Mục lục
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Cửu: " Ta không làm gì được nếu ngươi không cởϊ áσ."

Lục Áp không thể làm gì khác nên đành cởi ngoại bào ra, để lộ thân thể cường tráng đẹp đẽ bên trong lớp áo choàng mỏng.

Áo choàng này là do Nữ Oa nhờ Chức Nữ dệt thành cho hắn, được cắt may vô cùng khéo léo, rất biết ý khắc họa lên vòng eo hoàn hảo, cơ bụng sáu múi của hắn, tiện thể, hai bắp thịt trước ngực cũng không chút khách khí nào hiện ra, còn có cái mông, không có ngoại bào rộng rãi che lại nên cũng vểnh cao như nó vốn thế. Dáng vẻ này cũng không khác lắm so với khi hắn sống trong Thanh Huyền Cung, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng quần áo xốc xếch như vậy khi ra ngoài.

Hắn nhìn Mộ Cửu, thế nhưng sự chú ý của Mộ Cửu hoàn toàn không đặt trên người hắn.

Mộ Cửu vừa nhìn vết thương liền không khỏi chà chà hai tiếng, hiện tại vết thương này đã máu thịt be bét rồi. Lại nhìn lên mặt hắn, một nửa điểm khó chịu cũng không có.

Vừa nghĩ tới tuy một thân tu vi của hắn là thật, nhưng ngay cả chút phép tắc sinh tồn cũng không hiểu, không biết... đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi bên ngoài, ngữ khí của nàng không khỏi mềm mại hơn. Ai cũng có quá trình trường thành mà, đối với tiểu tử cần được giáo dục thêm này, nàng thân là người từng trải nên thấu hiểu hơn mới đúng.

" Sẽ hơi đau, kiên nhẫn một chút." Nàng nói.

Lục Áp ngửi được mùi thuốc, bỗng nhiên cầm chiếc lọ lên nhìn tỉ mỉ: " Sư huynh của ta hình như đã từng dùng qua loại thuốc này."

" Thật sao?" Mộ Cửu thuận miệng đáp lời.

Tiên dược hôn chế của Lưu Dương, người khác cầu còn không được, làm sao sư huynh của hắn có thể có? Không nghĩ tới tiểu tử này còn thích khoác lác.

Nàng đổ thuốc ra, cẩn thận chấm lên miệng vết thương một chút, quả nhiên vết thương lành rất nhanh, da thịt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồi phục.

" Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi nửa canh giờ, để Tiểu Tinh nấu cho ngươi một bát thuốc đông y bằng thảo dược, ăn xong sẽ không sao nữa. Chỉ có điều mấy ngày nữa, ngươi vẫn phải chú ý không được dùng sức."

Mặc dù nhìn hắn không giống người không hiểu được điều này, nhưng tốt xấu gì nàng cũng nên dặn một câu.

Lục Áp thuận nước đẩy thuyền: " Vậy không phải ta nên lưu lại đây mấy ngày, chờ vết thương lành rồi đi thì tốt hơn?"

Hắn là người bệnh đó, cứ như vậy đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Cứu người nên cứu cho chót, không phải sao? Nơi này nhiều phòng như vậy, cho hắn một gian cũng không đến mức quá khó đúng không?

Mộ Cửu nhìn hắn, lưu lại đây mấy ngày? Lưu lại thế nào? Hắn là nam nhân, nơi này của nàng tổng cộng có hai gian phòng, không có khả năng cho hắn một phòng để ở. Coi như bản thân nàng không ngại, người khác nhìn vào cũng sẽ thấy kì cục chứ? Lúc trước còn mãi không chịu cùng nàng về Thiên Đình, vì sao bây giờ lại như biến thành người khác vậy?

" Quách Mộ Cửu có ở đây không?! Quách Mộ Cửu của Thanh Tảo Ty!"

Đúng lúc Mộ Cửu đang suy nghĩ xem nên đáp lại Lục Áp thế nào, ngoài cửa truyền đến một thanh âm cao vút.

Nghe tiếng la đó, nàng lập tức ngẩn người, Thanh Tảo Ty?

A, chết rồi! Nàng gặp chuyện xấu!

Mộ Cửu nhảy dựng lên, ném bình sứ trong tay, không quan tâm đến người bên ngoài là ai, nhanh như tia chớp nhảy ra khỏi cửa.

Nàng quên mất mình còn cái sân ở Bắc Thiên Môn phải quét...

Mộ Cửu một đường chạy đến Tuần Sát Ty, cách thật xa đã phát hiện khí áp ở đó thấp đến mức sắp có mưa rào.

Tiến vào hành lang, mấy tên sai dịch còn nhìn nàng cười gằn, bộ dạng xem trò hay.

" Đại nhân, ngài truyền ta..." Bước nhanh vào cửa, nàng chưa kịp thở đã mở miệng nịnh bợ.

Lúc đó, bài tử của nàng bị cướp, nhìn thấy Đại Bàng liền không chút suy nghĩ đã đuổi theo, hơn nữa hết ngày cũng không đem chuyện quét sân để trong lòng. Lưu Tuấn khi nàng vừa đến đã nhìn nàng không vừa mắt, tuy rằng nàng đã bị đá vào Thanh Tảo Ty nhưng chung quy vẫn do hắn quản hạt, lúc này chưa cần hắn mở miệng đã cảm nhận được chuyện mình sẽ bị đuổi ra ngoài một lần nữa.

Lưu Tuấn quét mắt nhìn nàng một chút, không lên tiếng.

Nhưng chỉ một mình cái nhìn này, đã quét Mộ Cửu đến giật cả mình.

Nàng không thể làm gì khác ngoài đứng đó. Nào ngờ vừa định buông lỏng cảnh giác, phía đối diện lập tức vang lên một tiếng rầm!

" Quách Mộ Cửu! Ngươi cố ý đối đầu với lão tử đúng không? Lão tử bảo ngươi đi làm đương sai của Thanh Tảo Ty, ngươi lại chạy đi nơi nào?!" Lưu Tuấn cầm kiếm đập xuống bàn, hò hét ầm ĩ, " Nếu ngươi không muốn làm việc thì cứ nói thẳng, đằng này lĩnh việc rồi lại không làm, hại lão tử bị Thành Nguyên Tinh Quân trách tội bỏ bê nhiệm vụ!"

Tiếng gào này chấn động đến mức khiến tai Mộ Cửu đau đớn, không nhịn được rụt cổ: " Tướng quân bớt giận! Tiểu nhân là bởi vì..."

" Ta không cần thứ vô dụng như ngươi!" Nàng còn chưa nói hết câu, Lưu Tuấn đã nhào tới, hục đầu chửi mắng một trận, " Ngươi mới làm đương sai ngày đầu tiên đã làm hỏng việc, ngươi làm kém để chọc ta tức chết đúng không? Thanh Tảo Ty đá ngươi trở về, lão tử cũng không cần ngươi! Ngươi đến từ chỗ nào chạy ngay về chỗ đấy cho ta!"

Hắn cầm lấy mấy tấm bài tử trên bàn ném về phía nàng như mưa.

Mộ Cửu nỗ lực duy trì sự trấn định. Lưu Tuấn nổi giận là chuyện nàng dự liệu được, trước mắt vô luận thế nào nàng cũng không được chọc cho hắn giận hơn, nếu không bị đuổi đi mất thì sau này nhìn mặt sư phụ thế nào? Đừng nói trước mắt chỉ là ném nàng, chính là hắn có muốn chém nàng thì nàng cũng không thể liều mạng với hắn!

Nàng nhào tới quỳ gối trên mặt đất: " Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân không dám nữa, cầu xin cầu xin đại nhân bớt giận, nghe ta giải thích!"

" Giải thích cái rắm!"

Lưu Tuấn lại rống lên, một đạo chưởng phong đập tới: " Lão tử đã hạ quyết định, quyết không thể thay đổi! Ngươi cút ngay lập tức!"

" Đại nhân!"

" Cút!" Lưu Tuấn trừng nàng gào thét.

Mộ Cửu nín thở nhìn gương mặt cứng như thiết bản của hắn, một lát sau cũng thua trận. Dáng dấp kia không cần giải thích, chính là ngay cả rễ cây cũng không lọt, đụng phải một con trâu hoang như thế này, nàng chỉ có thể lui xuống trước.

Nàng khom lưng cầm lý lịch lên.

Sau khi nàng bước ra khỏi cánh cửa này, nghề nghiệp hay cuộc đời của nàng có còn hay không là chuyện rất khó nói.

Lưu Dương vất vả đưa nàng lên Thiên Đình, nếu bây giờ trở về phải ăn nói với hắn thế nào đây? Người của Mật Dương Tông còn đang chờ để ăn tươi nuốt sống nàng, nếu nàng chết trong tay họ, các sư huynh nhất định sẽ báo thù cho nàng. Dây dưa sẽ không chỉ đơn giản như vậy, phái Hồng Thương nhất định sẽ không còn yên ổn.

Lưu Dương là người có công tái sinh nàng, lẽ nào hắn giáo dưỡng nàng đến bây giờ, cuối cùng nàng lại báo đáp hắn như vậy?

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bất an, nàng chết thế nào cũng phải chết cho rõ ràng chứ? Nàng nhìn lên trên một chút, khẽ cắn răng đứng lên: " Đại nhân không nghe tiểu nhân khiếu nại, nào biết ta không cố ý sơ sẩy làm việc? Tiểu nhân vì đuổi theo Đại Bàng cướp lại tiên tịch bài nên mới làm trễ nãi thời gian, không có ý định thất trách."

" Ngươi đuổi theo Đại Bàng?" Lưu Tuấn nhe răng cười gằn, " Tại sao không nói luôn là ngươi đuổi theo Nhị Lang Thần đi?"

Mộ Cửu mím môi nói: " Việc này có người làm chứng, ta lại không giở trò bịp bợm. Nếu đại nhân không tin, có thể đi hỏi các huynh đệ Thanh Anh Vệ."

" Còn dám ở đây nói hươu nói vượn! Người đâu! Áp nàng ra ngoài cho ta!"

Lưu Tuấn không nói hai lời, lập tức ra lệnh.

Mấy người ngoài cửa cùng nhau chen vào, hợp sức muốn ném Mộ Cửu ra ngoài.

Mộ Cửu ôm cửa không buông: " Đại nhân nghe ta nói..."

" Làm cái gì vậy?" Đang ầm ĩ, ngoài cửa lớn bỗng truyền đến một tiếng nói, ngay sau đó, mấy Xích Anh Thiên Tướng thân mặc giáp bạc đi từ ngoài vào sân, cầm đầu là một lão đầu râu ngắn, tuy nhìn qua có cấp bậc cao nhất nhưng lại hiền lành nhất, " Tại sao lại gây khó dễ vị tiểu cô nương này?"

Cửa phòng Đô Đốc vừa định sập lại lúc này lại oanh một tiếng mở ra, Lưu Tuấn bước đến: " Hạ quan bái kiến Tinh Quân."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK