• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Chiêu nghe Bạch Thuật Bắc nói xong, phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt. Hắn không ngờ Bạch Thuật Bắc sẽ thật sự lựa chọn. Trước giờ, Bạch Thuật Bắc vốn là kẻ ranh ma, láu lỉnh, hôm nay sao có thể đần đột xuất mà cho rằng hắn sẽ nhân từ thả một trong hai.

Tay hắn bất giác bóp chặt khẩu súng, chau mày, cảnh giác nhìn Bạch Thuật Bắc.

Bạch Thuật Bắc cũng biết năng lực do thám và phản kích của Trần Chiêu rất cao. Hiện tại, việc anh cần làm là kéo dài thời gian, chờ đợi sự viện trợ. Trước mắt, có lẽ Trần Chiêu đang cố ý dùng hai cô gái để nhục nhã anh, thậm chí cố tình hành hạ, chuyển sự tập trung của anh vào một người duy nhất.

Tạm bỏ qua việc tâm tư anh đang thật sự lo lắng bất an vì người nào, thân là quân nhân, nhận thức đầu tiên của anh là phải ưu tiên bảo vệ cho người mới khỏi bệnh - Cố An Ninh. Nhưng đứng trên lập trường của một người đàn ông, cả hai cô, anh đều dốc hết sức mình để cứu.

Sự lựa chọn này, có thể khiến Lâm Vãn Thu đau khổ , thậm chí cực kì thương tâm. Nhưng cô là người dễ dàng mềm lòng, về sau nếu anh bỏ chút công sức dỗ dành, chắc chắn cô sẽ hiểu. Anh tin tưởng bản thân có thể mang hai người an toàn rời khỏi nơi đây.

Ánh mắt Bạch Thuật Bắc kín đáo quét qua bên ngoài cửa sổ: "Mày cho rằng mày có thể chạy thoát? Chỗ này không có lối ra thứ hai, chỉ bằng bốn người chúng mày, cũng mơ đến việc đối phó với tao?"

Bạch Thuật Bắc tận dụng mọi khả năng miêu tả tình huống đang diễn ra, bí mật truyền tin cho cảnh sát qua chiếc máy nghe trộm gắn trên bộ quân trang.

Trần Chiêu là kẻ bất bình thường, đầu óc toàn chất chứa suy nghĩ quái đản. Ngày trước, Bạch Thuật Bắc đã có dịp giao thủ với hắn, hai bên nắm rõ những thủ pháp của đối phương. Tư duy biến thái của hắn có thể làm người ta điên tiết, nhưng Bạch Thuật Bắc đã có trải nghiệm, ít nhiều gì cũng thăm dò,  phán đoán ra vài thứ.

Quả nhiên Trần Chiêu cất tiếng cười lạnh tanh, họng súng chính xác chĩa vào sau gáy Lâm Vãn Thu: "Có cô ta ở trong tay, tao còn sợ gì nữa."

Hắn nói xong thì bất chợt thay đổi phương hướng, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Thu: "Ố ồ, hú cả hồn, suýt chút nữa đã mắc mưu mày rồi! Mày đang chơi trò kế trong kế à? Mày phán đoán suy tính của tao, biết tao có dự định tặng viên đạn đầu tiên cho người mày thích, nên mày sẽ không dại dột đưa ra lựa chọn thật lòng đâu. Thật ra, người mày quan tâm nhất chính là cô gái đáng yêu này, phải không Bạch đội trưởng của tao?"

Lâm Vãn Thu bị hắn kéo mạnh chùm tóc đuôi ngựa phía sau, cằm bị buộc nâng cao lên.

Khuôn mặt xám ngoắt bị tay hắn cưỡng chế quay về phía Bạch Thuật Bắc, da đầu đau rát, tựa như sắp bị bọc lìa. Nhưng ánh mắt cô không hề liếc nhìn người đàn ông kia nữa, chỉ là lời nói của Trần Chiêu giống như cây đao, bổ mạnh xuống đáy lòng cô.

Không ai so với cô, có thể hiểu rõ tình cảm chân thật của Bạch Thuật Bắc. Hóa ra từ đầu đến cuối, Bạch Thuật Bắc đều đi guốc trong lòng gã Trần Chiêu, cho nên anh đang tương kế tựu kế, cố ý khiến kẻ đa nghi như Trần Chiêu đặt mọi sự chú ý lên người cô?

Tứ chi Lâm Vãn Thu bị trói chặt, cả người chết lặng, dần mất đi tri giác, có điều, sao con tim vẫn còn nhức nhối quá. Nếu Bạch Thuật Bắc tàn nhẫn bỏ rơi cô, kết cục nào sẽ đến với cô đây? Bị đánh hay bị vũ nhục đều quá nhẹ, có lẽ. . . . . . sẽ bị hành hạ cho đến chết.

Có hàng vạn lí do để Bạch Thuật Bắc lựa chọn Cố An Ninh, ngoài tình yêu thì còn có đạo nghĩa của một quân nhân. Trong trường hợp hiện tại, Cố An Ninh không phải là vợ của anh, nếu anh vứt bỏ cô ấy, có thể sẽ bị người đời lên án phỉ nhổ, cho rằng anh đặt tình cảm cá nhân lên nhiệm vụ cao cả của một người lính.

Còn Lâm Vãn Thu là vợ của anh, làm một “con dâu” của quân đội, đáng nhẽ ra, cô nên chấp nhận hi sinh. Nhìn bề ngoài thì vô cùng hoa mỹ, vô cùng cao cả, vô cùng cảm động, nhưng bản chất của sự việc hoàn toàn đi ngược. Anh thật sự không hề yêu cô, cô bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Trong giây phút bị bỏ rơi, trái tim đã lún sâu vào vũng bùn tuyệt vọng, toàn bộ dây thần kinh đang căng thẳng, rốt cuộc cũng “cạch” một tiếng, đứt lìa hết rồi.

Trong lòng cô dấy lên nỗi bi thương. Đối với người đàn ông này, cô hoàn toàn đã chết tâm.

Bạch Thuật Bắc nhìn khuôn mặt trắng như giấy của Lâm Vãn THu, vầng trán anh toát mồ hôi lạnh, hận không thể bất chấp tất cả, xông lên cứu cô. Nhưng khi nhìn đến khẩu súng kia, anh đành chùng bước, mắt đỏ ngầu quát to: "Mẹ kiếp, Trần Chiêu, sao mày cứ khăng khăng làm khó một cô gái yếu đuối. Hãy đối phó với tao đi, như vậy mày mới có được cảm giác thành tựu."

Trần Chiêu chầm chậm di chuyển họng súng lạnh lẽo, từ sáu gáy Lâm Vãn Thu trườn ra phía trước, đáp xuống chiếc cằm nhọn của cô: "Ồ không, mày sai lầm rồ, cần quái chi ba cái cảm giác thành tựu vớ vẩn, tao thích mở to mắt nhìn mày khổ sở hơn." -

Hắn vừa dứt lời, trán Lâm Vãn Thu liền bị đập mạnh một cái, đầu óc  lập tức choáng váng. Cô thậm chí còn không biết cái gì đã giáng xuống đầu mình, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng hơi sềnh sệch, theo huyệt thái dương chảy xuống, mùi máu tươi gay mũi xộc mạnh vào khoang mũi.

Nhưng kì quái, vì sao không có cảm giác đau đớn?

Lâm Vãn Thu cắn chặt môi dưới, không lên tiếng, cúi đầu nhìn những giọt máu đỏ tươi rơi xuống bên chân. Ngay trước mắt cô, chúng đọng lại thành một vũng nhỏ, dần dần nhuộm nở, giống như đóa hoa hồng đỏ tươi, tuyệt đẹp mà chứa đầy gai độc.

Lâm Vãn Thu không thấy được phản ứng của Bạch Thuật Bắc, cô cũng chẳng muốn xem nữa, có lẽ trong cặp mắt của người đàn ông mà cô đã từng mê luyến, chỉ còn đọng lại những tia băng giá, họa chăng thêm vài phần áy náy, ray rứt mà thôi.

Nhìn để làm gì, đâu còn ý nghĩa chi đâu?

Cằm lần nữa bị nắm, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo, rắc đầy vẻ độc ác của Trần Chiêu, họng súng lạnh lẽo dao động chung quanh khuôn mặt cô: "Hãy nhìn xem này, bây giờ cô em càng đẹp hơn so với lúc nãy. Bạch đội trưởng thân yêu, mày thấy có đúng không?"

Trần Chiêu nở nụ cười bệnh hoạn, xoay khuôn mặt đầy máu của Lâm Vãn Thu hướng về phía Bạch Thuật Bắc. Lâm Vãn Thu không nghe được âm thanh của Bạch Thuật Bắc, hình như anh ta vừa nói câu gì đó, lại hình như chẳng nói gì cả. ( Hic, từ bây giờ mỗi khi LVT nói về BTB thì sẽ dùng “anh ta” nhá)

Lâm Vãn Thu ngày càng hoa mắt chóng mặt, hơi sức toàn thân dường như bị rúc khô, nửa bên mặt dính tầng chất nhầy đặc sánh, dạ dày không ngừng cuộn trào, ngay dưới bụng cũng bắt đầu phát tác những cơn đau quằn quại.

Sau gáy bị một lực đánh mạnh, trước mắt Lâm Vãn Thu hoàn toàn tăm tối, không nhìn được, không nghe thấy, các giác quan dần dần tan biến.

Trong khoảnh khắc Lâm Vãn Thu gần mất đi tri thức, những giọt nước mắt lại rơi xuống. Thật may mắn, thật hoàn hảo khi cô kịp làm cho Manh Manh chiếc khóa Cát Tường, có thể để lại cho bé chút kỉ niệm về cô. Nếu bây giờ chết đi, cũng chẳng còn điều gì để tiếc nuối.

Không đúng, vẫn có một chuyện đè nén trong lòng cô, cô chưa kịp nói cho Manh Manh biết: cô chính là mẹ ruột của bé. Thật đáng buồn biết bao, đến tận khi chết, cô vẫn chỉ có thể đóng vai một người dì, rồi chuyển sang mẹ kế của bé.

Lâm Vãn Thu cảm giác thân thể mình lọt vào vùng tối khổng lồ, hình như rơi vào vực sâu không đáy. Bên tai xẹt qua tiếng gió thổi, văng vẳng tiếng súng nổ, và còn….âm thanh của anh ta. . . . . . Càng ngày càng xa xôi, dường như tiêu tán nơi cuối chân trời.

Bạch Thuật Bắc ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chăm vào hai cánh cửa phòng khép chặt. Trong đầu anh chỉ còn dư lại hình ảnh toàn thân Lâm Vãn Thu bê bết máu tươi, anh giơ tay lên, chết lặng nhìn những vết máu đã đóng vẩy trên những đầu ngoán tay.

Một giờ trước, anh cùng cảnh sát viện trợ  thuận lợi cứu thoát Lâm Vãn Thu và Cố An Ninh ra khỏi nơi ấy. Bả vai anh bị trúng một phát súng, nhưng anh chẳng quan tâm, trong mắt anh, chỉ có duy nhất hình ảnh Lâm vãn Thu nằm bất động trong vũng máu lênh láng .

Cô chỉ bị thương ở đầu, vì sao hạ thân lại chảy máu không ngừng?

Lúc đấy, Bạch Thuật Bắc như kẻ điên mất trí, không màng quan tâm đến Cố An Ninh đang run rầy núp sát bên người anh. Trong mắt anh chỉ còn dư lại thân thể gầy gò của cô gái nhỏ, cô ấy. . . . . . Sẽ chết sao?

Lần đầu tiên, anh ý thước được bản thân mình hoàn toàn sai lầm. Lâm Vãn Thu có thể dễ dàng bị dụ dỗ, nhưng ngộ nhỡ, cô vĩnh viễn không tỉnh lại….

Sau khi đưa cô vào bệnh viện, anh liền nhận được một tin tức khiến anh kinh hoàng, Lâm Vãn Thu mang thai, gần sắp hai tháng rồi.

Toàn thân anh chấn động đến tột đỉnh, lập tức nhớ đến vũng máu đỏ tươi rợn người, cả người anh tựa như bị một chiếc xe hàng nghiền ép, từng tế bào đều đau đớn khôn nguôi.

Đứa bé có thể cứu được hay không, Lâm vãn Thu có tức giận không? Anh bỗng dưng run sợ, thậm chí có loại. . . . . . cảm giác sợ hãi chưa bao giờ xuất hiện trong đời, hóa ra anh còn có thể sợ hãi đến độ này.

Mười ngón tay Bạch Thuật Bắc đan chặt vào nhau, thống khổ nhắm nghiền mắt, động tác quá kịch liệt, ảnh hưởng tới vết thương nơi bả vai. Mặc dù đã tạm thời xử lí, nhưng vẫn đau đến thắt lòng thắt dạ.

Cố An Ninh ngồi bên cạnh, thấy mi tâm của anh nhíu chặt, trên mặt không còn chút huyết sắc. Cô muốn đưa tay chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn thu ngón tay đang di chuyển giữa không trung, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh cẩn thận vết thương đấy."

Bạch Thuật Bắc lặng thinh, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì. Cố An Ninh khẽ cắn môi dưới, hỏi nhỏ: "Anh...anh cùng Lâm tiểu thư. . . . . . đã kết hôn?"

Hàng chân mày đen như mực của Bạch Thuật Bắc khẽ giựt giựt, nghe Cố An Ninh nhắc đến Lâm Vãn Thu, lúc này anh mới quay sang nhìn cô.

Hốc mắt Cố An Ninh đỏ hồng, ngón tay bất an nhàu nát tà áo. Bạch Thuật Bắc trầm mặc trong chốc lát, sau gật đầu: "Lúc trước, anh đã muốn nói với em, nhưng chú Cố sợ em vừa mới tỉnh, không tiếp nhận nỗi."

Cố AN Ninh hôn mê quá lâu, thân thể cũng gầy đến đáng thương, xương quai xanh bởi vì tâm tình bi thương của cô mà lõm xuống thật sâu, dáng vẻ đấy khiến người ta đau lòng. Cô hít sâu một hơi, sau một lúc mới nghẹn ngào hỏi: "Vậy anh, có yêu cô ấy không?"

Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc trở nên phức tạp, trên gương mặt hiện lên sự vẫy vùng cùng mê muội. Có yêu không? Vừa bắt đầu chỉ có chán ghét, sau đó là muốn tìm một người mẹ cho Manh Manh, rồi sau nữa, anh mê luyến thân thể cô. . . . . . Cuối cùng là?

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh chẳng hề chán ghét cô nữa, đôi khi còn nhớ nhung vương vấn. Cho dù cô là người mê tiền cũng không sao, bỏ qua việc quan hệ giữa thân xác cũng được, chỉ cần có thể ở cạnh cô, đã đủ khiến anh vui mừng, cao hứng.

Cố An Ninh chau mày, thấy anh chậm chạp không nguyện trả lời câu hỏi, trong lòng cô vừa phức tạp vừa khó chịu: "Là bởi vì Manh Manh à? Anh muốn tìm một người mẹ cho con bé?"

Không biết là tự mình kiếm cớ, hoặc là đang giúp anh giải vây, Cố An Ninh nhìn anh không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ những biến hóa nhỏ trên gương mặt anh.

Ngũ quan anh tuấn của Bạch Thuật Bắc có độ cong sắc lạnh, khuỷu tay  anh gác nhẹ trên đầu gối, chiếc áo sơ mi trên người bị hoen ố những vết máu tươi, hủy đi một phần mỹ cảm, nhưng cả người lại bật ra nét tuấn mỹ khó diễn tả thành lời. Cố An Ninh biết đây không phải là Bạch Thuật Bắc mà sáu năm trước cô từng yêu, cô ngủ một giấc nhiều năm như vậy, vẫn dậm chân tại chỗ, còn anh đã không thể chờ.

Tình cảm dù có sâu đậm, cũng đấu không lại sự vô tình của thời gian.

Hầu kết của Bạch Thuật Bắc giật giật, quay đầu: "An Ninh, anh ——"

Lời còn chưa dứt, liền bị một bóng dáng hùng hổ lao tới như gió, hung hăng bắt chặt cổ áo anh, tiếp theo trên miệng bị người ta giáng xuống một đòn, sức lực quá ngoan độc, mùi máu gỉ sắt ào ra khắp khoang miệng.

Bạch Thuật Bắc liếc nhìn Cao Hách đang giận đến điên người, lần đầu tiên anh buông xuôi, không dùng thái độ thờ ơ phản bác như trước kia.

Cao Hách khó giữ được bình tĩnh, hơn nữa nhìn áo khoác quân trang của Bạch Thuật Bắc đang khoác trên người Cố An Ninh, đầu óc dấy lên đốm lửa giận, tay kéo mạnh chiếc áo sơ mi đang xộc xệch: "Anh còn có mặt mũi ngồi nơi đây?"

Chiều cao của Bạch Thuật Bắc nhỉn hơn Cao Hách, anh trầm ngâm quan sát Cao Hách, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Bà xã tôi đang cấp cứu, vì cớ gì tôi lại không ở đây?"

"Bà xã?" Cao Hách cười lạnh, gương mặt tuấn tú hằn lên vẻ châm chọc, chê bai, "Anh đem bà xã của mình trở thành một bảo mẫu, giờ còn định giả mèo khóc chuột, thối lắm"

Cố An Ninh đứng sau Bạch Thuật Bắc liền trợn trừng hai mắt, khó tin nhìn Cao Hách: "Cao Hách, sao anh có thể nói anh ấy như vậy."

"Vậy nên nói thế nào?" Giọng điệu của Cao Hách gắt gỏng, bất giác phát sinh địch ý với Cố An Ninh, "Em vẫn còn ngây ngô nghĩ rằng, kẻ trước mắt em vẫn là Bạch Thuật Bắc của ngày xưa – một chàng trai chính trực cương nghị? Quá sai lầm, anh ta bây giờ chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng tình yêu thương của một người mẹ dành cho con gái mà mặc sức làm thương tồn người ta, chẳng khác gì những tên ngụy quân tử."

Cố An Ninh càng thêm kinh hãi, làm sao Bạch Thuật Bắc có thể làm những điều đê tiện xấu xa đến thế. Cô quen anh lâu như vậy, chẳng nhẽ còn chưa hiểu rõ con người anh?

Bạch Thuật Bắc không phản bác lại một chữ, trong lòng anh cũng đang tự hỏi mình, người đàn ông Bạch Thuật Bắc chính trực cương nghị trước kia đã lạc lối đến tận nơi đâu?

Hoặc là anh đem “ánh mặt trời” soi sáng, làm lóa mắt người khác, còn những thứ “đen tối”, mặt trái bên trong đều bắt Lâm Vãn Thu phải nhận. Anh từng ghét bỏ cô, cảm thấy sự hiện diện của cô làm vấy bẩn hai chữ “người mẹ” đầy thần thánh, thậm chí còn nhiều lần thoái mạ, sỉ nhục cô.

Nhưng ——

Bạch Thuật Bắc an tĩnh đứng tại chỗ, vết thương trên mặt lại không thể khiến anh trở nên chật vật hay thảm hại được, người khác không thấy được cảm xúc chân thật dưới đáy mắt anh, chỉ có Cố An Ninh đứng phía sau anh, tinh ý nhận ra những đầu ngón tay anh run lẩy bẩy, run bần bật không thể kiềm chế.

Cửa phòng cấp cứu vừa đúng lúc mở ra, một bác sĩ cùng một y tá từ tốn đi tới, Bạch Thuật Bắc cùng Cao Hách đồng thời tiến lên trước, Cao Hách lo lắng hỏi thăm: "Như thế nào rồi?"

Vị bác sĩ còn rất trẻ tuổi, khi tháo khẩu trang thì lộ ra khuôn mặt thanh tú. Cô chau mày liếc nhìn Cao Hách,  rồi chuyển qua Bạch Thuật Bắc, con ngươi đen nhánh lóe ra tia sáng đầy thâm ý: "Người mẹ không sao."

Bạch Thuật Bắc tĩnh lặng, bật ra âm thanh khàn đục: "Đứa bé ——"

Cô bác sĩ nhìn anh một cái, khóe miệng cong thành nụ cười giễu cợt: "Người mẹ và đứa bé, nếu chỉ có thể cứu được một người, không biết Bạch đội trưởng sẽ chọn ai??"

Mi tâm Bạch Thuật Bắc nhíu chặt, anh cảm nhận được vị bác sĩ này có ác cảm với anh. Nhưng anh xác định chưa bao giờ đắc tội với cô ta, mà Lâm vãn Thu tựa hồ cũng không quen biết cô ta.

Cô bác sĩ cúi đầu cùng Cao hách nói gì đấy, sau đó Cao Hách nhanh chân đi vào phòng phẫu thuật. Bạch Thuật Bắc nhấc chân muốn đi vào, lại bị cô bác sĩ kia ngăn cản: "Thật xin lỗi, tinh thần bệnh nhânsa sút, cô ấy không muốn gặp anh."

Bạch Thuật Bắc ngớ người, gương mặt lạnh lẽo như muốn đông cứng mọi thứ xung quanh: "Có ý gì?"

Cô bác sĩ cười tủm tỉm, khoe ra má lúm đồng tiền, nhún nhún vai: "Bạch đội trưởng khoan hãy giận, nếu anh còn chút lương tâm, lúc này đừng nên đi vào kích động Lâm Vãn Thu nữa. Đúng rồi, Vãn Thu có đôi lời nhờ tôi chuyển đến anh."

Hô hấp  Bạch Thuật Bắc cứng lại, môi mỏng mím vô cùng chặt, hồi lâu mới hỏi: "Lời gì."

"Cô ấy muốn ly hôn, hi vọng anh có thể thành toàn cho cố ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK