Lâm Vãn Thu rơi vào trầm mặc, ngón tay dùng sức siết chặt điện thoại.
"Cô là. . . . . . Lâm Vãn Thu?"
Không ngờ vừa mới nghe giọng, Cố Bá Bình đã nhận ra mình, Lâm Vãn Thu khắc chế nỗi mông lung dưới đáy lòng, nhỏ giọng lên tiếng: "Cháu xảy ra chút chuyện, Bạch tiên sinh thuận tiện giúp đỡ thôi. Giữa hai chúng cháu không có chuyện gì cả ."
Cố Bá Bình ý thức được cô đang giải thích với mình, không nén được nụ cười khổ: "Đã là quá khứ, không cần giải thích chuyện gì với tôi. Đúng rồi, Thuật Bắc đâu?"
Lâm Vãn Thu không ngờ Cố Bá Bình nói chuyện nhã nhặn như vậy: "Anh ấy đi chạy bộ, rất nhanh sẽ về."
Vừa nói xong, Bạch Thuật Bắc đã bấm mã khóa vào nhà , Lâm Vãn Thu vội vàng đưa điện thoại cho anh, dùng khẩu hình miệng nói: "Điện thoại của chú Cố."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc lườm cô một cái, Lâm Vãn Thu đã đem điện thoại di động nhét vào tay anh, ngay sau đó chạy vào phòng bếp.
Cố Bá Bình đột nhiên trở về nước, vậy có nghĩa là. . . . . . Lâm Vãn Thu không dám suy nghĩ nhiều, tay chuyên chú khuấy đảo cháo trong nồi, mùi thơm bốc lên khắp gian bếp nhưng cô ngược lại không có khẩu vị.
Thời điểm dùng điểm tâm, hai người lại rơi vào trạng thái tĩnh mịch. Bạch Thuật Bắc vốn không nói nhiều, Lâm Vãn Thu những năm này cũng thay đổi tính tình. Không ai trong hai người chịu lên tiếng, bữa ăn dị thường nặng nề.
Cuối cùng lúc Lâm Vãn Thu dọn dẹp chén đĩa thì Bạch Thuật Bắc mới trầm giọng hỏi cô: "Cô định đi đâu, tôi thuận đường sẽ đưa cô đi."
Lâm Vãn Thu có chút “thụ sủng nhược kinh”, cô cho rằng Bạch Thuật Bắc tiếp xong điện thoại của Cố Bá Bình sẽ không để ý đến cô mới đúng. Nhưng rất nhanh lời nói tiếp theo của anh đã ứng nghiệm với suy đoán của cô: "Tối nay chú Cố sẽ tới, tôi không muốn hai người chạm mặt."
Đây là một kiểu biến tướng của việc đuổi khách sao? ——
Lâm Vãn Thu cúi thấp đầu, dùng sức cắn chặt hàm răng: "Tôi muốn đi thăm Tri Hạ."
Gương mặt Bạch Thật Bắc vẫn trầm tĩnh, không vui cũng chẳng buồn, chỉ khẽ gật đầu: "Tôi đưa cô đi."
Cho dù Cố Bá Bình đã không còn dây dưa với chuyện năm ấy nữa, nhưng có thể nhìn ra được, Bạch Thuật Bắc vẫn luôn canh cánh trong lòng , thông qua thái độ của anh với Cố Bá Bình cũng đủ biết anh còn coi trọng Cố An Ninh rất nhiều.
-
Bạch Thuật Bắc lái xe đưa Lâm Vãn Thu đến viện an dưỡng, sau khi cô xuống xe, tầm mắt anh vẫn nhìn theo bóng lưng gầy gò thật lâu.
Anh không hy vọng Lâm Vãn Thu cùng Cố Bá Bình gặp mặt, nguyên do chính là dưới đáy lòng xuất hiện cảm giác sợ hãi: anh sợ Lâm Vãn Thu sẽ bị Cố Bá Bình giận chó đánh mèo. Anh nhất định bị điên rồi, vì sao chỉ tiếp xúc vài lần, anh đã bắt đầu đồng tình với cô ta?
Quả nhiên người phụ nữ này thật đáng sợ.
Nghĩ đến đến cảnh tượng khó coi tối hôm qua, anh càng thêm ảo não, là một người đàn ông trong độ tuổi ba mươi, có nhu cầu sinh lí là điều bình thường , nhưng đối tượng mộng xuân lại là Lâm Vãn Thu thì quá phản khoa học. ( bó tay anh này, liên tưởng mộng xuân với khoa học).
Anh rõ ràng rất chán ghét cô!
Đang khi đầu óc anh còn hỗn loạn , Lâm Vãn Thu chợt quay đầu nhìn anh một cái.
Cái nhìn kia mang theo vài phần phong tình, con ngươi trong suốt long lanh mọng ướt, dường như luôn bị một tầng ánh sáng che phủ, không cách nào nhìn rõ làn hơi nước. Còn có khóe mắt không giống những người phụ nữ khác, không phải nhếch lên sắc sảo mà khẽ rũ xuống. Trước kia Bạch Thuật Bắc từng nghe Tiểu Lê nói qua, khóe mắt rũ xuống như thế này được gọi là “đôi mắt thơ ngây vô tội”, mặc kệ người đó gây ra chuyện quá phận đến mức nào, chỉ cần dùng ánh mắt e lệ pha chút ấm ức thì người đối diện sẽ bị hòa tan ngay tức thời.
Bạch Thuật Bắc vội vàng quay đi, cầm điếu thuốc làm bộ đăm chiêu suy nghĩ, chỉ là trong lòng càng ảo não. Chắc chắn là do cô đơn, tịch mịch quá lâu nên anh mới có thể khao khát loại phụ nữ như Lâm Vãn Thu.
Anh phát động xe chuẩn bị rời đi, lại nhận được điện thoại trong nhà, người gọi là Manh Manh, tiếng nói đứt quãng kèm theo nức nở: "Ba, bà bị té."
Đứa bé còn nhỏ, lại đang hốt hoảng, nức nở cả nửa ngày Bạch Thuật Bắc vẫn không hiểu hết ý tứ của bé. Anh bất đắc dĩ gọi về đội thông báo thay đổi lịch trình, sau lái xe chạy về nhà.
Người chăm sóc cho Manh Manh là quản gia lâu năm của Bạch gia- mẹ Trình. Năm đó, bà cùng mẹ của Bạch Thuật Bắc bước vào nhà họ Bạch. Sau khi mẹ của Bạch Thuật Bắc qua đời, bà luôn tận tâm tận lực chiếu cố người trong nhà.
Năm ấy, Bạch Thuật Bắc đột nhiên ôm Manh Manh chưa tròn một tháng tuổi về nhà, Bạch Hữu Niên liền nổi trận lôi đình, mẹ Trình cũng rất kinh ngạc , nhưng bà không hỏi bất kì điều gì, trực tếp ôm Manh Manh từ tay anh, chăm nom đến tận giờ, đã tròn năm năm.
Nghĩ đến bà đã hơn 70 tuổi, quả thật dù có lòng nhưng sức đã dần tàn.
Khi Bạch Thuật Bắc về thì trong nhà đã “loạn thành một đoàn”*, Manh Manh ôm đầu gối ngồi trên sàn nhà, mẹ Trình nằm sải trên sàn, vừa rên rỉ vừa phải an ủi bé. ( ý nói bừa bãi, lộn xộn)
"Ba ——" Manh Manh thấy Bạch Thuật Bắc thì nước mắt càng chảy dữ dội hơn, òa òa khóc lớn, vươn cánh tay mũm mĩm ra chỉ, "Chân bà bị phù rồi, giống như bánh bao."
Bạch Thuật Bắc bước nhanh lên trước tra xét, bàn chân mẹ Trình hoàn toàn sưng to, đúng thật là rất giống bánh bao.
Anh dìu bà lên giường, rồi lập tức gọi điện cho bác sĩ, mẹ Trình vẫn than thở: "Lớn tuổi thì trở nên vô dụng vậy đó, chỉ tội cho Manh Manh của chúng ta, bé bị dì dọa cho sợ."
Hai tay Manh Manh ôm thật chặt hông của Bạch Thuật Bắc, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào quân phục của anh. Bạch Thuật Bắc dùng một tay bế bé lên: "Chút nữa bác sĩ sẽ đến, cục cưng đừng lo lắng."
Mẹ Trình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thuật Bắc à, cháu đã 30 tuổi rồi, nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình đi. Cho dù không vì bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho Manh Manh"
Hiếm khi thấy anh không có ý chống đối, mẹ Trình đánh bạo nói thêm: "Chuyện liên quan đến Cố tiểu thư, cũng đã sáu năm rồi. . . . ."
Bạch Thuật Bắc trầm tư, giơ tay vuốt vuốt đầu con gái.
Manh Manh ngửa đầu, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn anh: "Ba muốn tìm mẹ mới cho Manh Manh?"
Bạch Thuật Bắc giật mình, bật cười nói: "Manh Manh không muốn?"
Manh Manh lắc đầu hệt như trống xoay, trực tiếp dang hai chân ngồi lên đùi anh, hai mắt vụt lên ánh sáng rạng ngời, trả lời: “ Nghĩ muốn”
Bạch Thuật Bắc hơi sửng sốt, dở khóc dở cười nhéo iu chóp mũi bé: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
Manh Manh thần thần bí bí nháy mắt: "Nếu mẹ mới là dì thì con rất vui sướng. Dì chắc chắn sẽ không như những bà mẹ ghẻ trong truyện, suốt ngày chỉ ngược đãi Manh Manh!"
Nụ cười trên môi liền tan đi, mắt anh u trầm nhìn bé.
Anh không muốn kết hôn, không chỉ vì Cố An Ninh, mà còn nghi ngại tương lai Manh Manh sẽ xuất hiện bóng ma tâm lí. Mặc dù đứa bé này được sinh ra ngoài dự liệu của anh nhưng trên người bé chảy dòng máu của anh, đặc biệt còn là nguồn vui, niềm an ủi khi anh lâm vào những thời điểm luống cuống, hoảng hốt.
Với anh, việc kết hôn không mang nhiều ý nghĩa, càng không muốn vì chuyện đó mà đẩy con gái đến tình cảnh bi thảm. Có thể đối tốt với con riêng của chồng một cách vô điều kiện, trên thế giới này mấy ai được như thế, vả lại anh cũng chưa gặp được người đó.
Vết thương của mẹ Trình vô cùng nặng, không thể chăm sóc Manh Manh nữa, tạm thời tìm người giúp việc thì Bạch Thuật Bắc không yên tâm. Trong đầu anh nghĩ đến Lâm Vãn Thu, nhưng nhớ tới những phản ứng khác lạ tối hôm qua, anh liền bác bỏ suy nghĩ này.
Con gái anh quá thân cận với Lâm Vãn Thu, anh không thể để tình trạng này phát triển thêm nữa. Nếu không sau này Manh Manh lớn lên, sẽ làm cách nào đối mặt với mối quan hệ bẩn thỉu của anh và người phụ nữ đó?
-
Buổi chiều, Bạch Thuật Bắc chạy đến vài công ty môi giới việc làm, gặp người nào anh cũng có cảm giác người đó là kẻ ngược đãi trẻ em. Đến sụp tối thì bớt chút thời gian đi gặp Cố Bá Bình.
Cố Bá Bình nghe kể lại sự việc, nói thẳng: "Hay chú bảo dì giúp việc nhà chú qua giúp cháu, nhân phẩm dì ấy rất đáng tin, kinh nghiệm chăm sóc trẻ cũng rất tốt."
Bạch Thuật Bắc cười nhạt, uyển chuyển từ chối: "Cuộc sống thường ngày của chú đều do dì ấy lo liệu. Cháu sẽ tìm tiếp, chắc chắn sẽ tìm ra người thích hợp"
Cố Bá Bình mỉm cười không nói, cuối cùng ánh mắt khẽ trầm tĩnh nghiêm túc, giọng nói cảm khái: "Đứa trẻ này, nếu không phải do An Ninh hành động tùy hứng thì nó sẽ không. . . . . . Thôi, không nói nữa, có dịp thì cho chú gặp con bé, dù sao chú cũng là ông ngoại của con bé."
Hai chữ “ông ngoại” thốt ra từ miệng ông ta khiến Bạch Thuật Bắc kinh ngạc, cuối cùng anh gật đầu: "Manh Manh thấy chú chắc chắn sẽ rất vui."
Hai người hàn huyên một hồi thì không còn gì để nói, chỉ còn dư lại âm thanh pha trà thanh tao của Cố Bá Bình. Bạch Thuật Bắc không xen vào việc của ông ta, Cố Bá Bình đột nhiên trở về nước, lại còn hẹn gặp anh, chắc chắn là có điều muốn nói.
Quả nhiên không lâu lắm, Cố Bá Bình liền đi thẳng vào chủ đề chính.
"Cháu bây giờ thế nào? Vẫn còn muốn sống độc thân như vậy?" Cố Bá Bình châm trà cho anh, cúi đầu trầm ngâm: " An Ninh đã mất sáu năm rồi! Vì sao cháu chưa chịu chết tâm? ."
Tay cầm ly trà của Bạch Thuật Bắc hơi khựng lại: "Còn chưa tìm được người, chưa thể xác định cô ấy không còn sống.”
Cố Bá Bình khó tin ngẩng đầu, thu vào mắt ngũ quan anh khí nhưng nhuốm màu bi thương của Bạch Thuật Bắc, môi mỏng mím thành đường thẳng khẽ run rẩy.
Cố Bá Bình thở dài, nhắm mắt, nhích tới gần lưng ghế, có chút nhẫn tâm: "Thuật Bắc, cháu đối với An Ninh, là thương cảm hay vẫn còn yêu?"
Bạch Thuật Bắc bỗng trợn to mắt, tròng mắt đen tối bùng lên lửa giận, Cố Bá Bình giơ tay ngăn lời anh định nói, tiếp tục: "Không cần trả lời chú, chỉ cần bản thân cháu biết đáp án là được. Mặc kệ như thế nào, cuộc đời cháu cũng bởi vì An Ninh mà trở nên hỗn loạn, nên cháu không thiếu nợ gì con bé. Thuật Bắc, tìm người thích hợp để cùng chung sống đi. Cuộc đời con người có được bao nhiêu cái 6 năm chứ, không thễ lãng phí vào việc đợi chờ vô vọng, Manh Manh cũng cần một người mẹ."
Lúc lái xe trở về, trong lòng Bạch Thuật Bắc vẫn còn phức tạp, rồi loạn. Anh cảm giác có điều gì không đúng, nhưng vẫn không thể nói được , vừa dính tới chuyện của sáu năm trước, tất cả lí trí của anh lại thản nhiên tan biến.
Tựa như tất cả mọi kết luận đều chĩa về một hướng: phải nhanh chóng kết hôn, anh cũng biết mình nên kết hôn, thế nhưng con mẹ nó, đào đâu ra người thích hợp? Anh nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy được người đủ tiêu chuẩn.
-
Bạch Thuật Bắc gửi Manh Manh đến chỗ Bạch Tiểu Lê. Hôm nay vừa đúng chủ nhật, Tiểu Lê không có tiết.
Trong lòng anh phiền não gay gắt, nói chuyện qua điện thoại với Manh Manh, chúc con gái ngủ ngon xong thì lái xe đến “Dạ Mị” uống rượu.
Ông chủ của “Dạ Mị” là đứa con thứ hai của Bạch gia – Bạch CẩnTây . Anh ta thấy anh trai của mình đến, không nhịn được ý cười lan trên đôi mắt hoa đào: "Thật hiếm, cho phép em được chụp hình anh đăng lên blog, để thằng ba được chứng kiến cảnh tượng anh cả nổi tiếng nghiêm khắc, quy củ cũng đi mượn rượu giải sầu."
Bạch Thuật Bắc âm trầm nhướng mắt: "Xéo đi."
"Đây là địa bàn của em, sao anh không chịu cho em chút mặt mũi thế?" Bạch CẩnTây đưa chai rượu đỏ cho anh, ngồi bên cạnh chăm chú quan sát.
Bạch Thuật Bắc chỉ im lặng uống rượu, anh và hai đứa em trai không giống nhau. Sau khi mẹ mất đi, ba của bọn anh – Bạch Hữu Niên rất ít quan tâm đến các con, hầu như không muốn quản bên ngoài bọn anh làm khỉ gió gì. Tất cả mọi chuyện đều do anh “tự thân vận động”. Anh chỉ lớn hơn hai đứa em chừng 4,5 tuổi nhưng bản thân buộc phải trưởng thành sớm, trở nên thành thục kiềm nén. Điều này khiến tính cách của anh dần lạnh lùng xa cách, không dễ dàng chung đụng, cũng ít khi đem tâm tình thật biểu lộ ra ngoài, có chuyện buồn chán, phiền não cũng tự nuốt vào lòng.
Anh em ruột chỉ có thể cùng chia sẻ vinh quang với anh.
Bạch Cẩn Tây thấy anh như vậy, lên tiếng than thở: "Có phải ông cụ trong nhà buộc anh cùng ai kết thân nữa?"
Hàng lông mày ngọn núi của Bạch Thuật Bắc khẽ giật lên, rất nhanh nên không ai phát giác được, vẫn không nói lời nào. Bạch Cẩn Tây cho là mình đã đoán đúng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cái này thì em không giúp được anh rồi. Dạo gần đây ông cụ liên tục dồn ép em, em cũng sắp phát điên"
Bạch Thuật Bắc hớp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly, gương mặt anh tuấn lập lòe trong ánh sáng mờ ảo càng thêm gợi cảm mê người, giọng nói khàn đục hơn: "Để cho anh an tĩnh."
Bạch Cẩn Tây lúc này mới phát hiện điểm không đúng, hầu kết giật giật, thận trọng nói: "Có phải liên quan đến Cố An Ninh?"
Bạch Thuật Bắc không kiên nhẫn giương mắt, Bạch Cẩn Tây vội vàng giơ hai tay làm tư thế đầu hàng: “Được, không nói."
Cố An Ninh không chỉ là dấu chu sa trên ngực Bạch Thuật Bắc, còn là vết sẹo không thể vạch trần dưới đáy lòng anh.
Anh ta đứng lên chuẩn bị ngoan ngoãn rời đi, chỉ sợ lát nữa Bạch Thuật Bắc nổi điên sẽ đập tan nát quán của anh ta, vừa đi vài bước đã phát hiện bên kia có chút ồn ào, một phục vụ lảo đảo chạy tới: "Ông chủ, không xong, bên trong có người gây chuyện."