Mục lục
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Trạm quay đầu liếc nó một cái, khinh thường nhắm mắt lại.

Không Quang nổi giận, đột nhiên thân thể khổng lồ cử động, vẫy đuôi một cái, cái đuôi rắn tráng kiện quăng về phía Bạch Trạm.

Bạch Trạm nhanh chóng giang cánh lùi về phía sau ba trượng, lớn tiếng quát: " Ngươi bị bệnh à!"

" Ngươi mới bị bệnh! Ta không chọc giận ngươi, ngươi lại chạy tới mắng ta, bệnh của ngươi cũng không nhẹ đâu!"

Không Quang một bên mắng, một bên công kích Bạch Trạm, Bạch Trạm nào có cơ hội cãi lại? Bất đắc dĩ, nó đành phải ứng chiến, trong lúc nhất thời, Mộ Cửu chỉ nhìn thấy hai luồng sáng màu trắng bay qua bay lại như chim trong không trung.

Mộ Cửu nghe chúng nói chuyện, cuối cùng mới hiểu Lục Áp vừa mới làm gì.

Mà nàng càng không ngờ, hai tên gia hỏa xuất thân cao quý này lại dễ dàng tức giận, hiếu chiến như thế! May mà đây chỉ là ngục giam bình thường, nếu chúng bị phái đi canh giữ địa ngục U Minh gì đó, các loại yêu ma có bản lĩnh bên trong còn không thừa dịp chúng đánh nhau mà trốn ngục sao?!

Nói vậy, lúc trước Ngọc Đế quả nhiên quá xem trọng hai lão Bạch Trạch Đằng Xà, thế mà cũng đồng ý.

" Bây giờ làm gì?" Nàng quay đầu nhìn Lục Áp. Tuy thủ đoạn của hắn có chút đê tiện, nhưng dù sao đã như vậy rồi, tranh luận cũng không có ý nghĩa.

" Rất đơn giản." Lục Áp nhún vai, nhẹ nhàng ném vào "chiến trường" một quả cầu lửa. Quả cầu lửa vừa vặn đập trúng chưởng lực của Không Quang, nổ oành một tiếng lớn, thiếu chút nữa thiêu hết lông mày Bạch Trạm!

Chúng bận bịu đánh nhau, đương nhiên không ngờ tới chuyện sau lưng có người giở trò.

" Chết tiệt! Ngươi dám đùa với lửa ở đây?" Bạch Trạm lùi lại vài bước, chỉ vào Không Quang mà mắng, sau đó lại vèo một cái vồ tới.

Không Quang hiển nhiên cũng sợ hết hồn, nhìn tay mình rồi lại nhìn bảo kính ảm đạm bên kia, không kịp vung đuôi, ăn một chưởng của Bạch Trạm.

Lục Áp kéo tay Mộ Cửu: " Đi nào."

Nói xong, hai người hóa thành một đám khỏi, lẫn vào hỏa diễm tiến vào bên trong Thiên Lao.

Bên trong còn có hai chiếc cửa đá đóng chặt nữa, mãi đến khi Lục Áp kéo tay nàng chen qua khe cửa, nàng mới hiểu tại sao họ phải biến thành khói.

Sau cửa là một hành lang thật dài, hai bên tường treo đèn. Hai người biến về nguyên thân, Lục Áp nói: " Hiện tại không sao nữa rồi, bên trong ngoại trừ còn một ngục tốt trực ban thì không còn gì đáng để đề phòng nữa. Đại Bàng bị nhốt tại phòng giam thứ mười lăm, đi về phía trước rẽ trái."

Đi thêm được hai bước, hắn lại dừng lại, cầm lấy tay nàng đưa lên trước mặt: " Tại sao tay ngươi lại thô như thế?"

Mộ Cửu đem tay mình rút về, tức giận đáp: " Luyện kiếm cả ngàn năm, có thể không thô được sao?"

Chưa được cho phép đã tự tiện cầm tay người ta, còn dám chê tay thô, đạo đức gì đây!

Rẽ trái, quả nhiên phòng giam của Đại Bàng đã hiện ra trước mặt.

Chỉ thấy phía sau song sắt có một con chim lớn đang ngồi xổm, tay chân đều bị còng lại, lúc này đang rụt cổ ngủ gật. Mộ Cửu nhìn nhìn một chút, quả nhiên chính là con chim dám trộm tiên tịch bài của nàng!

Nàng bố trí một đạo kết giới cách âm, sau đó gõ gõ song sắt.

Đại Bàng cử động cơ thể một chút, chẹp miệng hai lần, rồi lại cúi đầu ngủ tiếp.

... Nàng đã từng gặp mấy con heo tham ăn tham ngủ, nhưng chưa từng gặp con chim nào như thế đâu.

Mộ Cửu đang định đập song sắt tiếp, Lục Áp thấy vậy liền đưa tay đẩy mạnh nàng xuyên qua song sắt, sau đó bản thân cũng trực tiếp đi xuyên qua, đến bên người Đại Bàng, đưa tay nhấc lông mao sau gáy hắn lên. Chỉ nghe Đại Bàng kêu lên một tiếng chim, sau đó trợn mắt nhìn xung quanh.

" Tên nào liều mạng..."

Ánh mắt vừa chạm phải Mộ Cửu, hắn liền lập tức sửng sốt một chút, lại quay đầu nhìn Lục Áp, lông mao lập tức dựng hết lên như con nhím.

" Tại sao lại là các ngươi? Các ngươi tới đây làm gì?" Hắn trừng mắt nhìn họ, " Hình Bộ đã xử giam ta ba tháng rồi, các ngươi còn muốn thế nào?"

Lục Áp buông hắn ra, sau đó ngồi xuống trên cái bàn ăn cơm của hắn.

Đấy chính là bàn ăn cơm của hắn đó! Đại Bàng trừng mắt, nhưng có giận cũng không dám nói.

" Ta hỏi ngươi, ngươi đến từ Phạm Khâu Sơn sao?" Mộ Cửu lên tiếng.

Đại Bàng mở to mắt nhìn nàng: " Sao ngươi biết?"

Hắn không phủ nhận, vậy là đúng rồi?

Mộ Cửu nhíu mày, hỏi tiếp: " Ngươi đang ngây ngốc sống tốt ở đó, tại sao lại chạy lên Thiên Đình ăn vụng?"

" Ngươi quản làm gì!" Đại Bàng hếch cằm, ném nàng ra sau gáy.

Còn dám cứng miệng!

Mộ Cửu trầm mặt: " Xem ra ngươi không biết Thanh Xà tinh chết như thế nào rồi."

Đại Bàng lập tức cứng người, quay đầu lại: " Thanh Xà tinh nào?"

Mộ Cửu cười cười nhìn hắn.

Đại Bàng đứng bật dậy: " Nói mau!"

Mộ Cửu cố ý không muốn để ý đến hắn, nhưng nơi này không thích hợp ở lại lâu, kéo dài thời gian cũng vô ích, thích thú nói: " Hôm trước có một Thanh Xà tinh từ Phạm Khâu Sơn lên Thiên Đình cáo trạng gì đó, kết quả là đêm hôm đó bị gϊếŧ chết tại phường Khứ La Y. Càn Khôn Kính trong Thiên Binh Doanh không nhìn được quá trình nàng bị mưu hại, cũng không phát hiện ra người khả nghi. Khi chết, trên người nàng mặc Thân Thúy Thường, bên hông đeo một viên ngọc bội khắc hình hoa mẫu đơn. Ngươi biết nàng sao?"

Đại Bàng nhìn nàng thật lâu cũng không lên tiếng, mãi đến khi nàng động đậy muốn đứng dậy, hắn mới lẩm bẩm: " Chết rồi?"

Mộ Cửu nhìn hắn chằm chằm: " Phạm Khâu Sơn đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt của Đại Bàng thay đổi mấy lần. Một khắc sau, hắn liếc Mộ Cửu: " Tại sao ta phải nói cho ngươi?"

" Ngươi không nói thì thôi, nha môn dù sao cũng sẽ đi tìm hiểu." Mộ Cửu hừ lạnh, " Thế nhưng ngươi nên biết, một con yêu tinh chết, đối với Thiên Đình không tính là chuyện gì quan trọng. Mà Phạm Khâu Sơn có thể chết một Thanh Xà tinh, ngày khác tất có thể chết một con Đại Bàng. Ngươi không nói, ta cũng không gấp làm gì."

Đại Bàng trừng mắt nhìn nàng, động một chút là nguyền rủa người ta chết, cái miệng nhà ngươi độc thế làm gì?

Hắn ôm đầu ngồi xổm dưới đất, chán chường muốn chết.

Xem ra Pham Khâu Sơn nhất định có vấn đề, quả nhiên cái tên này sẽ không chỉ vì muốn cà lăm mà chạy lên Thiên Đình để rồi bị bắt!

Mộ Cửu giục hắn: " Nói mau!"

" Giục cái gì mà giục? Không phải nói ngươi không gấp sao!"

Đại Bàng buồn bực gắt lên với nàng, sau đó đứng dậy, đập cánh hai lần, tức giận: " Tộc Đại Bàng chúng ta đã sống trên Phạm Khâu Sơn mười vạn năm, trên núi vẫn mưa thuận gió hòa, thái thái bình bình, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ năm ngoái, các tộc liên tục có pháp khí mất tích. Ví dụ như Lang Nha Khiến của Lang tộc, ngân giáp của Xà tộc, vân vân..."

" Lúc đầu, mọi người đều chỉ cho rằng là do ai đó tay chân không sạch sẽ mà thôi, hơn nữa pháp khí thất lạc nói bình thường cũng không bình thường, nói quý giá cũng không quý giá, vì thế không ai để ý. Thế nhưng sau đó, các đồ vật tiếp tục mất tích, cuối cùng ngọc bạt trong cung Đại Bàng Vương cũng mất, tổ phụ ta cảm thấy không đúng, lúc này mới cho người thống kê. Sau đó mới biết, pháp khí thất lạc trên toàn bộ Phạm Khâu Sơn lên đến hàng nghìn món, ta phụ mệnh tổ phụ lên Thiên Đình báo án, vì thế mới ở đây!"

Hàng nghìn pháp khí mất tích?

Mộ Cửu sững sờ nửa khắc, sau đó lại nói: " Ngươi báo án thì cứ báo án, tại sao lại xông đến cung công chúa ăn vụng?"

Hắn vừa tự xưng là tôn tử của Đại Bàng Vương Phạm Khâu Sơn, là người có dòng dõi tôn giả, lẽ ra phải không biết đi ăn trộm chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK