Bạch đại thiếu là khách quen ở đây, nhưng đã sáu năm qua, đây là lần đầu tiên ngài ấy đến cùng một cô gái.
Bạch Thuật Bắc nghe người quản lí giới thiệu, mí mắt chả buồn nâng, tiếp tục lật xem thực đơn: "Không cần, cô ấy dị ứng với hải sản."
Lâm Vãn Thu kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, sau đó bất chợt nhớ ra, quả thật Bạch Thuật Bắc biết cô dị ứng với hải sản. Khi đó, cô đang mang thai Manh Manh ở tháng cuối cùng, rất gần với ngày dự tính sinh. Người bảo mẫu không biết chuyện, nấu cho cô một chén canh hải sản, đêm ấy, toàn thân cô nổi đầy mẫn đỏ, vô cùng ngứa ngáy, tựa như người mắc bệnh sởi.
Cô bụng mang dạ chữa suốt cả năm trời, tuy Bạch Thuật Bắc chưa từng một lần ghé thăm, nhưng vẫn nắm rõ tình hình của cô.
Trong lòng Lâm Vãn Thu rối như tơ vò, trong nháy mắt, những do dự, chần chừ, thấp thỏm hệt như bong bóng xà phòng, vỡ vụn tan biến. Đúng rồi! Đây mới chính là thực tế, làm sao cô có thể mê muội để suýt nữa rơi vào tay giặc?
"Nghĩ gì thế?" Bạch Thuật Bắc cắt đứt suy nghĩ của cô. Ánh mắt Lâm Vãn Thu kín đáo rơi trên người anh, âu phục làm bằng thủ công cao cấp, tôn lên thân hình rắn rỏi, tư thái tôn quí thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Lẫn trong đám đông, anh vẫn hết sức nổi bật, cực kì bắt mắt.
Lâm Vãn Thu cúi đầu nhìn y phục trên người mình, áo lụa mỏng phối với váy màu đen, là hàng thứ cấp, được bày bán cả đống ngoài chợ.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cô và anh, ước vọng và hiện thực, vĩnh viễn cách một con đường dài mang tên giấc mộng.
Cô móc móc móng tay, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Không nghĩ gì cả."
Bạch Thuật Bắc đại khái cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, khóe môi hơi nhếch lên, vẽ ra đường cong nhu hòa: "Trước kia tôi hành động chẳng khác gì kẻ khốn, em nhất thời chưa chấp nhận là chuyện bình thường. Đừng tự gây áp lực cho bản thân, hãy nghe lời tôi nói, vì Manh Manh, chúng ta nên cho đối phương một cơ hội."
Lâm Vãn Thu ngẫm nghĩ, nếu là vì Manh Manh thì mọi chuyện có thể giải thích được, có điều…sự biến chuyển đột ngột của Bạch Thuật Bắc khiến cô khiếp sợ.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí nặng nề, ngột ngạt, phần lớn thời gian đều do Bạch Thuật Bắc chủ động gợi chuyện, nhưng chỉ nói được vài câu liền tịt ngòi. Giữa bọn họ bất chợt biến đổi thành hòa hợp, anh cũng chưa kịp thích ứng.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Thuật Bắc kiên trì muốn đưa cô về, Lâm Vãn Thu không lay chuyển được anh, miễn cưỡng bước lên xe.
Hôm nay, Bạch Thuật Bắc cố gắng biểu hiện galant hết mức có thể, còn phong độ mở cửa xe giúp Lâm Vãn Thu, hoàn toàn khác biệt với tên đàn ông vô cớ ép buộc cô ngày hôm qua. Lâm Vãn Thu kìm nén đến khó thở, vừa bước xuống xe liền thở phào một hơi.
Bạch Thuật Bắc tựa hồ cũng không thoải mái, giơ tay cởi hột nút trên cổ áo, chân mày rậm nhíu lại: "Công việc của em, có cần tôi giúp một tay không? Lão Tam quen biết rất nhiều công ty giải trí." ( Lão tam: là Bạch Trạm Nam – em trai thứ hai của BTB)
Lâm Vãn Thu vội vàng xua tay từ chối: "Không cần, tự tôi có thể giải quyết."
Cô không muốn lệ thuộc vào Bạch Thuật Bắc, hoặc chính xác hơn, cô muốn tự chứng minh thực lực cho anh thấy. Trước kia, anh luôn nghĩ cô là kẻ mê tiền hám lợi, hiện tại không thể nhờ anh làm chỗ dựa cho mình.
Vả lại, ngày trước đã có vài công ty giải trí bí mật lôi kéo cô, chuyện tìm một công việc mới chắc sẽ không khó khăn lắm.
Lâm Vãn Thu thẳng thắng khước từ khiến mi tâm Bạch Thuật Bắc càng lõm sâu vào, dưới đáy lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu: "Được, nếu cần tôi giúp thì cứ mở lời."
Lâm Vãn Thu “Ừ" một tiếng, sau đó không còn chuyện để nói, hai người rơi vào trạng thái lúng túng, tay cô siết chặt túi xách, cổ họng hơi khô rát: "Vậy tôi lên nhà trước, anh lái xe cẩn thận."
Cô không đợi anh hồi đáp, quay người, chân đạp trên đôi giày xăng-đan, chạy thoăn thoắt tới cầu thang tối đen như mực.
Bạch Thuật Bắc không nhịn được há miệng cười sang sảng. Nhìn cô trong tình trạng túng quẫn, tay chân luýnh quýnh, anh lại cảm thấy rất dễ thương, so với một Lâm Vãn Thu vừa thấy anh đã trợn mắt nhíu mày thì đáng yêu hơn gấp vạn lần. Tại sao lúc trước anh không phát hiện ra nhở?
Không ngờ “kế sách dụ dỗ” lại hiệu quả đến thế.
Bạch Thuật Bắc xoay người chuẩn bị lên xe, ánh mắt lướt qua hộp giấy ở ghế phía sau, cô gái này thật đúng là . . . . .
-
Lâm Vãn Thu vào nhà đổi dép, rồi thơ thẫn ngồi trước tủ đựng giày, bàn tay hung hăng chà mạnh hai má, tự nhủ: "Không thể tin! không thể tin! Lâm Vãn Thu, phải giữ vững tôn nghiêm của mày đấy. Người ta vừa theo đuổi mà mày đã đồng ý là không được, tự trọng vứt cho chó ăn rồi à."
Vừa đọc “thần chú” xong thì tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, Lâm Vãn Thu hoảng hồn, mắt mèo trên cửa không thể quan sát tình hình tối đen bên ngoài, bóng đèn hỏng trên hành lang vẫn chưa được thay, hơn nữa chính quyền đã ra thông báo, tòa nhà sắp bị dở bỏ, hạn trong vòng một tháng người dân phải dời đi nơi khác.
Cô cho rằng cán bộ nhà nước đến đây làm công tác tư tưởng sẵn tiện hối thúc, vội mở cửa nói: "Tôi tìm được nhà mới sẽ lập tức ——"
Bạch Thuật Bắc ôm hộp giấy của cô trong ngực, thân hình cao ngất hòa trong bóng đêm nồng đậm, nổi bật lên gương mặt tuấn tú với những góc cạnh hoàn mỹ, khẽ nhếch hàng chân mày ngọn núi: "Chẳng buồn hỏi xem là ai mà đã vội mở cửa?"
Lâm Vãn Thu ngượng ngùng, khóe môi cứng đờ, nhìn hộp giấy trong ngực anh, cảm thấy có lỗi: "Phiền anh quá, lúc nãy tôi quên mất."
Bạch Thuật Bắc không trả lời, dùng ánh mắt mang nhiều hàm ý hướng vào trong phòng: "Không mời tôi vào nhà ư?"
Lâm Vãn Thu ngập ngừng, Bạch Thuật Bắc từng có “vết nhơ đen”, cho dù tối nay anh biểu hiện khá tốt nhưng cô vẫn còn e ngại, dè chừng. Đã được trải nghiệm sự chênh lệch thể lực giữa anh và cô tại phòng thay đồ, ngộ nhỡ lát nữa anh xúc động bộc phát thú tính, cô chỉ còn biết khóc ròng.
"Đã muộn quá." Cô nói vòng vo cự tuyệt, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, "Lần sau vậy."
Bạch Thuật Bắc làm sao không hiểu cô ý tứ trong lời cô nói, cười nhẹ một tiếng, hoàn đồ cho chính chủ, còn thừa cơ “ăn vạ”, đặt nhanh một nụ hôn xuống môi cô.
Lâm Vãn Thu cả kinh lui về sau vài bước, bộ dáng hệt như cô nàng thỏ trắng, ra sức đề phòng con sói đen nham hiểm. Bạch Thuật Bắc mém cười ngặt nghẽo, nhẫn nại lấy tay che miệng, đằng hắng một tiếng: "Tôi không cầm thú đến thế đâu, bất quá nếu như em muốn, tôi sẵn sàng lấy thân phục vụ."
Anh cố ý nén thấp âm điệu trong câu cuối cùng, hơi thở nhuộm mùi nhục cảm, mặt Lâm Vãn Thu nóng rực, tự ảo não với dáng vẻ buồn cười của mình.
Bạch Thuật Bắc thấy bộ điệu đứng ngồi không yên của cô thì càng hả hê, thình lình vòng tay ra sau gáy cô, cúi đầu đặt môi mình vào môi cô.
Bị tấn công bất ngờ, Lâm Vãn Thu không kịp trở tay, chỉ kinh hoàng trừng mắt, con ngươi trong suốt ánh lên làn hơi nước, mờ mịt nhìn gương mặt phóng to của anh. Khoảng cách rất gần, cô có thể nhìn rõ hàng mi dài đang nhấp nhô lay động, hơi thở của anh tản ra khắp đầu lưỡi, đầy rẫy trong khoang miệng cô.
Trong miệng anh còn thoang thoảng mùi thơm của rượu đỏ, ngọt dìu dịu, hơi rượu bốc lên tận đầu khiến cô hơi ngây dại, dần quên đi tất cả.
Anh tiến quân thần tốc, đùa bỡn thỏa thích với chiếc lưỡi thơm tho xinh xắn, trước khi thối lui còn dùng sức mút mạnh làn môi dưới của cô, quá mềm mại, hương vị cực kì tuyệt hảo.
Hô hấp Lâm Vãn Thu dồn dập, nhìn anh không chớp mắt. Tay Bạch Thuật Bắc mơn trớn trên suối tóc đen mềm mượt, tại môi cô thì thầm to nhỏ: "Ngủ ngon, đừng bất cẩn mở cửa loạn xạ nữa, lần sau không may mắn đụng phải gương mặt đẹp trai của tôi đâu."
Lâm Vãn Thu mím môi không nói, lòng bàn tay anh rơi trên đỉnh đầu cô, vỗ nhẹ hai cái, đáy mắt hiện lên tia cưng chiều: "Cô bé ngốc, ở một mình phải đặc biệt cẩn thận."
Sau khi Bạch Thuật Bắc rời đi, trái tim Lâm Vãn Thu chưa thể hồi phục lại nhịp đập bình thường.
Cô vẫn không ngừng cố gắng chặt đứt, diệt trừ những tình cảm xa xỉ dưới đáy lòng, nhưng không ngờ…sự biến chuyển của Bạch Thuật Bắc tựa như cây đuốc hồng, lần nữa làm cho đốm lửa nhỏ đang le lói chút tro tàn bùng lên mạnh mẽ.
-
Mấy ngày sau, Bạch Thuật Bắc không tới tìm Lâm Vãn Thu. Ngược lại, vào mỗi buổi tối, Manh Manh đều gọi điện trò chuyện với cô, kể lể việc Bạch Thuật Bắc đã trở về đơn vị, không ngừng oán than cho tấm thân bé nhỏ không được ai quan tâm.
Lâm Vãn Thu thầm thở dài ngao ngán, đau lòng cho đứa bé, miệng không ngừng dỗ dành: "Cục cưng ngoan, ráng chờ tới chủ nhật, dì sẽ đến thăm con."
Bạch Thuật Bắc trở về đơn vị, đối với cô cũng là chuyện tốt, cô sẽ có thêm thời gian để thư thả suy nghĩ, đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Thừa dịp này, Lâm Vãn Thu tranh thủ ổn định công việc mới, đầu óc bận bịu lo toan trăm bề, gần như không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Gọi điện cho những người quen biết, đối phương đều dùng ngữ điệu mập mờ, lập lờ nước đôi. Lâm Vãn Thu dần phát hiện điểm bất thường, liên tục gọi thêm ba người, đối phương đều lấy những lí do trời ơi đất hỡi để thoái thác.
Lúc này, Lâm Vãn Thu mới ý thức bản thân vẫn còn xanh và non lắm, đời nào có chuyện đơn giản như vậy, ăn một mạch mà không bị hóc xương mới là lạ. Về sau, cô bạn đồng nghiệp Vịnh Nhi còn lên tiếng nhắc nhở: “Ngô tổng bị một vố nặng nề, có điên mới bỏ qua cho cô. Có lẽ gã ta đã sớm rào trước đón sau rồi!”.
Lâm Vãn Thu nhớ đến những lời cảnh cáo của cô nàng đại diện, một mình thân cô thế cô, không gia thế không tiền bạc, còn lâu mới được đối xử công bằng. Nhưng Lâm Vãn Thu không hề hối hận, một người đã nếm đủ trái đắng như cô, thì những gian truân ấy tựa hồ đã biến thành “gia vị” trong cuộc sống.
Vịnh nhi sốt ruột, lo lắng: "Nếu vẫn không tìm được việc, cô dự định sẽ làm gì. Phí chữa bệnh cho anh Tri Hạ là cái máy nuốt tiền không biết mệt mỏi đấy."
Lâm Vãn Thu nhún nhún vai, cười bất đắc dĩ: "Tới đâu tính tới đó, ông trời bịt kín con đường này, tôi đành tự mở lối đi khác."
Lâm Vãn Thu rút tất cả tiền gửi trong ngân hàng, những năm nay, cô cật lật tiết kiệm, ít nhiều cũng tích được một khoản, chia đều thành các phần tiền rõ ràng, phần dùng vào việc chữa bệnh cho Tri Hã tuyệt đối không thể đụng, phần còn lại có thể dùng làm vốn để kinh doanh, buôn bán.
Căn nhà sắp bị dở bỏ, không còn ở được bao lâu. Tiền phòng ở Dong Thành tương đối đắt đỏ, nếu đi mướn phòng, mỗi tháng phải tốn một khoản “hụi chết” không nhỏ. Chẳng thà lấy số tiền ấy tìm một nơi có mặt bằng rộng rãi, vừa dùng để ở vừa có khả năng làm ăn buôn bán, kiếm chút tiền trang trải sống qua ngày.
Khi còn bé, Lâm Vãn Thu từng phụ giúp ba mình bán cháo, hơn nữa cô không có nhiều vốn để kinh doanh mặt hàng khác, mở tiệm cháo là vừa sức. Tìm một quán ăn trong con ngõ nhỏ, giá thuê ắt hẳn sẽ mềm hơn những nơi khác.
Ý tưởng vừa lóe lên, cô lập tức bắt tay vào hành động, mỗi ngày đội mũ lưỡi trai đi lang thang khắp các hẻm nhỏ. Những cửa hàng nằm ngoài mặt tiền sẽ rất đắt, cô chỉ có thể lần tìm trong những con ngõ nhỏ hẻo lánh.
Rốt cuộc cũng tìm được nơi thích hợp, ông chủ quán ăn là người Thiểm Tây, vốn đang bán mì, nhưng hiện tại đã lớn tuổi, có tâm niệm về với quê cha đất tổ để an hưởng tuổi già. Ông ta thấy Lâm Vãn Thu là người thành thật, cũng không ép giá, phí chuyển nhượng rất vừa phải.
Lâm Vãn Thu chỉ tốn bốn vạn đồng đã trở thành bà chủ quán, tuy quán ăn rất nhỏ, nhưng dưới bàn tay sắp đặt khéo léo của cô, trở nên gọn gàng, tươm tất. Cô quét lại tường thành màu vàng sáng, đổi tất cả bàn ăn mới, bên trong còn trồng thêm những thực vật màu xanh, tạo bầu không khí thoáng đãng, trong lành, nhàn hạ.
Xung quanh có mấy trường Đại học, không thiếu những nữ sinh vì muốn giảm cân nên buổi tối sẽ tránh bữa ăn chính. Quán của cô vừa vặn bán cháo, món ăn vô cùng nhẹ bụng, thích hợp cho bọn họ ăn thay thế bữa chính.
Lâm Vãn Thu bận tối mặt tối mày, gần như quên đi sự tồn tại của Bạch Thuật Bắc. Anh dường như cũng bận rộn, không thấy tới làm phiền cô. Chỉ chủ động gọi điện một lần, đúng lúc Lâm Vãn Thu đang vội vàng, cô quơ đại chiếc điện thoại, không nhìn số đã bấm nút nhận.
Cô hơi gắt giọng, ngữ điệu thiếu bình tĩnh: "Ai thế?"
Bên kia, Bạch Thuật Bắc tĩnh lặng vài giây, giọng nói âm trầm: "Mấy ngày không liên lạc, đã vội quên số của tôi?"
Lâm Vãn Thu ngẩn người, nhận ra giọng điệu của anh hơi cáu kỉnh, bèn đè thấp giọng nói: "Tôi đang bận, liên lạc với anh sau nhé."
Câu nói “liên lạc với anh sau nhé” kéo dài đến tận mấy ngày. Quả thật cô rất gấp, việc tòa nhà bị dở bỏ và dời đi đã bị đăng lên báo, trong quán chỉ có mình cô, mọi việc đều phải tự thân tự lực.
Bạch Thuật Bắc cũng không gọi nữa, trời sinh anh đã thủ sẵn tâm cao khí ngạo, Lâm Vãn Thu đoán rằng tâm tình anh vẫn còn lăn tăn mâu thuẫn, thầm lắc đầu, cuộc sống bây giờ đã đủ tốt, tội gì phải tự chuốc thêm những chuyện phiền lòng, khổ não?
-
Mấy ngày sau, buổi tối trước khi đóng cửa quán, Lâm Vãn Thu liên lạc với công ty chuyển nhà, vận chuyển đồ đạc trong nhà đến căn phòng phía sau quán ăn. Đang loay hoay dọn dẹp phòng thì bỗng dưng vang lên tiếng đạp cửa.
Không sai, chính là đạp.
Cửa quán ăn là kiểu cửa cuốn đã cũ, mỗi lần bị đạp đều vọng lên tiếng “Rầm, rầm” chối tai, thọc mạnh vào màng nhĩ, tiếng vang trong con hẻm nhỏ vào đêm khuya khiến lòng người hoang mang kinh sợ.