Hồng hồ ly nhanh chóng tách ra, sau đó rũ đuôi, lập tức đầy trời là hỏa diễm, chin cái đuôi đồng thời xuất hiện, như chín thanh nhuyễn kiếm đánh về phía Lâm Kiến Nho... Nàng ta là Cửu Vĩ Hồ!
Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu, không biết vì sao lại chạy tới đây? Là một trong thập đại thần thú, thực lực của Cửu Vĩ Hồ đương nhiên không thể khinh thường. Hồng hồ ly này tuổi tác không lớn, nhưng chín cái đuôi lại như muốn đòi mạng, chiêu nào chiêu nấy nhắm thẳng vào chỗ yếu, quả thực khiến người ta không đỡ nổi. Lâm Kiến Nho bởi tức giận khi bị ám hại nên ra tay dùng hết toàn lực, vậy mà vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Hồng hồ ly này còn cực kì xảo quyệt, hắn càng sốt ruột muốn thắng, nàng ta lại càng không vội liền mạng, chỉ một mực dựa vào cây cối xung quanh mà né tránh.
Mộ Cửu thấy vậy liền cầm kiếm lên nghênh tiếp. Tuy rằng tu vi của nàng bị phong ấn nhưng một thân công phu vẫn vững chắc, vừa ra tay, Cửu Vĩ Hồ cũng phải nhíu mày: " Ta gϊếŧ người Xiển giáo, ngươi không phải người bọn chúng, đến đây làm gì?" Vừa nói, nàng ta vừa quét đuôi về phía Mộ Cửu, khiến nàng không thể không lui về phía sau chừng mười bước.
Xiển giáo?
Mộ Cửu sửng sốt, thấy bản thân bình yêu vô sự, đúng là nàng ta hạ thủ với nàng lưu tình.
Nàng liền cất giọng: " Ngươi và Xiển giáo có thù oán gì?"
Cửu Vĩ Hồ không để ý đến nàng, chỉ một mực chơi đùa cùng Lâm Kiến Nho.
Lâm Kiến Nho bởi đã ăn Tử Hiệp Liên nên linh lực đã tăng nhiều, nhưng lúc này cũng chống đỡ không nổi. Bởi không cam lòng bị đùa bỡn, hắn vẫn xông lên, tuy không bị thương nhưng mắt thấy phải trở thành vật trong túi hồ ly
Mộ Cửu xông lên, sử dùng Thiên La Võng Kiếm, bọc bản thân và Lâm Kiến Nho thành một cái kén. Kiếm pháp lợi hại nhất những năm nay của nàng là Thiên La Võng Kiếm này, trận pháp như sóng lớn mênh mông vô biên, Cửu Vĩ Hồ thử mấy lần cũng không thể tiến vào, bất đắc dĩ phải lui về phía sau, oán hận nói: " Ngươi lo chuyện bao đồng như vậy làm gì?!"
Mộ Cửu đáp: " Ta chỉ muốn biết hắn đắc tội ngươi khi nào?"
Đương nhiên Xiển giáo đã đắc tội nhiều người, bản thân nàng cũng có thể coi là một nạn nhân, nhưng cũng không đến mức khiến người ta vừa nhìn thấy con cháu Xiển giáo liền khai sát giới chứ?
Cửu Vĩ Hồ hừ một tiếng: " Không liên quan đến ngươi."
" Ngươi muốn gϊếŧ hắn thì sẽ liên quan đến ta." Mộ Cửu nói, " Chúng ta đều là người Thiên Binh Doanh, nếu như ngươi gϊếŧ hắn, Thiên Đình sẽ không tha. Nhưng nếu nói ra, nói không chừng chúng ta còn có thể giúp ngươi."
" Các ngươi?" Cửu Vĩ Hồ ngửa mặt lên trời cười lớn, phất tay áo về phía nàng, khinh thường nói, " Cũng thật là không sợ chém gió to gãy lưỡi, các ngươi một Nguyên Anh một Trúc Cơ, chỉ sợ đến một con yêu tinh ngàn năm cũng không làm gì được, nói gì đến việc giúp ta. Cảm tạ!" Mắt phượng của nàng ta khẽ đảo, mị thái này quả thực khiến người ta xương cũng phải nhũn ra.
Mộ Cửu bất đắc dĩ, nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
" Để hắn lại." Cửu Vĩ Hồ duỗi ngón tay ngọc ngà sơn móng tay màu đỏ, chỉ vào Lâm Kiến Nho.
"Không được!" Mộ Cửu quả quyết đáp.
Cửu Vĩ Hồ đánh giá nàng từ trên xuống dưới: " Tại sao ngươi phải giúp đỡ hắn như vậy? Chẳng lẽ hắn là nhân tình của ngươi?"
Mộ Cửu suýt nữa ngã chổng vó: " Hắn là đồng liêu của ta."
" Vậy à." Cửu Vĩ Hồ vẫn cứ nhìn nàng, rõ ràng là không tin. Chốc lát, nàng ta lại ngửa đầu cười to, " Mộ Dung Liễu Diệp ta sống ba vạn năm, cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào ngu ngốc như ngươi, rõ ràng không liên quan đến mình, vậy mà lại càng muốn leo lên can dự. Xem ra, ta không cho người biết điều, ngươi sẽ không ngoan."
Nói rồi, ánh mắt nàng ta chuyển lạnh, như hàn băng bắn về phía Mộ Cửu. Lâm Kiến Nho thấy thế, kéo Mộ Cửu ra sau lưng, trầm giọng nói: " Ngươi muốn gϊếŧ người thì hãy gϊếŧ ta, đừng gây khó dễ cho nàng!"
" Ngươi gấp cái gì?" Cửu Vĩ Hồ lười biếng mở miệng, khóe miệng nhếch lên, " Vốn ta chỉ muốn bắt một mình người, nhưng nếu nàng muốn cùng ngươi chịu chết, ta cũng chỉ đành tác thành cho nàng thôi. Ta sẽ để hai người các ngươi đồng mệnh uyên ương dưới Địa phủ, không cần cảm ơn ta đâu." Nói xong, cũng không cho họ cơ hội đáp lại, nàng ta giơ tay lên, tụ chân khí, nhất thời đuôi hồ ly bỗng biến thành khổng lồ, như dây leo quấn về phía hai người.
Mộ Cửu luôn trong thế phòng bị, mắt thấy một luồng chân khí như muốn dời non lấp biển theo cái đuôi đó đánh tới, cũng đồng thời vung kiếm lên đỡ.
Nhưng lần này Cửu Vĩ Hồ hẳn là đã ôm ý định tất thắng, chiêu nào chiêu nấy mạnh muốn dọa người, Mộ Cửu nếu không bị phong tỏa linh lực còn có thể đánh ngang tay, bất đắc dĩ bây giờ nàng cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, linh lực khắp nơi bị quản chế, các chiêu thức đánh ra không thể phát huy hết uy lực.
Nàng vô lực, Lâm Kiến Nho cũng hết đường xoay xở, chiêu thức đánh ra như đá chìm xuống biển, mảy may không có hiệu quả.
Mộ Cửu có chút nóng nảy, nếu Cửu Vĩ Hồ này nhất định phải động sát cơ, nàng vô luận thế nào cũng không thể bảo vệ được hắn, nơi này rừng hoang sương vắng, lại không có cứu binh, lẽ nào hôm nay thực sự chỉ có thể để nàng ta thỏa tâm nguyên?
" Grào ——"
Mộ Cửu còn đang lo lắng, lúc này bỗng nghe thấy một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc, chưa kịp phản ứng, nàng đã thấy một bóng trắng nhảy từ trên người nàng lên không trung, biến thành một con Bạch Hổ uy vũ dài khoảng ba trượng, nhào về phía Cửu Vĩ Hồ, miễn cưỡng ngăn được cái đuôi của nàng ta không đánh trúng Mộ Cửu!
Cương khí quanh thân nhanh chóng biến mất, trên không trung chỉ còn một hổ một hồ ly đang dây dưa.
" A Phục!"
Mộ Cửu cả kinh, hai mắt trợn tròn!
Nàng đúng là đã quên Lục Nhai còn bắt nàng dẫn theo nó đi cùng!
Thế nhưng, điều càng làm cho nàng kinh ngạc lại chính là, tiểu hổ thường ngày toàn quấn lấy nàng và Tiểu Tinh đòi thịt lại bộc phát được uy lực lớn đến vậy, khi chiến đấu với cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ phảng phất mang dáng vẻ của một dung tướng, không chỉ không lo sợ mà còn rất có quy luật, đâu còn sót lại chút nào hình dáng của tiểu hổ bị người ta đuổi bắt đầu đường?
Mới vẻn vẹn hai tháng trôi qua, Lục Nhai đã dạy dỗ được nó lợi hại như vậy?
Hay là đây chính là tiềm năng của hậu duệ Chiến Thần?
" Bạch Hổ?"
Cửu Vĩ Hồ thấy rõ đối thủ, cũng ngơ ngẩn một hồi, sau đó nhanh chóng thu hồi linh lực lui về: " Tại sao ngươi lại ở đây cùng chúng?"
Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu chính là thuộc hạ của Nữ Oa, nàng cùng Bạch Trạch, Đằng Xà, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, tộc nhân của họ đương nhiên cũng có giao hảo tốt. Nhìn thấy Bạch Hổ che chở Mộ Cửu như vậy, nàng ta cũng không thể không thu hồi trận thế.
A Phục lại grào một tiếng, không để ý đến nàng ta, hóa thành dáng vẻ hổ con dài hai thước bò xuống dưới chân Mộ Cửu, uốn éo đòi được khen.
Dáng vẻ đó như muốn nói cho Cửu Vĩ Hồ, đây là người mà nó phải bảo vệ, dù là ai cũng không thể động vào nàng.
Mộ Cửu vui vẻ vỗ đầu nó, lại ôm vào trong ngực vuốt ve một hồi lâu, nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ: " Bây giờ ngươi hết hi vọng rồi chứ?"
" Ngươi là ai?" Cửu Vĩ Hồ nhìn nàng chằm chằm, " Tại sao lại có thể sai bảo được Bạch Hổ?"
Danh Sách Chương: