Ngay sau đó, anh liền nghĩ tới Trần Nặc, mang theo tâm lí ăn may, anh cử người theo dõi cô ta vài ngày. Khi đó, Bạch Thuật Bắc vừa đúng lúc nhận nhiệm vụ mới, phải trở về đơn vị. Thật ra trong lòng anh không dám ôm nhiều hi vọng, thế nhưng lần này lại có kết quả như ý.
Nghe đối phương báo cáo, đã tìm thấy chỗ ở của Lâm Vãn Thu, trong đầu Bạch Thuật Bắc biến thành một vùng hoang vu trống vắng, không biết kế tiếp nên làm gì.
Nên làm như thế nào, tìm được Lâm Vãn Thu rồi, sau này anh phải đối với cô ra sao? Những việc này anh chưa từng suy tính kĩ, thời gian qua, trong lòng chỉ tồn tại duy nhất ý niệm: nhất định phải tìm về Lâm Vãn Thu!
Chờ anh từ đơn vị trở lại Dong Thành đã là chuyện của nửa tháng sau, lúc này thời tiết vô cùng lạnh lẽo, trời đông giá rét, ánh hoàng hôn dần buông lơi, khiến người ta sinh ra những cảm xúc bùi ngùi, tiếc nuối.
Xe dừng trước cửa viện phúc lợi, Bạch Thuật Bắc dĩ nhiên không dám xông thẳng vào tìm vợ.
Lâm Vãn Thu đã tỏ rõ thái độ, cô không muốn nhìn thấy anh, nếu Bạch Thuật Bắc còn lựa chọn phương thức dùng sức mạnh cực đoạn, ắt hẳn càng đẩy cô ra xa anh hơn.
Bạch Thuật Bắc rất muốn vào thăm Lâm Vãn Thu, đứa bé của hai người đã được bốn tháng, đã nhìn thấy bụng chưa nhỉ ? Nếu anh đặt tay trên bụng cô, có thể cảm nhận được động tĩnh của đứa bé hay không? Lúc Lâm Vãn Thu mang thai Manh Manh, anh không buồn quan tâm săn sóc, lúc này đặc biệt muốn ở bên cạnh đỡ đần giúp cô, lại không dám, ngay cả việc đi thăm cô cũng khiến anh do dự.
Bạch THuật Bắc sợ hãi, nếu Lâm Vãn Thu bỏ trốn lần nữa, không biết bao giờ anh mới có thể gặp lại cô.
Bạch Thuật Bắc ngồi trong xe thật lâu, bất chợt thấy cửa viện phúc lợi mở ra, có mấy đứa bé cầm túi rác đi đổ, dáng người khoảng chừng 7,8 tuổi, trên miệng nở nụ cười toe toét.
Bạch Thuật Bắc bụng bảo dạ, nếu Lâm Vãn Thu cũng đi ra thì tốt biết bao.
Giống như tâm linh tương thông, người kế tiếp Bạch Thuật Bắc nhìn thấy, chính là Lâm Vãn Thu.
Trong giây phút nhìn thấy cô, trái tim tựa hồ ngừng đập, Bạch Thuật Bắc không chớp mắt, nhìn cô đăm đăm, dõi theo bóng dáng cô đi lướt qua chiếc xe, hai tay đặt trên vô lăng run lẩy bẩy.
Anh sợ bị Lâm Vãn Thu phát hiện, cố ý lái xe của Bạch Trạm Nam tới. Thật ra bây giờ Lâm Vãn Thu đâu thèm chú ý đến anh, vậy mà anh vẫn hồi hộp căng thẳng.
Trong tay cô cầm túi rác, đứng một bên nói chuyện với một đứa bé. Hai tháng không gặp, thân hình cô có vẻ đẫy đà hơn, khuôn mặt vốn gầy nhọn nhỏ nhắn, giờ cũng có da có thịt, trắng hồng hơn hẳn.
Xem ra, cuộc sống hiện giờ của cô rất tốt.
Bạch Thuật Bắc không biết nên vui mừng hay khổ sở vì phát hiện này. Hai tháng qua, cuộc sống của anh tệ đến cực điểm, nửa đêm thường giật mình tỉnh giấc, mỗi bữa chỉ ăn được nửa chén cơm thì cổ họng đã ứ nghẹn, không cách nào nuốt trôi.
Bạch Thuật Bắc đột nhiên cảm thấy có hai chữ rất thích hợp với mình—— đáng đời.
Cuối cùng, Bạch Thuật Bắc không vào gặp Lâm Vãn Thu, ngược lại anh gọi điện hẹn Trần Nặc. Trần Nặc cực kì kinh ngạc khi nhận điện thoại của anh, không nhịn được, giở giọng mỉa mai: "Bạch đội trưởng lại có thời gian tìm tôi sao, không bận rộn giúp bạn gái cũ, hồi phục sức khỏe à?"
Bạch Thuật Bắc không để ý thái độ châm chọc của cô ta, nói thẳng: "Tôi tìm được Lâm Vãn Thu rồi."
Ở bên kia, Trần Nặc lập tức ngậm miệng, Bạch Thuật Bắc nói tiếp: "Là do tôi cử người theo dõi cô, chính cô làm bại lộ tung tích của cô ấy."
Trần Nặc nổi giận, đốp lại: "Bạch Thuật Bắc, anh thương tổn cô ấy còn chưa đủ sao? Không yêu thì hãy buông tha cho cô ấy, sao anh cứ như “âm hồn bất tán” vậy."
Bạch Thuật Bắc vẫn không tức giận, điềm nhiên nói một câu: "Tôi có việc cần cô giúp, chúng ta gặp mặt dễ nói chuyện hơn."
". . . . . ."
Trần Nặc nghe Bạch Thuật Bắc nói, muốn nhờ cô giúp đỡ đã đủ kinh ngạc. Khi anh ta đem những túi đồ trong tay giao cho cô thì hai mắt cô trợn trừng: "Cho Vãn Thu hả?"
Bạch Thuật Bắc đem những vật phẩm cần thiết cho phụ nữ mang thai cùng sữa, kín đáo giao cho Trần Nặc: "Đưa nhiều quá sợ cô ấy ngại không lấy, cô nhớ nói là tự cô mua."
Trần Nặc cau mày, bình thản cúi đầu, kiểm tra đống đồ: "Anh không có hạ độc bên trong đấy chứ?"
Thần sắc Bạch Thuật Bắc trở nên cực kì khó nhìn. Trần Nặc chỉ muốn chọc tức anh ta một tẹo, nhìn thấy thần sắc anh ta như vậy, không nhịn được, nói: "Lúc trước chỉ biết thóa mạ, sỉ nhục cô ấy, hiện tại mất đi mới biết hối hận."
Bạch Thuật Bắc mím môi không phản bác, cuối cùng dặn dò cô ta: "Đừng để lộ sơ hở."
Trần Nặc liếc mắt, tự đáy lòng đã thay đổi cách nhìn đối với anh ta.
Bạch Thuật Bắc vẫn bí mật thông qua Trần Nặc để đưa đồ cho Lâm Vãn Thu, sẵn tiện thăm hỏi Trần Nặc về tình trạng sức khỏe của cô. Trần Nặc có chút bực bội với hành động lằng nhằng của anh: "Anh rốt cuộc là áy náy hay thật lòng thích cô ấy? Nếu thích thì hãy trực tiếp gặp mặt, lớn tiếng bày tỏ với cô ấy."
Bạch Thuật Bắc trầm tư, biểu lộ cô đơn.
Trước kia, anh cảm thấy mình không thích Lâm Vãn Thu, nhưng ngày tháng dần trôi, anh phát hiện sự thật hoàn toàn trái ngược.
Sau vài lần, Trần Nặc không gánh nổi nhiệm vụ nữa, oán trách Bạch Thuật Bắc: "Vãn Thu đã bắt đầu hoài nghi tôi, cô ấy cũng đâu ngu ngốc. Bà đây hạ mình tặng đồ cho cô ấy, cô ấy lại tỏ vẻ khinh bỉ việc ngửa tay nhận quà của người khác. Ôi dào! Anh chẳng hiểu cô ấy gì cả.”
Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc sa sầm, hổ thẹn trong lòng.
Anh quả thật không hiểu nhiều về Lâm Vãn Thu, sau này, đều từ miệng người khác, anh dần khám phá tính cách thật của cô, cảm giác theo đó, từ từ thay đổi.
Còn có người nào ngu ngốc như anh không? Chờ đến khi hoàn toàn mất đi, mới mơ hồ nhận ra, người ấy đối với mình quan trọng biết bao.
Trần Nặc nhất quyết từ bỏ công việc chuyển hộ quà, Bạch Thuật Bắc cũng biết đây không phải là biện pháp lâu dài, đành tìm cách khác.
-
Lâm Vãn Thu nhìn tờ tài liệu vật phẩm quyên góp cho viện phúc lợi, lại nhìn cái danh hiệu bí ẩn phía sau mặt giấy——B tiên sinh.
Gần đây, người này thường xuyên tặng vật phẩm cho viện phúc lợi, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra mặt, ngay cả cái tên cũng thay thế bằng danh hiệu đơn giản. Hóa ra, trên thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt.
Lâm Vãn Thu vừa ghi số liệu vừa sửa sang những vật liệu xung quanh, ngón tay không cẩn thận đụng mạnh, trong túi hàng liền trượt xuống vài bộ quần áo trẻ em.
Mấy bộ quần áo nho nhỏ đáng yêu, cho dù cách lớp bọc ngoài, vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mịn, trơn mát.
Tay cô vuốt ve qua lại, trong lòng cực kì yêu thích, ngay cả màu sắc cũng là màu cô thích nhất - xanh dương. Ngắm nhìn một lát, Lâm Vãn Thu phát hiện, những bộ quần áo này đều thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, cô không nén nổi tò mò, lần đến bảng tiền xem giá, dĩ nhiên giá tiền đã bị xóa bỏ.
Lâm Vãn Thu càng lúc càng hiếu kì về B tiên sinh, không ngờ người đàn ông đó rộng rãi đến vậy.
Trước kia ở viện phúc lợi, có một người phụ nữ mang thai ở nhờ, sau này đã bị công an địa phương trục xuất về quê hương, bây giờ trong viện chỉ còn mình cô là phụ nữ mang thai.
Nhưng có điều kì quái, B tiên sinh không chỉ cung cấp quần áo trẻ em cho viện, mà còn có những vật dụng dành cho các bà bầu, thêm vật dụng phòng phóng xạ. . . . . . Vật dụng cần thiết cho quá trình mang thai đều có đầy đủ, tựa hồ đặc biệt chuẩn bị vì cô.
Lâm Vãn Thu cảm thấy kì lạ, đồng thời lớn mật suy đoán..... Không thể...Bạch Thuật Bắc nào phải là người kiên nhẫn như vậy, nếu anh ta phát hiện ra cô, khẳng định đã sớm tìm tới cửa.
Thời gian trôi qua thêm một tháng, lúc này, Dong Thành bắt đầu xuất hiện những đợt rét đậm rét hại. Viện phúc lợi ngày càng nhận được nhiều vật phẩm quyên tặng từ B tiên sinh. Vì thế, viện quyết định tổ chức tiệc chiêu đãi anh ta.
Lâm Vãn Thu cũng muốn được “diện kiến” người đàn ông bí ẩn kia, rồi bất chợt nghĩ đến danh hiệu B tiên sinh, không khỏi thở dài: "Có lẽ anh ta không muốn xuất hiện công khai trước mặt chúng ta đâu."
Viện trưởng chủ yếu vì phép xã giao và đạo đối nhân xử thế ở đời. nên mới gửi lời mời, trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng không ngờ, người đàn ông bí ẩn kia rất vui vẻ khi nhận được lời mời.
Bọn trẻ con trong viện cực kỳ cao hứng, háo hức tập những tiết mục văn nghệ, trình diễn cho những nhà hảo tâm xem. Trong viện phúc lợi bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, những tiếng cười giòn giã sưởi ấm khắp không gian của viện.
Lâm Vãn Thu cùng những nhân viên khác phụ trách công việc bố trí hội trường, cả viện phúc lợi ngập chìm trong bầu không khí ấm áp. Cô ngắm nhìn những ngọn đèn màu tỏa sáng, bất giác nhớ Manh Manh da diết.
-
Buổi tối, tiệc bắt đầu từ sớm, những khách quý được mời dự tiệc đều đã đến, những màn trình diễn văn nghệ cũng sắp mở màn, nhưng B tiên sinh vẫn chưa tới. Vừa nãy Lâm Vãn Thu ăn quá nhiều, bây giờ có tí nặng bụng, cô bèn chủ động đề nghị để mình ra đứng trước cửa viện, đón B tiên sinh.
Viện phúc lợi này không lớn, trước kia là tòa nhà được lưu lại từ thời dân quốc. Cửa chính được làm bằng gỗ tử đàn quý hiếm, màu hồng nhạt theo lối cổ xưa, trên ván cửa tỉ mỉ khắc những hoa văn cầu kì đẹp mắt, còn có hai tượng sư tử bằng đá canh giữ trước cửa.
Lâm Vãn Thu để tay ở trong túi, đi tới đi lui, vẫn chưa thấy ai đi đến đây. Ánh đèn đường nơi xa tỏa ánh sàng tối vàng, nhích lên chút nữa thì đen như mực, hai mắt cô không nhìn thấy được.
Không biết đã trải qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe được những tiếng bước chân trầm ổn, từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Vãn Thu giương mắt nhìn sang bên kia, sương mù dày đặc trong màn đêm, trên hàng mi dài, ướt đẫm một lớp sương. Cô dùng ngón tay lạnh lẽo dụi dụi hai mắt, lờ mờ thấy được bóng dáng cao ráo bước ra từ màn đêm, từng bước đi về phía cô.
Anh ta mặc áo khoác ngoài màu đen, không nhìn rõ mặt mày, chỉ có thân hình cao lớn và tư thái trầm tĩnh khiến trái tim Lâm Vãn Thu đột ngột nhói đau. Cô lắc đầu một cái, thầm an ủi mình: Tại sao có thể là anh ta? Không có khả năng.
Ngươi nọ càng lúc càng đến gần, mọi suy nghĩ của Lâm Vãn Thu đột nhiên ngưng trệ.
Cô đứng trên bậc thang, cách anh ta vài bước chân. Hơi thở của anh ta hệt như trong trí nhớ, ào ào táp đến, như tầng sóng dữ muốn nhấn chìm cô.
Bạch Thuật Bắc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, không nói được cảm thụ trong lòng, hai chân cứ máy móc tiến lên, mỗi bước chân tựa hồ tiêu phí hết toàn bộ sức lực của anh.
Rốt cuộc Bạch Thuật Bắc cũng đứng đối diện với cô, hồi lâu không biết nên nói gì, cuối cùng cúi đầu liếc nhìn cô, ngại ngùng mở miệng: "Anh có thể vào không?"
Đôi mày thanh tú của Lâm Vãn Thu chau chặt, giọng nói vang trong đêm tối, khàn đục khác thường: "Là anh?"
Bạch Thuật Bắc im lặng nhìn cô chăm chú, mạch nước ngầm trong đáy mắt sâu đen, dần chuyển động, cuối cùng chỉ gật đầu thay câu trả lời.
Lâm Vãn Thu nhìn anh mấy giây, không biết đang suy nghĩ điều gì, lát sau lạnh lùng xoay người vào trong: "Bạch tiên sinh, xin mời."
Bạch Thuật Bắc thất vọng nhìn theo bóng lưng cô, anh cho rằng ít nhất Lâm Vãn Thu sẽ nói câu gì đấy, hoặc sẽ có chút cảm động vì những việc anh làm ——
Bạch Thuật Bắc nhấc chân đi theo, hai người đi dọc qua hành lang dài. Gió đêm thổi vào, khắp nơi đều mang luồn khí lành lạnh. Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn chùm tóc đuôi ngực của Lâm Vãn Thu đung đưa theo gió, bỗng dâng trào niềm xúc động, muốn tiến tới ôm chặt cô trong ngực, nhưng toàn thân Lâm Vãn Thu toát ra tầng khí lạnh lùng xa lánh.
Bạch Thuật Bắc dùng sức cuộn tròn những ngón tay được bọc trong lớp bao da, siết chặt nắm đấm.
Hai người đi đến hội trường, Lâm Vãn Thu lịch sử mở cánh cửa chinh: "Mời vào."
Dây thần kinh của Bạch Thuật Bắc luôn trong tình trạng căng cứng, đứng bất động trước cửa hội trường, hai người âm thầm giằng co, cuối cùng Bạch Thuật Bắc phải mở miệng: "Vãn Thu, có thể đừng đối xử xa cách với anh không?"
Âm thanh của anh hòa vào màn đêm, đầy từ tính đê mê, còn mang theo mùi vị của nỗi buồn u uất.
Lâm Vãn Thu yên lặng nhìn anh, đáy mắt biến chuyển theo màu ánh đèn, nhếch miệng cười khẩy: "Tôi không nhìn thấu được lòng anh...anh cũng không hiểu rõ con người tôi...chúng ta chẳng lẽ không phải là người xa lạ."
Bạch Thuật Bắc ngơ ngác, con ngươi đen láy ẩn chứa tầng ánh sáng lạ, sự sắc sảo của Lâm Vãn Thu khiến anh trở tay không kịp.
Lâm Vãn Thu mấp máy môi, giơ tay lên nhắc nhở: "Mời Bạch tiên sinh vào trong, viện trưởng đang chờ anh đấy."
Bạch thuật Bắc nhìn nụ cười rạng rỡ mà giả tạo của cô, hàng lông mày nhướng cao, cuối cùng đành cất bước đi vào hội trường.