• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông năm mười ba tuổi, Lâm Vãn Thu lần đầu thấy Bạch Thuật Bắc.

Lần đó Tri Hạ phát bệnh phải trực tiếp đưa vào bệnh viện, khi đó ba cô cùng mẹ kế đã qua đời, hai anh em phải sống dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ, thêm phần giúp đỡ của viện phúc lợi và họ hàng thân thích. Mặc dù ba cô có để lại chút tiền trong ngân hàng, thế nhưng chừng ấy so với phí chữa bệnh cho Tri Hạ thì chỉ như muối bỏ biển.

Mùa đông năm đó vô cùng rét lạnh khắc nghiệt, tựa như nỗi tuyệt vọng đè nén trong lòng cô.

Ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ bay ngập trời, đáp xuống đất, trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng tuyết rơi.

Lúc ấy Tri Hạ mười lăm tuổi, đang ở ngưỡng tuổi thiếu niên cao ngạo, vì tự ái nên không vui khi Lâm Vãn Thu tiêu quá nhiều tiền cho bệnh của anh: "Bệnh này là một cái hang không đáy, chữa không hết đâu, em đừng phí tiền nữa, giữ lại cho bản thân, sau này em còn phải đi học đại học, có thế mới thay đổi được vận mệnh của mình."

Ngay cả bạn bè hay họ hàng thân thích cũng rù rì vào tai cô: "Dù sao cũng không phải là anh ruột, không cần moi hết tâm can để đối xử."

Vãn Thu vẫn giữ nguyên sự trầm mặc, đút cho Tri Hạ xong, chờ anh ngủ say rồi một mình lên sân thượng của bệnh viện.

Tuyết rơi không lớn lắm, nhưng đã rơi liên tục suốt từ đêm qua tới giờ, phủ một lớp thật dày lên mặt sân thượng.

Lâm Vãn Thu mặc quần áo bằng bông vải cũ, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng lên, ngoài trời một màu trắng xóa làm chói mắt cô, cô cũng không rõ vì sao bản thân lại chạy lên đây chịu rét, giống như cách thức này có thể giúp đầu óc suy nghĩ được rõ ràng, minh mẫn hơn.

Đứng trên sân thượng, nhìn toàn thế giới được bao phủ trong tấm màn màu bạc to lớn, nước mắt lặng lẽ chảy từ mắt xuống cằm. Trước mặt Tri Hạ cô không dám khóc, lần đầu tiên cô có chút bàng hoàng xen lẫn tuyệt vọng, cô sắp không chống đỡ nỗi sự tàn khốc của cuộc sống rồi. Mười ba tuổi, Lâm Vãn Thu đã nếm đủ đắng cay của thực tế khắc nghiệt.

Tri Hạ và cô đã cùng lớn lên bên nhau, cô đành lòng bỏ mặc anh sao? Nhìn anh nằm trên giường với bộ dạng mất mác bi thương, cô cảm thấy đau lắm.

Thân thể ốm yếu của Lâm Vãn Thu vẫn đứng cô đơn nơi đó, mờ mịt lại luống cuống, ngửa đầu nhìn chân trời tăm tối, từng mảng từng mảng bông tuyết nhỏ, nhẹ nhàng rơi trên mặt cô. Càng lúc càng có nhiều chất lỏng lạnh lẽo chảy vào khóe môi đỏ, không thể phân biệt đâu là nước mắt, đâu là nước đọng do bông tuyết tan ra.

Nơi xa truyền đến những tiếng vỗ “bập, bập”, Lâm Vãn Thu ngừng khóc, tò mò ghé đầu nhìn.

Ở phía sau xuất hiện một thiếu niên to lớn, không thấy rõ dáng dấp, đoán chừng lớn cô khoảng 4,5 tuổi, đang cụp mắt mải mê đắp người tuyết, trời lạnh như thế mà anh không mang bao tay, những ngón tay thon dài hoàn toàn phơi bày trong trời gió tuyết.

Lâm Vãn Thu không dám nhìn kỹ, hành vi rình mò người khác thì không tốt lắm, cô quay đầu muốn đi, nhưng vừa xoay người thì hai chân bị trượt trên lớp tuyết trơn trợt phía dưới, cả người lảo đảo, cuối cùng “bùm” một tiếng rơi vào trong đống tuyết.

Đau quá.

Nước mắt nước mũi thi nhau lăn xuống, hai mang tai đỏ tím, giờ thì chắc chắn bị phát hiện rồi, quả nhiên sau vài giây, ở phía sau vang lên những bước chân trầm ổn.

"Không sao chứ?" Giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính đặc trưng của độ tuổi.

Lâm Vãn Thu chần chờ quay đầu lại, bông tuyết trắng xóa, từng mảng sáng chói làm bật lên khí chất anh tuấn, nghiêm trang của chàng thiếu niên. Anh mặc bộ áo lông màu đen, hợp cùng mái tóc đen như mực, đứng một mình giữa đất trời màu bạc làm người ta chói mắt.

Lâm Vãn Thu ngây ngốc nhìn anh, thậm chí quên luôn bản thân còn đang nằm nhếch nhác trong đống tuyết.

Thiếu niên thấy cô bé phía dưới không chịu nói chuyện, hai mắt thì đo đỏ, nghiêng người, đem lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô bé, chau mày: "Rất đau sao?"

Lâm Vãn Thu nhìn khuôn mặt anh cách mình càng ngày càng gần, ngũ quan của anh tựa hồ mang theo lực hấp dẫn, nhịp tim cô trở nên dồn dập, liều mạng lắc đầu: "Không, không đau."

Khóe miệng chàng thiếu niên nhếch lên thành dường cong mê người, không nói gì, chỉ kéo cô ra khỏi lớp tuyết , ngón tay anh chạm vào bàn tay cô, rõ ràng rất lạnh nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Anh ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu cô, đầu ngón tay phủi phủi những sợi tóc bị dính bông tuyết, giọng trầm khàn: "Bị đau thì sẽ khóc, không có gì mất mặt hết."

Lâm Vãn Thu xấu hổ đứng yên một chỗ, chàng thiếu niên không nói chuyện nữa, trở lại chỗ cũ, người tuyết anh đắp không cao, anh dường như chỉ tùy ý làm cho có, cũng không dùng công cụ gì để trang trí.

Lâm Vãn Thu đứng ở phía sau anh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cám ơn."

Chàng thiếu niên vẫn im lặng, cúi thấp đầu làm việc của mình, Lâm Vãn Thu thấy anh không để ý tới mình nữa, hai chân động đậy muốn đi.

"Vì sao em khóc?"

Anh không báo trước đã mở miệng hỏi, Lâm Vãn Thu giật mình, chẳng lẽ tình trạng túng quẫn vừa rồi của cô bị anh bắt gặp?

Sau lưng hồi lâu không có tiếng động, anh từ từ xoay đầu lại, vẫn dáng vẻ tuấn tú như cũ, nở nụ cười lành lạnh: "Ánh mắt em rất đỏ ——"

Lâm Vãn Thu cắn môi không biết nên nói gì, cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng bộ dạng thống khổ của mình đã làm người khác cảm động.

Thiếu niên yên lặng chốc lát, lại nói: "Có phải em cũng giống anh, người thân rời đi, muốn giúp họ nhưng không có cách nào gánh vác trách nhiệm to lớn đó?"

Lâm Vãn Thu kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt ngập tràn sự khó tin.

Chàng thiếu niên nói xong thì trở về trạng thái im lặng, vẻ mặt lạnh nhạt hơn, tròng mắt lóe lên tia cô đơn nhưng rất nhanh bị anh che dấu đi. Lâm Vãn Thu nghĩ rằng chắc anh cũng không muốn cùng cô giãi bày nỗi lòng, có thể anh chỉ tự lầm bầm một mình, nhưng ý tứ trong lời nói của anh, có lẽ giống với trường hợp của cô.

Trong đầu cô nhất thời sinh ra ảo giác “đồng bệnh tương liên”, rất muốn bày tỏ những phẫn uất cùng đè nén trong lồng ngực cho anh nghe: "Em ——"

Chàng thiếu niên bất ngờ đứng lên, vỗ vỗ lòng bàn tay rồi nhét vào túi, vóc dáng anh cao to hơn cô rất nhiều, cách vài bước ngoái đầu nhìn cô: "Về sớm đi, đừng để người nhà lo lắng cho em."

Dứt lời thì anh rời đi, một bụng tâm sự của Lâm Vãn Thu bị nghẹn ngay cổ họng, nhìn theo bóng dáng rắn rỏi dần biến mất ở cầu thang, bông tuyết trắng xanh rơi đầy trên đầu vai.

Đây chỉ là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, mặc dù lúc ấy dưới đáy lòng phát sinh một tình cảm khác lạ, nhưng không bao lâu Lâm Vãn Thu dần quên mất chuyện này. Trừ câu nói của chàng thiếu niên hung hăng đụng mạnh vào tim cô, thì cô chưa từng gặp lại anh nữa, trong đầu cũng không sinh ra suy nghĩ khác thường.

Nhưng nhiều năm sau, bánh xe vận mệnh bắt đầu nghịch chuyển, nếu cô không gặp lại anh trong hoàn cảnh đó, nếu việc kia không xảy ra, chắc chắn hiện tại, mọi thứ sẽ khác rất nhiều.

. . . . . .

"Muốn ăn món gì?" Bạch Thuật Bắc ôn hòa hỏi ý con gái, bộ điệu hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ “hung thân ác sát” đối với Lâm Vãn Thu , âm điệu trầm bổng của anh kéo Lâm Vãn Thu quay về hiện tại, ánh mắt cô phức tạp nhìn chăm chú vào hai cha con.

Manh Manh muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt bất mãn nhìn ba của bé, quay đầu ra phía sau hỏi: "Dì muốn ăn món gì?"

Lâm Vãn Thu sững sờ, ngay sau đó mỉm cười, lắc đầu: "Manh Manh quyết định đi."

Trước cửa viện hải dương tỏa ra vầng ánh sáng mờ, ở ven đường thỉnh thoảng có những ngọn đèn xẹt qua thùng xe, Manh Manh lúc này mới thấy được những vết thương trên mặt Lâm Vãn Thu, từng vết bầm xanh tím loang lỗ, nhìn rất đáng sợ.

Bé kinh ngạc trợn to mắt, âm lượng bén nhọn to lớn xuyên thấu hết thùng xe: "Dì bị người ta đánh!"

Lâm Vãn Thu lúng túng giơ tay lên, vội vàng che lại vết thương trên khóe môi, nhưng động tác giơ tay khiến ống tay áo trượt xuống, vừa vặn lộ ra những nơi có vết máu ứ đọng.

Biểu tình trên mặt Manh Manh ngày càng kinh hãi, không để ý động tác ngăn trở của Bạch Thuật Bắc, trực tiếp leo từ ghế trước xuống ghế phía sau.

Bạch Thuật Bắc ngưng mắt quan sát qua kính chiếu hậu, gương mặt tràn đầy lo lắng, hoảng hốt.

Lâm Vãn Thu vội vàng tiếp đứa bé, Manh Manh nằm trong ngực cô, cẩn thận giơ tay chạm nhẹ vào những vết thương trên mặt cô, đầu ngón tay xoa xung quanh những vết xẹo mờ mờ, ánh mắt tràn ngập thương tiếc mà đau lòng: "Dì đau không?"

Dù có đau hơn nữa, nhưng khi thấy dáng vẻ này của đứa trẻ thì sẽ hoàn toàn tiêu biến.

"Không đau." Lâm Vãn Thu cúi đầu dán lên cái trán bé nhỏ, đôi mắt cong vút, rất thỏa mãn, "Có Manh Manh thương dì, dì sẽ không đau nữa."

Bạch Thuật Bắc lườm cô qua kính, đáy mắt sâu như biển.

Manh Manh vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiêng đầu ngang bướng nhìn cô: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Dì bị kẻ xấu bắt nạt? Có phải mấy kẻ xấu đánh dì không...dì nói cho con biết đi, con thay dì ra mặt trừng trị bọn chúng."

Lâm Vãn Thu thấy buồn cười: "Không có, tại dì không cẩn thận nên bị té ngã."

Manh Manh chớp chớp hai hàng mi, nửa tin nửa ngờ, lát sau ra vẻ người lớn giơ tay lên, vuốt vuốt tóc mai trên trán của Lâm Vãn Thu: "Sao dì lại bất cẩn thế, về sau phải nhớ đi chậm thôi, bắt chước Manh Manh nè, sẽ không té ngã nữa."

Trong lòng Lâm Vãn Thu trào dâng những ngọn sóng ấm áp , hai tay không ngừng siết chặt bé vào lòng, cúi mặt chôn trong cổ bé, buồn buồn gật đầu: "Ừm, về sau dì sẽ cẩn thận, dì đúng là thật ngốc."

Manh Manh lặng lẽ thở dài: "Con thật hết cách với dì."

". . . . . ."

-

Xe chạy thẳng đến một tiệm cơm Tây, ba người trầm mặc dùng xong bữa ăn tối, trên đường trừ Manh Manh đóng vai trò khuấy động không khí, hai ngươi lớn cơ hồ không có trao đổi gì với nhau.

Lâm Vãn Thu không dám mong muốn quá nhiều, đối với Bạch Thuật Bắc cô không cưỡng cầu nữa, được nhìn Manh Manh là đủ rồi, đây là tia ấm áp duy nhất trong cuộc sống của cô.

Buổi tối trở về không tránh khỏi phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Tri Hạ, quan hệ của anh và Bạch Thuật Bắc chỉ gói gọn trong 3 từ “rất mâu thuẫn”, tối đó trong nhà còn thứ gì đập được đều bị anh đập cho tan nát, cũng may lát sau anh nghe lời Lâm Vãn Thu khuyên nhủ, chịu đi gặp bác sĩ tâm lí, bắt đầu đợt điều trị nửa năm.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Manh Manh dần hồi phục lại sức khỏe, Bạch Thuật Bắc phải trở về đơn vị, Manh Manh được giao cho bảo mẫu chăm sóc, bảo mẫu là người giúp việc lâu năm ở Bạch gia, rất thương yêu, để ý tới Manh Manh.

Mỗi lần anh rời đi, Manh Manh sẽ giận dỗi, mất hứng tự nhốt mình vào phòng.

Bạch Thuật Bắc đành chịu, vào những lúc thế này anh luôn bất chợt suy nghĩ, nếu như năm đó không xảy ra chuyện hoang đường kia thì tốt biết bao. . . . . . Ít nhất đứa bé sẽ hạnh phúc hơn so với hiện tại.

Trở về đơn vị, Bạch Thuật Bắc liền được giao nhiệm vụ mới—— phối hợp với bộ đội đặc công tiến hành hoạt động vây bắt.

Một trùm buôn thuốc phiện ở biên giới Vân Nam đang lẩn trốn ở Dong Thành, hiện tại cảnh sát đã nắm được tin tức, tội phạm mang theo súng ống cùng đạn dược, hơn nữa trốn ở một tòa nhà dân cư , tình thế vô cùng cấp bách.

Bạch thuật Bắc chau mày xem xét bản kế hoạch, tập họp đội viên chuẩn bị xuất phát, dọc dường đi anh liền tranh thủ ngủ bù, loại nhiệm vụ này anh đã thi hành rất nhiều lần, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với anh mà nói thật sự chả có tính khiêu chiến.

Thời điểm anh nghĩ như thế, lại không ngờ nỗi nhiệm vụ lần này là bước ngoặt to lớn trong cuộc đời anh, quan hệ dính líu đến Lâm Vãn Thu luôn luôn ập đến một cách bất ngờ làm anh không kịp trở tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK