Mục lục
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiếp dùng toàn sức ngăn cản Lâm Kiến Nho cướp Đại mãn Kim Đan.

Hắn là Chân Tiên, coi như có mất đi tất cả năng lực chống đỡ thì vẫn có một chút bản năng tự vệ.

Có lẽ do ý niệm cầu sinh quá mức mạnh mẽ, hoặc do hắn đang bộc lộ sự phẫn nộ tốt cùng, Kim Đan dưới sự kiên trì quả hắn. vậy mà thật sự lại men theo đường cũ rút lui trở về.

Âm thanh huyên náo truyền đến từ Tàng Kinh Các, không biết lửa có đốt hết hay không, nhưng thời gian dành cho Lâm Kiến Nho cũng không còn nhiều.

Lâm Kiến Nho không khỏi nghiêng người: " Mau phun Đại mãn Kim Đan ra!"

Hắn đã cảm thấy, tràn đầy trong đan điền của hắn chính là Đại mãn Kim Đan! Kinh mạch hắn hiện tại chân khí dồi dào, linh lực cường độ, quả thực có thể sánh với mười lần hắn hôm nay, đủ để thấy nó danh bất hư truyền thế nào. Chân khí mạnh mẽ như vậy. nếu có thể thông qua đại tiểu chu thiên hoàn toàn tiến vào kinh mạch của hắn, vậy hắn đột phá cũng không thành vấn đề nữa rồi!

" Phun ra!" Ngữ khí của hắn càng trở nên âm lãnh.

" Không ..."

Lâm Tiếp vẫn tiếp tục chống đỡ, đồng thời không ngừng đưa tay ngăn cản, mà Lâm Kiến Nho đương nhiên không chịu buông tay. Một khi Lâm Kiến Nho buông tay, nguyên thần Lâm Tiếp sẽ lập tức xuất khiếu, hắn không chỉ không có cách nào né được mà còn thu hút sự chú ý của người ngoài, cũng chính là tự khiến mình chết không có chỗ chôn.

" Ngươi không đáp ứng, vậy đừng trách ta."

Lâm Kiến Nho nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tiếp, tay trái đặt trên mệnh môn đột nhiên tăng thêm sức mạnh, chỉ nghe Lâm Tiếp rên lên một tiếng, lập tức hôn mê trên giường.

Ngón công phu này hắn học từ sách của Mộ Cửu, thật không ngờ lại dùng tốt như vậy.

Hắn nhanh chóng thu hồi chân khí tụ ở đan điền Lâm Tiếp, dùng chân khí đó chậm rãi dẫn xuất qua cổ họng.

Tiếng huyên náo ngoài hậu viện ngày càng lớn, mà Kim Đan vẫn đang chầm chậm di chuyển.

Trên trán hắn đã chạy đầy mồ hôi, vào lúc này, một khi có người xông vào, hắn không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà còn không bảo toàn được tính mạng.

" Tứ sư thúc bên này có tình huống gì hay không?"

Ngoài cửa đột nhiên lại truyền đến thanh âm của Lương Thu Thiền.

Trong lòng hắn hơi động, khí huyết trào lên, một luồng ngai ngái không ngờ tràn lên cổ họng.

Nhìn viên Kim Đan đã đến cổ họng Lâm Tiếp, hắn cũng không nhịn được nữa, lấy ngón tay cái và ngón tay trỏ cầm lên xương quai xanh của Lâm Tiếp dùng sức ép chặt. Theo một tiếng "ba" nhỏ, một viên đan dược lớn cỡ hạt sen màu đỏ thẫm lập tức bắn ra ngoài từ trong miệng Lâm Tiếp.

Lâm Kiến Nho nhanh chóng thu viên đan dược lại, thuận lợi đắp lại chăn cho Lâm Tiếp, lăn khỏi chỗ, trốn vào bên trong tủ quần áo phía sau giường!

Tất cả liền lắng lại.

Cửa phòng cọt kẹt mở ra, một đôi chân mang giày cánh sen hồng bước vào.

Tim Lâm Kiến Nho như muốn nhảy lên cuống họng, nhưng một chút cũng không dám thở, trên trán sau lưng đều đã ướt đẫm, dường như mồ hôi lạnh cả đời đều chảy ra.

Lương Thu Thiền nâng kiếm, dẫn mấy đệ tử khác tiến vào phòng, chỉ thấy trong phòng vẫn yên tĩnh như thường, Lâm Tiếp nằm thẳng trên giường, dáng dấp không khác mấy so với lúc trước, thế nhưng đệm bên mép giường lại hơi nhăn. Nàng ta không khỏi nhíu mày. Cơ Mẫn Quân là người cực kì nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không cho phép người khác ngồi trên mạn giường, không biết là ai không có quy củ như vậy?

Nàng ta tinh tế đảo mắt quanh phòng, ánh mắt vừa bắt gặp một góc áo lộ ra ngoài tủ quần áo liền thấy Cơ Vịnh Phương xông tới: " Thiền sư tỷ! Tàng Kinh Các của chúng ta bị cháy, mẫu thân ta mời tỷ đến cùng ta và các đệ tử chuyển sách ra ngoài!"

" Được rồi." Lương Thu Thiền đáp lời, quay người bước ra khỏi cửa.

Đến cửa, nàng ta bỗng hơi dừng bước, quay đầu liếc nhìn tủ quần áo, cuối cùng nhíu nhíu mày, cất bước ra ngoài.

Đó là tủ quần áo, có một góc áo lộ ra cũng không lạ gì. Hay là nàng ta cả nghĩ quá rồi?

Lâm Kiến Nho nghe được tiếng chân biến mất, lại vận thần lắng nghe động tĩnh trong phòng một hồi, lúc này mới đẩy tủ quần áo bước ra.

Đi đến cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Lâm Tiếp.

Lúc này, Lâm Tiếp vẫn còn đang hôn mê, đối với chuyện xung quanh dường như hoàn toàn không biết.

Đối với việc hắn làm gì và con gái Cơ Mẫn Quân vào cửa mà không thèm liếc mình một cái cũng không biết.

Kinh mạch hoàn toàn bị đoạn và bị trọng thương đối với Lâm Tiếp là đả kích không hề nhỏ, thế nhưng có Hoa Thanh và các trưởng lão ở đây, hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày tỉnh lại, hơn nữa... tất nhiên cũng sẽ tiết lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay !

Lâm Kiến Nho nắm chặt Đại mãn Kim Đan trong tay, không khỏi tự hỏi, hậu quả hắn phải gánh sau khi Lâm Tiếp tỉnh dậy sẽ như thế nào ?

Không, hắn không gánh vác được. Cho dù hắn cướp được viên Kim Đan này và tấn cấp nhanh hơn nữa, cũng quyết không thể đủ khả năng chống lại Lâm Tiếp và cả Minh Nguyên Tông cho đến khi hắn tỉnh lại, đến lúc đó, trước mặt hắn chính là đường chết!

Nghĩ tới đây, Lâm Kiến Nho cắn răng, quay đầu lại nhìn Lâm Tiếp, bỗng nhiên đưa tay chặn lại đan điền của hắn, ép xuống thật mạnh. Sau đó, chỉ thấy người nằm trên giường rên lên một tiếng, vài tia yên vụ vỡ vụn từ cơ thể hắn bay ra, Lâm Tiếp dần dần tuyệt khí tức.

Chân khí của hắn, tuy rằng không sánh được bằng 1% tu vi của Lâm Tiếp, nhưng vào thời khắc đặc thù này vẫn là đè chết sợi rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.

Lâm Kiến Nho chậm rãi vuốt mắt Lâm Tiếp, sau đó lấy từ trong người ra một nhúm lông của Hồng hồ ly, đặt xuống bên gối.

Ánh trăng vẫn đang trải khắp cửu châu đại địa.

Trong thạch lao, Mộ Cửu vẫn bị Lục Áp treo lên giữa không trung.

Nàng cơ hồ đã từ bỏ việc giãy dụa, cũng biết mình đã làm cho hắn tức giận, nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Vốn lời nói kia của nàng là nửa thật nửa giả, hắn ngày thường cũng không phải người câu nệ, trừng mắt nhìn nàng rồi nói không đáp ứng không phải là được rồi sao?

Không cần phải treo nàng lên thế này nha!

Trước mắt nàng đã bị treo hơn một canh giờ, hắn vẫn chưa có ý định thả nàng xuống, đây là đang định treo nàng đến thiên hoang địa lão hay sao?

" Đại nhân, tại sao ngươi lại tức giận!" Nàng chung quy vẫn không nhịn nổi tò mò.

" Ngươi thiếu thông minh nhi!" Lục Áp vừa uống trà vừa nheo mắt nhìn nàng.

Mộ Cửu không có biện pháp. Suy nghĩ một chút, nàng liền nhẹ giọng: " Ta sai rồi đại nhân, ngươi tốt bụng, thả ta ra đi."

Lục Áp hừ lạnh, vẫn cứ chậm rãi ngồi xếp bằng dùng trà.

Mộ Cửu lại nói: " Ta pha trà đấm chân cho ngươi, thế đã được chưa?"

Lục Áp liếc nàng một chút, vẫn không thèm nhúc nhích.

Mộ Cửu trừng mắt bất lực. Lúc này, hắn liền chậm rãi đứng dậy đi tới, nói: " Ngươi to gan quá rồi, vậy mà cũng dám có ý định bán ta đi để được lợi, có phải rất thích nhìn thấy ta làm nam sủng của con hồ ly kia không?"

" Không..."

" Không?" Lục Áp hừ lạnh, " Ta còn không hiểu ngươi sao, chê ta ở bên cạnh làm cản trở tầm mắt của ngươi? Ngăn cản ngươi và họ Lâm kia ở cùng một chỗ? Hôm qua còn nói ngươi không ngại kết hôn với ta, mới cách một ngày liền đã hận không thể đẩy ta vào lòng người khác rồi? Cuối cùng thì ta làm ngươi e ngại điều gì, tại sao lại ghét bỏ ta như thế?"

Mộ Cửu không nói được gì. Cái gì gọi là không ngại kết hôn, giữa họ căn bản không hề có chuyện này được không? Còn nữa, tại sao hắn lại kéo nàng và Lâm Kiến Nho buộc vào nhau? Nàng với Lâm Kiến Nho rõ ràng chỉ có quan hệ đồng liêu trong sạch, lại nói, nàng chê hắn cản trở tầm mắt khi nào?

Nhưng thôi quên đi, lúc này không phải lúc để tranh luận chuyện đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK