Anh căn bản không nghĩ tới vấn đề thuốc than khô khan đấy, chỉ là nghe lời Manh manh nói, thử thực hiện kế sách dụ dỗ, nhưng người phụ nữ này thật biết cách giết chết cảm hứng của người khác!
"Manh Manh tìm em." Anh dứt khoát đưa điện thoại cho Manh Manh, còn mình ngồi khoanh tay xem tivi. Tuy nhiên hình ảnh trên tivi không lọt vào mắt anh tẹo nào, ngược lại những đề tài tán gẫu thiếu dinh dưỡng của Manh Manh và Lâm Vãn Thu đều chui tọt xuống đáy tai.
Manh Manh ôm con gấu nhỏ, nằm nghiêng chân, đầu kê trên đùi ba mình, thư thả hàn huyên cùng Lâm Vãn Thu: "Dì về nhà an toàn chưa? Có bị lạc đường không?."
Lâm Vãn Thu dở khóc dở cười: "Về rồi con à, dì đâu có ngốc đến vậy."
"Dì không lạc đường thì lại té ngã, chẳng khi nào khiến con yên lòng." Manh Manh véo nhẹ lỗ mũi chú gấu, giọng nói đặc biệt nghiêm túc.
Lâm Vãn Thu nhớ lại lần bị Tri Hạ đánh, cô nói dối với bé là do té ngã, không ngờ bé vẫn nhớ trong lòng. Trong phút chốc, toàn thân như được một rừng hoa vây trụ, mềm mại và ngọt ngào: "Sau này dì sẽ cẩn thận."
Bạch Thuật Bắc thỉnh thoảng liếc nhìn con gái, phát hiện khóe môi bé luôn cong thành nét cười, anh tự hỏi những đề tài nhàm chán ấy lại có sức hút đến thế ư? Manh Manh xác thực rất cao hứng, nói một hồi thì nghiêng đầu, im lặng nghe Lâm Vãn Thu kể truyện, rồi mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ đẹp.
Nếu là trước kia, Bạch Thuật Bắc sẽ lập tức cúp máy, thế nhưng lần này, anh có chút do dự, sau cùng quyết định đặt điện thoại bên tai.
Lâm Vãn Thu không biết Manh Manh đã thiếp đi, vẫn giữ ngữ điệu du dương êm ái: "Chú ngựa nhỏ hỏi sóc con ở trên cây, con sông này có sâu không? Sóc con liền xua xua tay, sông này sâu ơi là sâu, mấy ngày trước, đồng loại của tôi không cẩn thận té xuống, đã bị chết đuối đấy. . . . . ."
Bạch Thuật Bắc nghe xong, không nhịn được tràn ra tiếng cười nhẹ: "Ngựa và sóc có cùng chiều cao à? Con ngựa kia sao mà đần thế."
". . . . . ." Lúc này, Lâm Vãn Thu mới biết điện thoại đã đổi người cầm, hơi trầm tư, lát sau nói thẳng, "Manh Manh đã ngủ, vậy tôi cúp."
Đôi mắt Bạch Thuật Bắc tối sầm lại, không vừa ý với thái độ của cô, níu kéo hỏi: "Kết thúc truyện thế nào?"
Lâm Vãn Thu sửng sốt: "Khi còn bé,anh chưa bao giờ được nghe câu chuyện “Chú ngựa nhỏ qua sông” à?" Đây không phải là đồng thoại mà mấy bạn nhỏ đều thuộc làu sao?
Bạch Thuật Bắc im lặng không hồi đáp, trong điện thoại chỉ còn dư lại tiếng hô hấp nhè nhẹ của hai người. Lâm Vãn Thu không biết mình có lỡ lời đụng chạm hay không, cũng chẳng có tâm tư suy đoán, nói: "Tôi còn có việc, cúp đây."
"Đợi chút."
Bạch Thuật Bắc gọi cô lại, Lâm Vãn Thu ngạc nhiên, những điều nên nói đều đã nói, anh còn muốn thế nào?
Bạch Thuật Bắc đột ngột thay đổi giọng điệu, ôn nhu một cách dị thường: "Hôm nay là tôi không đúng. Lúc ấy, tôi quá muốn em, có làm em bị thương không?"
Lâm Vãn Thu quả thật hoài nghi mình nghe lầm, đem điện thoại đến trước mắt, xác nhận là số của Bạch Thuật Bắc, không bị kết nối sai.
Bạch Thuật Bắc không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn tiếp tục dịu dàng: "Tôi thừa nhận bởi vì những chuyện trong quá khứ nên tôi có chút thành kiến với em, có lẽ giữa chúng ta vẫn còn hiểu lầm. Vãn Thu, coi như vì Manh Manh, hãy cho chúng ta một cơ hội để hóa giải hiểu lầm, để hiểu nhau thêm, được không em?"
Nếu Bạch Thuật Bắc vẫn giữ giọng điệu ra lệnh của bề trên như ngày xưa, Lâm Vãn Thu chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng hôm nay, hành động của anh cực kì quỷ dị, khiến toàn thân cô nổi hết gai ốc.
"Tôi rất nghiêm túc." Giọng nói của Bạch Thuật Bắc hòa lẫn trong màn đêm vô cùng mê người, trầm thấp từ tính, xuyên qua làn sóng điện rót vào đáy tai cô, hơn nữa mỗi câu đều đánh trúng “xương sườn mềm”* của cô, "Manh Manh càng ngày càng hiểu chuyện, con bé cần một người mẹ. Đấy là vấn đề hai ta cùng lo lắng, em cũng hiểu mà, trên đời này sẽ không ai đối xử tốt với con bé bằng mẹ ruột của nó."