biết chưa. Vân Tha chết rồi."
Gương mặt Ngao Sâm co quắp, ánh mắt chuyển qua: " Chết rồi?"
Mộ Cửu gật đầu: " Ta cho rằng Long Vương nên biết mới phải. Dù sao Vân gia nói, Vân Tha chết vì Băng Phách Âm Khóa biến mất. Chúng ta tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, mà Vân gia thì nói rằng, Băng Phách Âm Khóa chính là do Long Vương lấy đi vào đêm chúng ta đi Ngọc Lĩnh. Vân gia còn nói, chúng ta sở dĩ đi Ngọc Lĩnh, chính là bởi Long Vương đã sớm nhìn thấy dã tâm của Vân gia, tương kế tựu kế. Đối với chuyện này, Long Vương có điều gì muốn nói không?"
Ánh mắt Ngao Sâm lập lòe nhìn về phía trước, cổ họng truyền đến một chuỗi âm thanh mơ hồ, qua nửa khắc, hắn mới quay mặt lại, sắc mặt không rõ là kinh ngạc hay là tâm tình khác. Hắn vẫn không nhúc nhích ngồi đõ, như một cành cây khô bọc trong gấm vóc.
Những thị vệ đứng bên cạnh đều nín thở không dám nói gì.
Mộ Cửu liền quay sang Quy Thừa Tướng: " Thỉnh cầu giúp ta mang A Phục đi ăn chút gì đó."
Quy Thừa Tướng lúc này mới giật mình hồi phục từ sững sờ, đồng ý, lại nhìn Ngao Sâm trên giường.
Ngao Sâm duỗi ra đôi tay gầy như cành củi, vẫy vẫy: " Các ngươi đều lui xuống đi."
Quy Thừa Tướng yên lặng lĩnh mệnh, ra lệnh cho những người khác, mang theo A Phục lui ra ngoài.
Trong điện nhất thời liền trống trải, Ngao Sâm thở dài, lần thở dài này lập tức ảnh hưởng đến chân khí, hắn ôm ngực thở dốc dồn dập.
Ngao Khương nắm chặt tay nhìn hắn, không hề tiến lên.
Mộ Cửu đến bắt mạch cho hắn, nhớ tới trong túi còn mấy viên đan dược hộ khí mà Lục Áp cho liền lấy ra một viên đút cho hắn.
Thuốc tất nhiên là linh nghiệm, rất nhanh hắn không thở nữa, chân khí cũng dần dần bình ổn xuống.
" Không ngờ ngươi lại có loại linh dược này." Ngao Sâm tìm tòi nhìn nàng, chống người ngồi dậy, " Ngươi vừa rồi nói không sai, Vân gia nói cũng không sai, Băng Phách Âm Khóa là ta lấy về."
Hai tay nắm chặt của Ngao Khương cũng đã bắt đầu run rẩy.
Mộ Cửu liếc nhìn hắn, không quá bất ngờ.
Nàng nói: " Không biết Long Vương lấy lại Băng Phách Âm Khóa vì lí do gì? Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, Vân Tha không có nó thì sẽ chết? Không nghĩ tới cứ như vậy, Vân gia sẽ biến ngươi thành kẻ thù đoạt mệnh?"
" Sao ta lại không nghĩ tới? Nhưng ta đâu có cách nào? Vân Khiển đối với ta xưa nay không có chân tâm, nàng tiếp cận ta ngàn năm qua chỉ vì Băng Phách Dương Khóa, ta sao có thể cho phép đồ của ta lưu lạc trong tay họ!"
Danh Sách Chương: