Lục Áp cười cười, đứng dậy: " Năm xưa Đông Hoa muốn nhờ bản tôn thu Thiếu Hạo làm đồ đệ, ta còn không đáp ứng đâu!"
Khi trước, hắn đã luôn thấy đám tiểu thần thú của Nữ Oa không thuận mắt, con hồ ly thối này lá gan cũng lớn, ném nhi tử mất đi hồ đan cho hắn, đây không phải rõ ràng là muốn hắn quản sự sống chết của tiểu hồ ly hay sao? Nhờ cậy hắn, cũng có nghĩa là mặc kệ vụ án này kết quả ra sao, tiểu hồ ly chính là đồ đệ của hắn, sự sống chết của nó chính là do hắn quản!
Thật là một lão già nham hiểm!
Không đúng, sao lại gọi lão là lão già? Lão mới có hai trăm ngàn tuổi, nếu lão già, chẳng phải hắn còn già hơn?
" Những lão thái gia của ta và tổ sư gia gia là chỗ quen biết a!" Hồ Vương không từ bỏ việc khuyên bảo, " Nếu ngài đáp ứng Thập Tam, sau này Thập Tam nhất định sẽ một lòng với ngài!"
" Nói như vậy, hiện tại, ngươi đang hai lòng với ta?" Trong mắt Lục Áp như có một thanh đao.
" Đương nhiên không phải!" Hồ Vương vội hỏi, " Nếu ta hai lòng với ngài, còn có thể muốn giao nhi tử cho ngài sao?"
Lục Áp ném cho hắn một ánh mắt "coi như ngươi thức thời", sau đó bỗng nhiên nói: " Muốn nhận cũng không phải không thể."
Hồ Vương lập tức ngẩng đầu.
Lục Áp quay người lại, đi đến trước mặt lão, nói: " Nhưng ngươi phải thay ta làm một chuyện."
Hồ Vương kích động đáp: " Lão nhân gia mời nói!"
Lục Áp sờ cằm, nhỏ giọng: " Ngươi đến chỗ của nhị sư huynh ta, đem Hỗn Nguyên Bảo Linh đến đây, không thể để hắn biết, tốt nhất cũng không để người khác biết."
Hắn nhìn Hồ Vương, đáy mắt lóe lên tia sáng tính toán.
Hồ Vương nhíu mày: " Hỗn Nguyên Bảo Linh? Của nhị tổ sư gia gia?" Lão ngưng thần nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn còn chút mặt mũi trước mặt Hỗn Bằng, cũng không phải quá khó, hỏi lại, " Chỉ cần ngài nhận được thứ đó sẽ đồng ý nhận đồ đệ?"
" Không sai." Lục Áp gật đầu, " Ngươi chỉ cần mang nó đến cho ta, ta sẽ nhận."
Hồ Vương bỗng cảm thấy phấn chấn: " Được! Vậy vài ngày nữa ta sẽ đến bái phỏng nhị tổ sư gia gia!"
Lục Áp hài lòng nở nụ cười: " Ngoan."
Mộ Cửu đứng ngoài điện, nhìn thấy hai người họ khi bước ra đều mang trên môi nụ cười thỏa mãn, không khỏi lạnh cả người.
Trên đường trở về, nàng không nói một lời, đến tận khi sắp tới Nam Thiên Môn mới có dũng khí hỏi Lục Áp: " Chuyện đó, con ngân hồ ly cùng bạch hồ ly Tố Cao nhà lão Lục đã có chuyện gì xảy ra?"
Lục Áp à một tiếng, trả lời: " Trước kia có lời đồn Bạch Hồ nhà lão Lục, Tố Cao tuấn mỹ vô song, ngay cả Mộ Dung Thiếu Khanh cũng không bằng được hắn. Mộ Dung Thiếu Khanh không tin, liền lặng lẽ chạy đến Hà Trạch xem xét thật giả. Kết quả là hai người trở thành như hình với bóng, lão hồ ly trong cơn nóng giận đã chạy đến Hà Trạch bắt Mộ Dung Thiếu Khanh trở lại, sau đó còn buộc Bạch Hồ tộc đưa Tố Cao đến chỗ Tử Vi Đại Đế."
Mộ Cửu hít một hơi, quả nhiên nhà Mộ Dung có sở thích này...
Nói như vậy, hai người họ vừa rồi mập mờ sau liêm mạn là chuyện không đơn giản?
Tên Lục Áp này! Nàng còn tưởng hắn có xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ bình thường cơ đấy!
Nàng tiến vào Nam Thiên Môn, sau đó về thẳng Chu Tước Quán, có lẽ A Phục đã sớm đánh hơi được hơi thở của họ, trời vừa sáng liền cắn ống quần của Tiếu Tinh, kéo nó đến cửa viện.
Tiểu Tinh đang luộc thịt cho nó, không nghĩ nhiều, sợ ống quần bị cắn rách nên đành phải bỏ xẻng cơm xuống rồi đi ra. Nó vừa đi đến dưới cây đào trong tiểu viện đã thấy Mộ Cửu và Lục Áp người trước người sau bước vào.
" Tiểu Tinh! A Phục!" Mộ Cửu kích động nhào tới, một tay ôm cả hai, động tĩnh khiến Doãn Tuyết Như ở phòng phía Nam cũng phải kinh động.
" Về rồi à." Nàng ta nói, vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm ấy.
Mộ Cửu đã quen từ lâu, liền đáp lại nàng: " Đúng vậy a! Đi hơi lâu, cảm giác cứ như là đã rời khỏi đây mười ngày nửa tháng rồi a!"
Doãn Tuyết Như mỉm cười.
Nói chuyện xong, Tiểu Tinh đang muốn lôi Mộ Cửu vào nhà uống trà, bỗng nhiên sau khi nghiêng đầu liền nhìn thấy một tên gia hỏa đang ngó nghiêng khắp nơi: " Đây là ai?"
" À, Thượng Quan Duẩn đó." Mộ Cửu quay đầu nhìn, sau đó chỉ về nhà phía Đông, nói, " Thượng Quan Duẩn ngươi ở cùng A Phục đi."
" Cái gì?!" Thượng Quan Duẩn vừa định ghét bỏ, Mộ Tiểu Tinh đã giành trước, " Lại có thêm người muốn ở lại đây?"
Hơn nữa còn là con chim thối coi nó như con gà mà xách? Có lầm hay không? Mộ Cửu muốn biến Tử Linh uyển này thành vườn thú à!
" Thèm vào, thỏ, ngươi dám ghét khách của Mộ Cửu à?" Thượng Quan Duẩn kháng nghị, " Nơi này của các ngươi, nhà bếp nhà ta so ra còn lớn hơn, nếu không phải lão tử phải điều tra vụ án thì các ngươi có mời ta cũng không đến đâu!"
Nói xong, hắn liền quay đầu tiến vào nhà Đông.
A Phục tuy rằng nghe lời Mộ Cửu, nhưng khi nhìn thấy lãnh địa bị chiếm cũng không nhịn được mà đi theo.
Ai về phòng người nấy, Lục Áp muốn tắm rửa, Tiểu Tinh pha trà cho Mộ Cửu, kể rõ tình hình mấy ngày qua.
Hết thảy đều khá tốt, có điều cũng có một số chuyện nhỏ.
Tiểu Tinh nói: " Ngay sau khi hai người đi, họ Dương liền đến đây gây sự, chặn ở cửa làm ta muốn đi cáo trạng với quản sự cũng không được. Sau đó Doãn cô nương trở về, mắng nàng ta một trận, còn nói muốn đi tìm Trường Diễn Tinh Quân xử lí, họ Dương lúc này mới hùng hùng hổ hổ bỏ đi."
" Nàng ta cũng thật không hết hi vọng." Mộ Cửu cảm thán, lại hỏi, " A Phục có tấn công nàng ta không?"
" Nó a, sau khi ngươi đi, nó liền mỗi ngày đều nằm trên giường ngươi, trừ thời điểm ăn cơm thì đều không chịu dịch chuyển. Họ Dương đến chính là lúc mà nó đang ngủ trong buồng đấy. Sau đó, đến khi ta và họ Dương ầm ĩ lên nó mới chịu ra ngoài, nhưng trên tay họ Dương có bảo kiếm, nó không dám tiến lên."
Tiểu Tinh nghiêm mặt quở trách A Phục.
Không dám tiến lên?
Mộ Cửu hơi buồn, nàng đã tận mắt thấy A Phục đối phó Mộ Dung Liễu Diệp, thân thủ này của nó, mười họ Dương cầm kiếm cũng không địch lại được. Làm sao nó lại sợ một thanh kiếm đây? Tiểu Tinh sẽ không nói dối, vậy chắc là rơi vào hoàn cảnh đặc biệt mới khiến tiềm năng của nó kích phát?
Đang nói chuyện, bỗng nhiên ngoài cửa lóe một cái, Lục Áp xuất hiện.
Ngay sau đó, A Phục và Thượng Quan Duẩn cũng một trước một sau chạy vào.
Sở dĩ nói là chạy, đó là bởi A Phục đuổi theo, còn Thượng Quan Thất điện hạ đáng thương, quả thực là không muốn sống nữa, bắt được tay áo của Lục Áp thì liền chạy đến trốn phía sau hắn.
A Phục nằm dưới đất, nhìn Thượng Quan Duẩn thò nửa cái đầu ra từ phía sau lưng Lục Áp, gào lên vài tiếng giận dữ.
" Chuyện gì thế?" Mộ Cửu tò mò.
Thượng Quan Duẩn nói: " Lão tử chỉ mới dọn dẹp xương thịt trên giường một chút, nó liền rống ta!"
" Ai cho ngươi động vào xương của nó? A Phục thích nên mới đem vào ổ để ăn!" Tiểu Tinh khinh thường liếc hắn.
Nó đối với những người trong cái nhà này quả thực là hết chỗ nói rồi.
Danh Sách Chương: