Thế nhưng, Lục Áp vì nguyên thần đã xuất khiếu nên thân thể đặc biệt mềm mại, hắn vốn đã cao hơn nàng nhiều, hơn nữa Tử Kim chuông còn đang dao động, nàng không thể giữ hắn lại được.
Thượng Quan Duẩn thấy thế cũng nhào tới hỗ trợ, mặc dù có tốt hơn một chút, nhưng Tử Kim chuông rung lắc lại càng lợi hại, ba người lăn lộn trong kết giới như hạt dẻ trong nồi.
" Lục Nhai! Ngươi mau tỉnh lại!"
Mộ Cứu cố hết sức ôm lấy thân thể Lục Áp, ghé sát vào tai hắn la lên, nhưng hắn vẫn cứ hai mắt nhắm nghiền, nửa điểm phản ứng cũng không có. Hai tay nàng không rảnh để sử dụng hạc giấy, Thượng Quan Duẩn lại đang phải vận linh lực đối phó với sự rung chuyển của Tử Kim chuông nên không có cách nào hỗ trợ, thực sự là gấp chết người!
" Ngươi thả hắn ra! Hắn không chết được đâu!" Thượng Quan Duẩn cũng gấp gáp hô lên với nàng.
Thế nhưng, Mộ Cửu không làm được! Cho dù không chết được, nhưng nếu bị đập đầu thì phải làm sao bâu giờ? Bốn phía đều là linh lực của Mộ Dung Thiếu Khanh, tại sao hắn biết Lục Nhai sẽ không chết? Nàng cắn chặt răng kéo thân thể hắn đến gần, đưa hai tay ra ôm thật chặt, sau đó vận linh lực phòng thân, lăn lộn trong kết giới.
Khuôn mặt nàng ép sát vào mặt hắn, hai tay như kìm sắt siết chặt eo hắn, dù nàng bị đụng đến đầu váng mắt hoa cũng không dám thư giãn nửa phần.
Lục Áp đợi đến khi tiểu hồ ly hoàn toàn tỉnh táo, xác nhận nguyên đan trong cơ thể nó không còn dị dạng, đang muốn bảo Hồ Vương ra lệnh cho Mộ Dung Thiếu Khanh thu lại Tử Kim chuông thì đột nhiên liền cảm thấy xung quanh chấn động, bên tai có một hơi thở ấm áp không ngừng truyền đến. Khuôn mặt hắn lập tức biến sắc, nói một tiếng "Không tốt" rồi nhanh chóng quay về bên trong Tử Kim chuông.
Vừa bước vào bên trong Tử Kim chuông, Lục Áp liền cảm thấy trời đất rung chuyển, khắp nơi đều là linh lực chói mắt nhảy loạn, thần thức của Thượng Quang Duẩn đã từ từ yếu đi, mà Mộ Cửu thì đang liều mạng ôm chặt thân thể của hắn, mặc kệ bản thân bị va đập trong kết giới.
Những luồng linh lưc thỉnh thoảng bắn xuyên qua kết giới của nàng, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú bảo vệ thân thể của hắn, khuôn mặt của nàng kề sát, chịu hết thảy những công kích hướng về hắn, bàn tay đã từng bị hắn cười nhạo là thô ráp đang che đầu hắn lại, bị thương đến mức huyết nhục mơ hồ nhưng cũng không hề di chuyển nửa tấc.
" A Cửu!"
Lòng Lục Áp như bị một mũi đao xẹt qua, nguyên thần quay lại cơ thể, trở tay ôm nàng vào ngực, đau lòng lên tiếng: " Ta về rồi!"
Hết thảy linh lực của Mộ Cửu đều đang dùng để chống lại Mộ Dung Thiếu Khanh, bởi vậy cũng không phân tâm để cảm nhận sự biến hóa hiện tại, nàng chỉ có một ý nghĩa, nàng phải bảo vệ Lục Nhai đến khi hắn quay trở về.
Nàng không hề quên ai là người đã cứu nàng thoát khỏi sự vây hãm của Mật Dương Tông, không hề quên ai là người đã thay nàng trừng trị Dương Vận, càng không hề quên ai là người cứu nàng về từ ranh giới sinh tử ở Bắc Di đảo, là ai dẫn nàng đến Thanh Khâu đấu trí với đám hồ ly. Nàng sẽ không bỏ rơi Lục Nhai, cho dù nàng chết cũng sẽ không thể để hắn bị thương dù chỉ một chút!
Nàng không cảm nhận được rằng hắn đã trở về, nàng chỉ nhớ, hắn nói hắn sẽ chỉ đi một canh giờ, một canh giờ sắp qua rồi, hắn sẽ về nhanh thôi, chỉ cần hắn về, nàng sẽ không còn sợ hãi nữa.
Nghĩ như vậy, nàng lại càng thêm kiên định, bởi vậy không thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp mà cơ thể hắn truyền tới, cũng không nghe được hắn nói bên tai. Nhưng Lục Áp đang được nàng ôm chặt lại nhìn thấu được nàng, hắn thấy được trong mắt nàng không hề có sự kinh hoàng, chỉ có sự chấp nhất.
" Linh khí của nàng bị tiêu hao quá nhiêu, trước tiên hãy ngủ đi nhé."
Hắn cẩn thận ôm nàng vào lòng, sau đó ngưng tụ chân khí thành một đạo kim lôi, toàn lực hướng về phía đỉnh Tử Kim chuông đánh tới!
Tử Kim chuông lập tức nổ thành nghìn mảnh, sự chấn động dừng lại, linh lực biến mất, mị âm cũng không còn nữa. Ngàn vạn viên kim cương tỏa sáng như những vì sao chiếu vào hang động, bên trong Tử Kim chuông âm trầm mà yên tĩnh.
Mộ Cửu nằm yên trong vòng tay của hắn, dường như vừa phải trải qua một lần luân hồi.
" Không sao rồi, không sao rồi." Lục Áp nhẹ nhàng vỗ về, đưa tay chạm nhẹ vào mỗi vết thương trên khuôn mặt nàng, động tác ôn nhu mà cẩn thận. Nhưng sắc mặt của hắn lại âm trầm đến cực điểm, hàn ý trong mắt cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, " Không phải sợ, ta sẽ thay nàng trừng trị hắn."
Nói xong, hắn bế nàng bay thẳng ra khỏi Tử Kim chuông, đáp xuống trên đỉnh điện đá. Hắn nhìn xuống dưới, nhẹ nhàng nhếch môi, tiểu hồ ly trong tay Vương Hậu liền như bị buộc vào một sợi dây thừng, thẳng tắp bay về phía hắn.
Hồ Vương và Vương Hậu sợ hãi vô cùng: " Ngươi đang làm gì?"
Khuôn mặt của Lục Áp không hề có cảm xúc, nhìn về phía họ: " Mộ Dung Thiếu Khanh nói không giữ lời, tâm tư ác độc, nếu muốn tiểu hồ ly quay về, hãy hủy đi ba vạn năm tu vi của hắn rồi hẵng đến gặp ta."
Nói xong, hắn mang theo Mộ Cửu thẳng tắp xuyên qua đại điện, trong màn đêm lao nhanh về phía Hồ Cung.
Hồ Vương và Vương Hậu đứng bên bờ Bích Dao trì dường như đã hóa đá! Mộ Dung Thiếu Khanh và Mộ Dung Tuyết Cơ cùng các trưởng lão Thanh Khâu nghe tin chạy tới, nhìn thấy một đám phế tích đều á khẩu không biết nói gì...
Tất cả mọi người đều được Hồ Vương gọi đến sau khi tiểu hồ ly hoàn toàn tỉnh lại, tuy không biết lai lịch cụ thể của Tán Tiên ân nhân cứu mạng của tiểu hồ ly nhưng cũng đáng để được họ thực hiện lời hứa và thay đổi thái độ, thế nhưng vạn lần không nghĩ tới chuyện vừa chạy đến đã thấy quý khách của họ lại đem Tử Kim chuông ra dùng để Lôi phách! Tử Kim chuông này là bảo bối mà Mộ Dung Thiếu Khanh yêu tha thiết, hắn lại đem cái chuông đó bổ nát!
Mộ Dung Thiếu Khanh nhìn phế tích của Tử Kim chuông trong Bích Dao trì, nắm chặt nắm đấm, hai mắt cũng dường như muốn lồi ra ngoài...
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Danh Sách Chương: