Tòa nhà cũ kĩ sắp bị dở bỏ và dời đi nơi khác, bảo vệ cũng chẳng thấy đâu, giờ chỉ còn loe hoe vài hộ gia đình, suốt dọc hành lang cơ hồ không thấy được một tia ánh sáng nhạt.
Một đường lo lắng, phập phồng đến tận tầng sáu, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, bất ngờ ngực đụng vào một vật cản, cả người mất thăng bằng. Kì quái, vật cô đụng còn mang theo ít hơi ấm…. là con người!
Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh chóp mũi, cô suýt nữa mất khống chế kêu lên thành tiếng.
Trái tim đập dồn dập, bên tai là tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân, cô theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Tiếng “cạch” giòn vang, trước mắt bùng lên đốm ánh sáng nhỏ, nhờ vầng sáng xanh trên chiếc bật lửa, Lâm Vãn Thu thấy được đôi mắt âm u quen thuộc, hai con ngươi đen thẫm sắc bén, ẩn chứa sự mất kiên nhẫn cùng nóng nảy.
Là anh. . . . . .
Tay Lâm Vãn Thu càng siết chặt túi đồ, đầu ngón tay bấm mạnh vào da thịt non mềm của lòng bàn tay, cố gắng lấy lại hơi thở rồi mới lên tiếng: "Có chuyện gì không?"
Bật lửa trong tay người đàn ông đúng lúc tắt đi, hai người trầm mặc đứng trước cửa, mặc cho bóng đêm cắn nuốt mọi thứ. Anh trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng nhắc nhở: "Mở cửa."
Lâm Vãn Thu như bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vàng lục tìm trong túi, lòng càng khẩn trương thì tay càng run lẩy bẩy.
Cánh tay thon dài bất chợt xuyên qua eo cô, vòm ngực vững chắc dán sát phía sau, hô hấp của cô lập tức đình trệ, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen đang di động. Hai người đứng quá gần, cô mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp đập của trái tim anh, nguồn nhiệt kia một đường thẳng tiến vào đáy lòng cô, thiêu đốt lồng ngực làm nó bỏng rát.
Anh trầm mặc đứng sau lưng cô, lấy tay dò vào trong túi xách.
Biết rõ anh muốn tìm chìa khóa, hiểu rằng anh không cố ý chạm vào mình nhưng trong lòng cô rất khó chịu, hốc mắt chua chát, giống như có vật gì đó mà cô không khống chế được sắp rơi xuống.
Bên tai truyền đến hơi thở trầm ấm với tiếng leng keng của chiếc chìa khóa, cô ngây ngốc ngẩn ngơ tiến lên phía trước, như muốn ngăn trở động tác mở cửa của anh. Người đàn ông không kiên nhẫn, mở giọng khiển trách: “Tránh ra”.
Cô chậm nửa nhịp mới nghiêng người tránh qua, ngoan ngoãn đứng im chờ đợi, cố điều khiển hơi thở thật nhỏ, sợ bản thân phá vỡ không gian im ắng hiện tại.
Cánh cửa theo tiếng cọt kẹt được mở ra, ngọn đèn chói sáng ập đến, cô khó chịu nhắm mắt lại, để mắt dần thích ứng với sự thay đổi đổi ngột mới chậm rãi nâng lên, hình ảnh người đàn ông tuấn tú đứng trước cửa lập tức in vào mắt.
Trái tim Lâm Vãn Thu nẩy lên rộn ràng, vội rũ mắt xuống, tuy chỉ một giây ngắn ngủi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô gắng gượng mang túi hàng đi thẳng vào trong, thả lên chiếc bàn tròn, từ từ thở đều lại, nghĩ đến người đàn ông phía sau, tâm không tự chủ lại thấp tha thấp thỏm.
Cô xoay người, nhìn chăm chú vào anh, có chút lúng túng hỏi: "Muốn uống nước không?"
Bạch Thuật Bắc liếc nhìn căn phòng cũ nát, Dong Thành vốn nhiều mưa, trong nhà bốc lên mùi ẩm mốc, anh nhíu mày, càng lúc càng mất kiên nhẫn, không trả lời câu hỏi, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Manh Manh ngã bệnh, nó đòi gặp cô."
Lâm Vãn Thu ngẩn ra, mồ hôi rịn đầy hai gò mò, trắng nhợt không có tí huyết sắc.
Cô trừng to mắt, lo lắng tiến lên phía trước, có chút gần anh hơn, hoàn toàn không chú ý trong mắt anh lóe lên sự chán ghét nồng đậm, không yên lòng hỏi dồn: " Có nghiêm trọng không? Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, sao anh không chăm sóc con bé cẩn thận."
Khóe môi Bạch Thuật Bắc cong lên thành nụ cười giễu, không nói một lời, chỉ nhìn đăm đăm vào cô.
Lâm Vãn Thu thấy vẻ mặt của anh, ý thức bản thân hành động lỗ mãng, đầu ngón tay càng bấu chặt, rũ mắt lui ra sau: "Thật xin lỗi."
Bạch Thuật Bắc mở to mắt, mỗi khi nhìn thấy điệu bộ nhu nhược của người phụ nữ này thì anh vô cùng phiền chán , không ai ngoài anh có thể hiểu rõ bản chất độc ác của người phụ nữ này.
"Con bé muốn uống canh cô nấu, đi nấu mau."
Bạch Thuật Bắc nói xong, rất tự nhiên đi đến sô pha trong phòng ngồi xuống, mông vừa vặn áp lên một vật nhỏ nhỏ mềm mềm, anh nhíu chặt mi tâm, cầm lên nhìn, là đồ chơi hình con vịt vàng.
Con vịt này nhìn rất quen mắt, Manh Manh cũng có vài con, con này so với những con kia thì kích cỡ lớn hơn, giống như——
"Đây là vịt mẹ." Lâm Vãn Thu cắn môi thì thầm, đi tới giành lấy con vịt trong tay anh, nâng niu như bảo vật, cẩn thận cất vào ngăn kéo.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc theo sát mọi động tác của cô, cánh mũi tràn ra những tiếng hừ nhẹ: "Thế nào? Cô còn đang ảo vọng sẽ có ngày con vịt đó có thể đoàn tụ với đám vịt con kia?"
Ý tứ trong lời nói của anh, cô dù không thông minh cũng lĩnh hội được.
Lâm Vãn Thu đưa lưng về phía anh, nỗi khổ tràn lên khóe môi: "Không có, tôi chỉ muốn . . . . . giữ lại nó, khi nào nhớ tới Manh Manh thì sẽ lấy ra nhìn."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không tin tưởng, cô không cho anh cơ hội châm chọc nữa, cầm túi thức ăn trực tiếp đi vào bếp.
Trong lòng Bạch Thuật Bắc như có đốm lửa bùng lên lại không có chỗ giải nhiệt, phiền não rút ra bao thuốc lá. Anh quét mắt khắp phòng nhưng không thấy gạt tàn thuốc, đành lôi cái thùng rác nhỏ lại đây.
Anh tinh mắt thấy được trong thùng rác có một bao thuốc lá, bình tĩnh nhìn một lúc rồi lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Quan tâm người phụ nữ này? Anh có điên mới làm vậy!
-
Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lâm Vãn Thu cẩn thận rửa sạch nguyên liệu thức ăn. Tối qua Bạch Thuật Bắc chăm sóc con gái suốt đêm, lúc này đầu đau mắt mỏi , chỉ rít hai hơi thuốc thì hai mắt đã đóng chặt.
Lâm Vãn Thu đặt lại hũ sành lên trên lò, bỏ thêm nửa cây ngô vào nồi canh, sau lấy khăn lau hai tay thật khô mới đi ra ngoài.
Vừa vào phòng khách đã thấy đôi chân dài của Bạch Thuật Bắc gác lên thành ghế, thân hình anh to cao, vóc người bền chắc, ngủ trên chiếc ghế nhỏ hẹp thật không thoải mái, hai chân mày vẫn nhíu chặt. Ngón giữa vẫn kẹp hơn phân nửa điếu thuốc lá, cô nhón chân đi từng bước nhẹ, cẩn thận rút điếu thuốc ra khỏi tay anh.
Giấc ngủ của Bạch Thuật Bắc thường không sâu, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm anh thức giấc, nhưng lúc này lại ngủ rất ngon, cô đứng bên cạnh lâu như thế, anh cũng không phát giác.
Nhìn gương mặt thuấn tú quen thuộc, cô như bị quỷ thần xui khiến, bất giác vươn tay ra, khi cách mi tâm của anh một tấc thì dừng lại.
Lời anh nói trước kia, cô luôn ghi sâu tận đáy lòng, anh không thích cô chạm vào anh, anh bảo anh rất ghê tởm .
Ánh mắt Lâm Vãn Thu bất chợt u tối, chậm rãi cuộn lại đầu ngón tay đang lơ lửng giữa không trung. Những chuyện trong quá khứ như bộ phim nhựa xẹt qua trong đầu, mỗi cảnh phim đều làm cả người cô nhức nhối.
Người đàn ông đang nằm trên sô pha bỗng nhiên mở to mắt, sâu trong đáy mắt đen nhánh tỏa ra làn hơi mù, âm trầm nhìn cánh tay còn chưa kịp rút đi của người phụ nữ.
Lâm Vãn Thu túng quẫn, luống cuống ngã ngửa ra sàn nhà: "Tôi. . . . . . trên mặt anh có dính..."
Bạch Thuật Bắc không mở miệng, gương mặt âm u chiếu thẳng vào người đối diện. Lâm Vãn Thu nuốt nuốt nước miếng, trong đầu chỉ còn ý niệm mau trốn vào phòng bếp, vụng về đứng dậy, lắp bắp nói: "Tôi đi xem nồi canh ——"
"Lâm Vãn Thu." Anh bất ngờ gọi ngược cô lại, giọng điệu lạnh lẽo.
Lâm Vãn Thu dùng sức giữ chặt ngón tay, mơ hồ dự liệu được những lời anh sắp thốt lên, quả nhiên từng chữ hùng hồn được nhả ra từ miệng Bạch Thuật Bắc, chứa đầy sự răn đe, cảnh cáo: "Đừng vọng tưởng những thứ vượt quá tầm tay, hãy nhớ kĩ thân phận của cô, vĩnh viễn chỉ có thể là Lâm Vãn Thu."
Đáy lòng tựa như có thứ gì vỡ nát, nhưng kỳ quái lần này lại không quá đau, Lâm Vãn Thu nhẹ nhàng nhắm mắt, gật đầu chấp nhận: "Tôi luôn hiểu, luôn biết vị trí của mình, anh không cần phí tâm nhắc nhở."
Cô làm sao không biết trong lòng Bạch Thuật Bắc mãi mãi không tồn tại ba chữ: Lâm Vãn Thu.
-
Động tác của Lâm Vãn Thu rất linh hoạt, Bạch Thuật Bắc mang cô tới bệnh viên vừa đúng lúc Manh Manh đang mỏi mắt ngóng ra cửa phòng bệnh. Thấy Lâm Vãn Thu bé rất vui mừng hào hứng, chỉ còn thiếu động tác nhảy dựng lên giường chào đón: "Dì ơi!"
Lâm Vãn Thu đi lên mấy bước , đưa tay dùng sức ôm đứa nhỏ vào trong ngực, trên người Manh Manh còn hơi sốt, chắc bệnh rất nghiêm trọng. Cô lo lắng lấy tay sờ lên trán bé, đem trán mình dán sát vào: "Còn khó chịu không con?"
Manh Manh cười híp mắt lắc đầu, hai cánh tay múp míp quàng thật chặt cổ cô: "Lâu rồi dì không chịu đến thăm con.....con cứ tưởng dì không cần con nữa."
Lâm Vãn Thu trong lòng đau xót, chóp mũi chua xót đỏ gắt lên, liên tục lắc đầu, cầm hộp giữ nhiệt lắc lư trước mặt bé: "Không phải Manh Manh muốn uống canh sao, hôm nay dì nấu món canh mới đó."
Manh Manh vừa nghe có thức ăn ngon, cặp mắt sáng rỡ như chùm thủy tinh trong suốt, nghiêng đầu ngồi trên giường bệnh, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười thơ ngây ngọt ngào.
Bạch Thuật Bắc không đi vào, chỉ đứng trước cửa phòng quan sát, thấy tình cảm thân thiết của con gái và Lâm Vãn Thu thì trong lòng càng thêm bốc lửa, hung hăng đi thẳng ra hành lang châm điếu thuốc.
Lúc này Manh Manh hoàn toàn bỏ quên ba mình, núp trong ngực Lâm Vãn Thu, ngoan ngoãn há miệng cho cô đút canh, bé say mê ngửi mùi hương trên thân thể cô, nũng nịu tựa vào vai cô: "Mỗi lần con bệnh thì ba con lại trở nên ngốc nghếch. Dì ơi, mẹ của con đâu? Ba con nói mẹ đã mất, có phải là đi đến một nơi rất xa không?”
Lâm Vãn Thu cúi đầu, chạm vào con ngươi thấu suốt của bé, tay đang cầm thìa bỗng rung lên dữ dội, lắc đầu một cái: "Dì . . . . . cũng không biết."
Manh Manh nhíu mày, nhưng khi thấy Lâm Vãn Thu có vẻ trốn tránh thì không truy hỏi nữa, chỉ im lặng cúi đầu thật thấp.
Lâm Vãn Thu không đành lòng nhìn bé đau buồn mất mác, đặt chén canh qua một bên, siết chặt thân thể của bé vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành: "Manh Manh là đứa bé rất ngoan, mẹ nhất định sẽ quay lại tìm con."
Manh Manh hít hít lỗ mũi, tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Lâm Vãn Thu , ngập ngừng hồi lâu mới mấp máy môi, nói những lời không có thanh âm: "Mùi vị trên người mẹ khằng định rất giống dì. Nếu dì là mẹ thì tốt quá."
Lâm Vãn Thu không nghe thấy lời bé con nói, ngẩn người dùng ánh mắt mờ mịt hướng ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài bóng cây lắc lư, làn gió nhẹ lay động những tán lá cây, réo lên những âm thanh xào xạt….
Mùa hè lại đến rồi.