Mục lục
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Áp đứng trên một đám mây, cúi đầu nhìn xuống y phục đang dính đầy nước bẩn của mình.

Bàn Cổ và Nữ Oa quả nhiên không lừa hắn, từ khi ra khỏi nhà đến giờ, chuyến đi của hắn không hề thuận buồm xuôi gió chút nào. Biểu hiện cụ thể là hắn vừa ra khỏi cửa đã gặp mưa rào, qua sông gặp gió bão, lên cầu cầu sập, xuống núi núi đóng băng, tóm lại là đã khiến hắn trong một ngày hôm nay lĩnh hội sâu sắc được thế nào gọi là một ngày của một kẻ có thâm niên xui xẻo. Hơn nữa, những thứ tai hiểm này lần nào cũng chọn lúc hắn hoàn toàn không có chút phòng bị nào mà phát sinh.

Vì thế, khi đi ngang qua Đông Nhạc, hắn bị lão Phượng Hoàng tặng cho một đống phân chim.

Hắn tự biết mình xui xẻo, tặng lão Phượng Hoàng một con ngựa rồi buồn rầu rời đi.

Hắn không tin mình không tìm ra được một nơi mà Bảo Linh không thể quản đến!

Hắn một đường phong ấn tu vi, giấu đi thần thức, không tìm thấy nơi nào thanh tĩnh trên Cửu Trùng Thiên liền chạy xuống Nam Lâm, Bình Châu phía dưới, cuối cùng cũng cảm thấy khí tức của Bảo Linh dần yếu đi. Lúc này hắn mới cầm y phục vẩy vẩy – đây là Lãm Vân Tiên Thường mà Nữ Oa tặng cho hắn, mặc dù đã dính phân chim nhưng cũng không thể ném đi được.

Hắn đã sớm dội nước vào áo, vung lên một cái, nước giặt quần áo lẫn phân chim liền rơi vào kiếm của Mộ Cửu.

Lục Áp có chút không biết nên làm gì.

Nếu hắn không nhìn lầm, người mặc áo bào trắng dưới mặt đất chính là một cô nương.

Vậy thì có hơi phiền toái. Theo kinh nghiệm giao thiệp cùng không nhiều nữ nhân và phán đoán của hắn, nữ nhân đều rất khó tính, vô duyên vô cớ bị nước bẩn rơi vào kiếm, nàng hẳn sẽ không vui vẻ gì.

Mấu chốt là nàng còn đang ngự kiếm, tiên thuật một khi chạm vào uế vật, linh lực sẽ mất đi nhiều.

Nhìn bộ dạng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn của nàng, chẳng lẽ nàng đang vô cùng tức giận? Nàng còn giơ kiếm, chẳng lẽ đang muốn vung kiếm chém hắn?

Nếu nàng thật sự động thủ, đương nhiên hắn có thể tùy tiện ném nàng bay xa cả mười vạn tám ngàn dặm, nhưng hắn đã phong ấn thần thức và tu vi, mà nhìn nàng dường như cũng có chút thực lực, vì thế, việc hắn có thể bị nàng chém thành vài đoạn dưới cái kiếm dính phân chim kia không cũng là chuyện khó nói.

Huống hồ, hình như nàng còn đang đánh nhau, thanh kiếm mất đi linh lực sẽ không thể tiếp tục dùng để đánh nhau được nữa, nàng cũng còn có nhiều tiểu mao đầu phải bảo vệ như vậy...

Quên đi, dù sao cũng là do hắn, hắn nói xin lỗi là được.

Hắn phủi phủi vạt áo, đáp mây thấp xuống, cúi người nói: " Vị tiên hữu này, xin lỗi."

Mộ Cửu nhìn hắn như không có chuyện gì đang ngồi xếp bằng trên đầu nàng, cái miệng há ra cả nửa ngày mới ngậm lại được.

Nàng giật mình không phải vì tướng mạo của hắn, mà là giật mình vì hắn có thể ngồi cách đỉnh đầu nàng sáu thước, cùng nàng bàn việc nhà!

Đây là kết giới mà lão đạo có ngàn năm đạo hạnh của Mật Dương Tông kết thành đấy, vậy mà hắn lại có thể tùy tiện muốn vào liền vào?

" Ngươi làm sao vậy?" Lục Áp cau mày bỏ thêm vào một câu.

Tuy hắn đã mấy vạn năm chưa xuống nhân giới, nhưng câu nói đáp lễ như vậy hắn cũng có nghe nói qua.

Hắn nói xin lỗi nàng, chẳng phải nàng nên đáp lại một câu "Không sao cả" hoặc thẳng thắn nhấc chân lên đạp vào mặt hắn sao? Những lời khách khí hắn đều đã chuẩn bị xong cả rồi, vậy mà nàng chỉ nhìn hắn như nhìn quái vật mà thôi?

Những nữ nhân nuôi nhiều hài tử như vậy không phải luôn rất dũng mãnh?

Hay là, chẳng lẽ vừa nãy lão Phượng Hoàng còn hất phân lên mặt hắn?

Hắn không nhịn được đưa tay lên sờ mặt.

Mộ Cửu không phải không muốn nói chuyện, mà là nàng kích động đến mức không nói nên lời!

Ông trời thật không phụ bạc người tốt là nàng, thời điểm nàng muốn viện binh bỏ chạy lại phái xuống một vị tiên nhân!

Nhìn tiểu tử này có thể tùy tùy tiện tiện tiến vào trận, một thân tu vi của hắn tuyệt đối không kém hai lão đạo phía đối diện nha!

Nàng cũng không để ý đến phân chim trên mũi kiếm, xông đến trược mặt hắn: " Tiên hữu đến rất đúng lúc..."

" Cứu mạng! Cứu mạng!"

Nàng vừa vọt tới bên dưới hắn, đột nhiên đám Thanh Trúc phía sau bỗng hét lên! Ngay sau đó, chúng liền bị kéo lên không trung, trói chặt đến mức không thể động đậy!

Hóa ra người của Mật Dương Tông nhìn thấy Lục Áp tiến vào kết giới, cho rằng đó là cứu binh nên liền lập tức thúc đẩy trận pháp, thắt chặt kết giới, đồng thời còn lôi ra cả Khốn Tiên Tác!

" Bà nội các ngươi!"

Mộ Cửu nổi giận, ném trường kiếm trên tay đi, móc Liễu Diệp Đại Đao từ trong người ra, phi thân lên trời chém Khốn Tiên Tác!

Hai ngàn năm tu vi cộng thêm việc Lưu Dương rất thương yêu đệ tử, bản lĩnh của nàng đủ để đánh một trận lớn. Liễu Diệp Đại Đao là vật không hề tầm thường, sát khí vừa xuất hiện, Khốn Tiên Tác lập tức có chút chấn động, đến khi một đao bổ xuống, nó liền cạch cạch vài tiếng rồi toàn bộ đứt đoạn, đám Thanh Trúc như sủi cảo rơi ào ào xuống đất.

Hồng ảnh trong kết giới bắn ra tứ phía, vách kết giới không ngừng bị nội lực của Mộ Cửu đẩy ra.

Mộ Cửu xông đến, chắn người trước đám sư điệt để bảo vệ chúng.

Đối phương thấy vậy, thích thú triệu tập tất cả mọi người về phía này để tiếp tục kết trận!

Lục Áp nhìn cô nương đang bảo vệ một đám tiểu mao đầu như gà mẹ bảo vệ gà con kia, cũng rảnh rỗi để ý đến cảm nhận của Mộ Cửu một chút, không biết nên ở lại hay rời đi.

Dù sao vừa nãy hình như nàng cũng không tức giận, nếu hắn rời đi, chắc hẳn nàng sẽ không chú ý.

Từ khi Sáng Thế Thần Nguyên Linh hóa thành Thiên Đạo, bốn huynh đệ họ liền trở thành thượng thần thủ hộ, từ lâu đã không nhúng tay vào việc của lục giới.

Còn nữa, lấy thân phận là thượng thần Hồng Hoang của hắn, tranh đấu với đám người so với hắn chỉ giống con nít này cũng quá mất mặt đi?

Lục Áp thuyết phục chính mình, triệu hồi mây, thay đổi phương hướng.

Nhưng vừa bay được hai thước, hắn lại dừng lại.

Tuy nghĩ như thế, nhưng hắn hiểu được rằng, đám lão đầu phía đối diện kia đang ức hiếp phụ nữ và trẻ em, nếu hắn nhìn thấy, không giúp đỡ thì có phải có chút thiếu đạo đức không? Nha đầu này tuổi không lớn lắm, nuôi nhiều hài tử như vậy, tháng ngày trải qua hẳn phải rất chua xót. Đụng vào phiền phức cũng không thấy lão công tới cứu, phỏng chừng lão công cũng không phải loại người đáng tin cậy gì.

Quên đi, dễ như ăn cháo mà.

Hắn quay người lại, dùng vài đám mây hóa thành nước, trong nháy mắt vung tới kết giới.

Kết giới lập tức bị phá vỡ, hóa thành sương theo gió tiêu tan.

Mộ Cửu và đám Thanh Trúc bị sóng khí nổ tung hất bay lên trời.

Lục Áp đưa tay ôm lấy nàng, lại phất tay, đem đám Thanh Trúc ổn định rơi xuống phía sau hắn.

Mộ Cửu cảm giác trời đất quay cuồng, không nhịn được nằm nhoài trên đùi hắn, cấu một cái.

Lục Áp nhẫn nhịn cơn đau trên đùi, cố nén mong muốn xách nàng ném sang một bên.

" Không nghĩ tới, nhân tình của yêu nữ kia còn có chút thủ đoạn!" Mấy lão đạo bại trận, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng châm chọc.

Nhân tình? Lục Áp lạnh mặt. Hắn lớn lên nhìn rất giống gian phu hay sao?

Nhưng thôi quên đi, hắn là thần, nên khiêm tốn một chút.

Hắn kéo Mộ Cửu ngồi thẳng dậy, hỏi: " Nhà ngươi ở đâu? Lão công ngươi tên gì? Ta đưa các ngươi trở về."

Mộ Cửu nghe được chữ "lão công", phốc một tiếng sặc nước bọt, ngã thẳng xuống đất.

Con bà nó, nàng là một hoàng hoa đại khuê nữ, dù mấy kẻ kia nói nàng có nhân tình, tiểu tử này cũng không cần vô duyên vô cớ đưa cho nàng một tên lão công chứ, nàng đâu có trêu ai ghẹo ai? Thế nhưng linh lực chưa khôi phục, nàng không có cách nào mở miệng phản bác, chỉ có thể giãy giụa xua tay.

Kết giới phá xong cũng đã là cảm tạ trời đất rồi, nếu hắn đưa họ trở lại, chuyện này cũng có nghĩa là không thể giấu nổi, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao!

Thanh Hà vội vàng chạy đến giúp nàng một chút, nhưng đám Thanh Trúc lại ào một cái, như ong vỡ tổ bò đến bên người nàng mồm năm miệng mười: " Nương đừng mong nhớ phụ thân nữa, hắn sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu. Nương đã quên hắn đã bao nhiêu năm chưa trở về rồi sao? Hắn đã sớm cùng người phụ nữ kia sinh con dưỡng cái, sẽ không quay về đâu! Nương đừng nên đợi nữa, để vị đại tiên này đưa chúng ta quay về núi đi!" Người trước mặt này không giống người xấu, hơn nữa bản lĩnh lại mạnh như vậy, lớn lên đẹp trai như thế, để hắn đưa về thì thật tốt!

Hơn nữa, tiểu sư thúc quả thực còn chưa lấy chồng, để người này làm sư thúc phụ của chúng cũng rất tốt nha!

" Nương?....."

Mộ Cửu trực tiếp ói ra máu.

Nàng chẳng những có một nhân tình, có một lão công, bây giờ còn thành một quả phụ gây rắc rối?!

Khi nào về nhất định phải trừng phạt bọn nhóc con này mới được!

Nàng chống tay định ngồi dậy, còn chưa kịp giải thích, Thanh Trúc đã nhảy dựng lên: " Không tốt rồi! Họ lại đánh tới!"

Theo tiếng nói của hắn, một mảnh phi sa nhất thời bao phủ vị trí đám mây họ đang ngồi, vài đạo kiếm khí sắc bén ép thẳng mà đến!

Quả nhiên chưởng môn Mật Dương Tông đã tự mình mang theo mười đệ tự dưới trướng chạy tới!

Nhìn vẻ mặt của hắn, giống như phải diệt cỏ tận gốc mới thôi!

Mộ Cửu nhíu mày, lúc trước họ muốn nhốt nàng, bây giờ lại muốn gϊếŧ nàng, nàng nhìn qua dễ bắt nạt như vậy sao?!

Nàng quay đầu, nói: " Thanh Hà mau trở lại báo cho các sư huynh! Mấy lão đạo này khinh người quá đáng, hôm nay không đòi được công đạo, ta sẽ không quay lại!"

Nói xong, nàng dồn khí vào đan điền, cầm kiếm bước lên mây, sử dụng Thiên La Võng Kiếm.

Thiên La Võng Kiếm này là tuyệt kỹ của Lưu Dương Chân Nhân, toàn bộ dùng kiếm khí dệt thành, kiếm khí mạnh nhất có màu đỏ thẫm, yếu nhất có màu xanh biếc, nhất thời, khắp mấy dặm thung lũng Phương Viên xuất hiện nghê hồng vờn quanh, ngàn vạn lưỡi kiếm không ngừng như nước bắn ra tứ phía! Có võng kiếm này phòng thân, đối phương đừng nghĩ đến chuyện một lần nữa nhốt nàng vào kết giới!

Chưởng môn Mật Dương Tông không nghĩ tới chuyện nàng còn một chiêu lợi hại như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó truyền lời cho bảy tên đệ tử, bảo họ ngự kiếm bay lên không.

Bảy tên đệ tử Mật Dương Tông kết thành Bắc Đẩu Thất Tinh tấn công về phía Thiên La Võng Kiếm, mà Mật Dương chưởng môn đồng thời cũng ngồi xếp bằng dưới đất niệm quyết.

Lão bất tử này vẫn đúng là không ngại phô trương thanh thế!

Lục Áp có chút không thoải mái. Lại nhìn Mộ Cửu, nàng đánh nhau rất biết tiết chế.

Pháp thuật không tệ lắm, nhưng bằng chút tu vi ấy của nàng thì không thể đánh lại chúng!

Quên đi, giúp người thì giúp đến cùng vậy.

Hắn đã quên bản thân không biết đã phun ra hai chữ "quên đi" này đến lần thứ mấy, đưa tay truyền linh lực cho nàng.

Mộ Cửu không nghĩ hắn lại tiếp tục giúp đỡ nàng! Sử dụng toàn lực của bản thân cộng thêm tu vi vô biên của hắn, sức mạnh của nàng nhất thời mạnh lên vô số lần! Chỉ thấy ngàn vạn tia kiếm khí xuất ra càng thêm lợi hại, bảy người trong Bắc Đẩu trận lập tức thổ huyết bại lui, chưởng môn cũng bị cương phong làm chấn động đến mức ngã nhào xuống đất!

Mộ Cửu thật vất vả thu tay về, liền nghe tới phía đối diện có tiếng động khổng lồ truyền đến, trong nháy mắt, ngọn núi của Mật Dương Tông rầm rầm sụp đổ!

Vốn là một ngọn tiên sơn nhìn không thấy đỉnh, bây giờ ngoại trừ mấy tòa lâu các đang chuẩn bị rơi xuống vực, ai mà biết được nơi đây đã từng tồn tại một ngọn núi?

Mộ Cửu trợn tròn mắt!

Cằm của đám Thanh Trúc cũng ầm ầm rơi xuống đất!

Họ chỉ định đe dọa một chút mà thôi, giờ thì lớn chuyện rồi! Họ không chỉ phá hủy cửa chùa, đánh vào mặt lão nhân gia nhà người ta, hiện tại còn phá hủy cả ngọn núi mà người ta đang ở, về sau chẳng lẽ người ta phải ngồi xổm dưới chân núi tu đạo sao? Nói họ đã tiêu diệt cả một môn phái cũng không ngoa đâu!

" Các ngươi không hài lòng?" Lục Áp không vui vẻ nhíu mày. Lẽ nào hắn giúp họ đến không tiếc cả mạng sống chính là sai lầm?

" Nhờ phúc của ngươi, ta gây chuyện lớn rồi..." Mộ Cửu nhớ tới cái roi sư phụ treo trên tường, không khỏi đưa tay sờ sờ mông một chút.

Làm người thật khó.

Làm một người tốt giúp đỡ người khác không tiếc cả mạng sống lại càng khó!

Lục Áp trừng nàng một cái, quay người bay vèo đi, lần này là đi thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK