Không hổ danh là Bạch Thuật Bắc với biệt hiệu “ mặt lạnh tâm lạnh”, nghe tiểu Tần báo cáo xong chỉ lạnh nhạt nói: "Ai rãnh thì cứ đi cứu, nhưng năm phút sau phải tập họp đầy đủ, lập tức trở về doanh trại.
Những đội viên khác đã sớm đoán trước anh sẽ có phản ứng như vậy, nhao nhao hướng tiểu Tần làm dấu hiệu “đáng đời”. Tiểu Tần là người mới, rất bất mãn với thái độ “cao cao tại thượng” của Bạch Thuật Bắc, nhưng không dám lên tiếng phản đối chỉ uất ức lầm bầm: "Đấy là cô gái hôm nay đã giúp chúng ta giải cứu con tin đó. Số cô ta quá đáng thương rồi."
Vốn Bạch Thuật Bắc đã đi ra cửa, nghe câu đấy thì hai chân khựng lại, nói thật, anh cũng không muốn can thiệp vào những chuyện riêng tư của Lâm Vãn Thu, nhưng khi nghe cô ta bị đánh, trái tim đột nhiên bị thắt lại.
Trầm ngâm mấy giây, anh xoay người đi đến giật ống nhòm, điều chỉnh ống kính, quả nhiên chỉ liếc mắt đã thấy được thân hình mỏng manh đơn bạc của Lâm Vãn Thu cuộn tròn co rúm trên mặt đất. Người đàn ông đứng đưa lưng về phía ban công đang không kiêng nể gì, ác liệt hướng đôi chân dài dẫm mạnh vào sống lưng cô.
Sức lực này đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng ít ai chịu đựng nổi.
Người đàn ông kia thỉnh thoảng sẽ dừng lại, tựa hồ đang nói gì đó với cô, hắn ta khẽ lệch mặt qua, Bạch Thuật Bắc liếc một cái liền nhận ra hắn—— lại là Lâm Tri Hạ!
Lâm Tri Hạ không phải rất thích cô ta sao? !
Hàng chân mày dày rậm của Bạch Thuật Bắc nhíu lại thật sâu, ống nhòm này là loại tốt, nên vẻ mặt hung ác của Lâm Tri Hạ đều bị anh thu vào dưới đáy mắt. Thông qua những cọng gân xanh nổi trên trán và cánh tay anh ta thì có thể đoán được lực đánh của anh ta mạnh đến mức nào.
Toàn thân Lâm Vãn Thu co ro thành một vòng, kịch liệt run rẩy theo những cú đánh, cú đá của Lâm Tri Hạ. Hai tay Lâm Vãn Thu ôm chặt lấy đầu nên Bạch Thuật Bắc không thể nhìn được biểu tình trên mặt cô, nhưng trong đầu anh vẫn tự động hiện ra bộ dáng hai mắt cô đỏ rực, cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng.
"Lão đại, gã đàn ông kia chẳng khác gì kẻ điên, sẽ không gây ra án mạng đó chứ?" Tiểu Tần đứng bên cạnh lo lắng, phụ họa thêm.
Bạch Thuật Bắc vẫn trầm tư, không biết đang quan sát cái gì. Tiểu Tần biết từ trước tới nay tâm tình của anh luôn bất định, cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ là trong lòng có chút nóng nảy, nếu cứ tiếp tục bỏ mặc, cô gái kia sẽ bị dày vò đến chết mất.
Bạch Thuật Bắc đang đứng thẳng bỗng nhiên bước nhanh ra cửa. Các đội viên phía sau thấy anh mở cửa, hướng thẳng đến thang máy, trong giây lát thân hình to lớn, rắn rỏi đã biến mất trong tầm mắt họ.
"Không phải lão đại nói mặc kệ sao?”.
"Ồ! Người máy cũng có tình cảm."
"Có lẽ vì cô ấy đã giúp chúng ta. Lão Đại hôm nay chẳng nói chẳng làm gì cả, chỉ có bản lĩnh khiến cô ấy lên tầng gõ cửa nhà kia thôi. . . . . ."
"Đây mới là tác phong thật sự của anh ấy, lúc nào cũng suy tính đến cảm thụ của người khác."
Các đội viên vừa lẩm bẩm vừa thu dọn trang bị, chỉ có anh chàng tiểu Tần đứng tại chỗ vò đầu bứt tai, tiếc hùi hụi cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Bạch Thuật Bắc đứng trong thang máy, nhìn bóng dáng đờ đẫn của bản thân qua vách thang máy.
Anh đang làm gì, sao lại đi giúp Lâm Vãn Thu? Vừa thấy cô ta bị hành hạ, đầu óc anh liền trống rỗng.
Có thể vì quá chán ghét cô ta, luôn giữ thành kiến nặng nề với cô ta nên anh luôn luôn hoài nghi mục đích cùng dự định ban đầu của cô ta.
Bất luận cô ta nói gì hoặc làm gì thì trong tiềm thức anh vẫn mặc định tất cả đều là sự ngụy trang.
Thế nhưng trong giây phút này, đầu óc anh trở nên rối loạn.
Bạch Thuật Bắc nhắm nghiền hai mắt, tay nắm thành quả đấm căng cứng. Thôi thì cứ coi như đáp tạ việc cô ta giúp hôm nay, anh không muốn mắc nợ người phụ nữ này, thiếu cô ta, chắc chắn có một ngày cô ta sẽ muốn bồi thường gấp đôi.
-
Lâm Vãn Thu tại một giây nào đấy tưởng mình thật sự sẽ chết đi, cảm giác tê rát, nhức nhối mãnh liệt ùa tới, trong đầu chỉ còn duy nhất nhận thức bản thân đang rất đau đớn. Cô không biết vì sao Tri Hạ lại như vậy, thời gian này anh đi làm trị liệu tâm lí, rõ ràng đã có những chuyển biến tốt đẹp, nhưng hôm nay về nhà lại đột nhiên nổi điên.
"Tri Hạ. . . . . . Anh tỉnh táo lại đi." Những chữ không lưu loát thoát ra từ khớp hàm của Lâm Vãn Thu, ánh mắt đen ngòm lộ ra, khiếp sợ nhìn chăm chú vào anh: "Em là Vãn Thu mà."
Trên mặt Lâm Tri Hạ hiện lên thần thái hung ác, tàn bạo, từ trên cao bễ nghễ nhìn cô, nghiến răng nói: "Em lại gạt anh, vì sao cứ mãi gạt anh! Em rõ ràng vẫn lén lút qua lại với Bạch Thuật Bắc, lúc nãy anh thấy hắn ta ở lầu dưới!"
Lâm Vãn Thu ngẩn ra, ngay sau đó chợt hiểu, vô lực giải thích: "Anh ấy là. . . . . . Tới cứu người, Tri Hạ, em đau quá."
Lời nói của cô bị đứt quãng, hoàn toàn không lọt vào tai Tri Hạ, hai chân anh vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, liên tục dẫm đạp: "Tại sao, tại sao em lại hèn hạ đến thế. Hắn ta đối với em như vậy, xem em như rác vứt ra cửa, tại sao em vẫn còn thích hắn ta!"
Những giọt lệ liên tục trào ra từ hốc mắt Lâm Vãn Thu, thân thể bị động chịu tàn phá, vết sẹo trong lòng cũng bị anh vạch nát ra.
"Tri Hạ, đừng nói ——"
Lâm Vãn Thu cắn chặt đôi môi, cả người choáng váng. Quyền cước liên tục rơi xuống người, trong hỗn loạn sau gáy cũng bị trúng đòn, hai mắt cô liền hoa lên, mọi thứ trở nên mờ ảo, mịt mù.
Cô biết sẽ không ai tới cứu cô, ngày trước cô rất sợ hai chữ “tử vong”, nhưng bây giờ lại cảm thấy cái chết chính là sự giải thoát cho mình, cô quá mệt mỏi, không muốn quản bất cứ điều gì nữa.
Ở một khắc trước khi bất tỉnh, cửa chính "Bùm" một tiếng bị đá mở ra, Lâm Vãn Thu khẽ ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ không rõ, dường như có người đàn ông thấp thoáng trước mắt cô, thân thể to cao trong bộ quân trang nghiêm chỉnh, cặp mắt sắc bén tựa chim ưng dọa cô hơi sợ.
Có phải là. . . . . . anh?
Sao có thể là anh được, anh luôn hận cô, luôn mong cô lấy cái chết để đền mạng, làm sao có thể tới cứu cô.
Lâm Vãn Thu mệt mỏi nhắm mắt lại, hình ảnh cuối cùng dừng lại trong đầu là thân hình thẳng tắp ấy, thôi thì cứ tự huyễn hoặc bản thân chính là anh đi.
Lâm Tri Hạ thấy Bạch Thuật Bắc đột ngột xuất hiện, hai mắt vốn đỏ ngầu càng thêm hung bạo, điên cuồng bổ nhào tới người anh: "Mày còn dám tới!"
Bạch Thuật Bắc thu hồi ánh mắt đang nhìn thân hình nhỏ bé nằm co ro trên sàn nhà, cong tay chặn lại quả đấm của Lâm Tri Hạ, ngay sau đó thực hiện cú đá xoáy bài bản, đẩy ngã Lâm Tri Hạ xuống đất: "Lâm Tri Hạ, mẹ kiếp anh điên rồi."
Đối diện với anh là một cặp mắt vẩn đục, đầu tóc bờm xờm, rối tung. Đây là Lâm Tri Hạ tuấn tú nho nhã lúc trước anh nhìn thấy? Bạch Thuật Bắc muốn đi tới xem xét tình trạng của Lâm Vãn Thu, đi chưa được hai bước đã bị Lâm Tri Hạ phản đòn ngăn lại.
Những người có vấn đề về tâm lí, khi phát bệnh thì kiêng kị nhất bị người ngoài đâm trúng chỗ đau, Lâm Tri Hạ thẹn quá hóa giận, từ dưới đất bò dậy, cầm con dao gọt trái cây trên bàn hung hăng hướng đến anh: "Tao giết chết mày, xem sau này mày còn dám chà đạp cô ấy hay không, mày có tư cách gì chỉ trích tao."
Nắm đấm của Bạch Thuật Bắc trở nên căng thẳng, không lưu tình đấm liên tiếp vài cú lên mặt Lâm Tri Hạ, thuận đà bắt chéo cổ tay anh ta ra sau lưng. Lâm Tri Hạ từ nhỏ đã mang bệnh, hiển nhiên không phải là đối thủ của Bạch Thuật Bắc, ngũ quan trở nên vặn vẹo, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Bạch Thuật Bắc lấy chân đá con dao ra xa, đanh giọng quát lớn: "Anh muốn Lâm Vãn Thu chết phải không?"
Đầu óc Lâm Tri Hạ vẫn còn chút hỗn loạn, mê mang xoay đầu về hướng Lâm Vãn Thu.
Bạch Thuật Bắc không cùng anh ta nói nhảm nữa, trực tiếp kéo miếng vải lót trên tay vịn sô pha, trói chặt tay anh ta lại. Lâm Tri Hạ ra sức giùng giằng: "Mày không được đụng vào cô ấy! Mày không thương Vãn Thu thì cút xéo đi, Bạch Thuật Bắc, mày là đồ khốn!"
Bạch Thuật Bắc mặc cho anh ta mắng nhiếc gào thét, tiếp tục trói hai chân anh ta, xong việc ném thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Lâm Tri Hạ ở bên trong không ngừng đập cửa, trong miệng phát ra lời lẽ thô tục. Bạch Thuật Bắc vờ như không nghe thấy, hai tay ôm lấy người phụ nữ đơ mình trên sàn nhà, lật người cô lại, cẩn thận tra xét.
Vết thương trên mặt tương đối ít, nhưng khóe miệng có vết máu ứ đọng rất rõ, môi dưới cũng bị cắn rách nát, tươm ra những tia máu. Đây là kết quả của việc cố nén nhịn.
Bạch Thuật Bắc nhớ lần hai người đụng mặt ở bệnh viện, lúc đó anh còn chế giễu, cười nhạo cô. Ánh mắt anh tối xuống, ảo não nhìn Lâm Vãn Thu một lúc rồi ẵm cô lên sô pha.
"Lâm Vãn Thu." Anh vỗ vỗ hai má cô, đưa tay dò xét hơi thở của cô.
Lâm Vãn Thu vẫn không có phản ứng, hô hấp rất yếu, Bạch Thuật Bắc ấn vào nhân trung của cô, sau lại độ khí vào miệng cô, thế nhưng hai mắt Lâm Vãn Thu vẫn khép chặt, nhiệt độ thân thể càng lúc càng lạnh.
"Mẹ kiếp." Bạch Thuật Bắc khẽ rủa thầm, nếu đã quyết định tới cứu thì không thể bỏ giữa chừng. Anh bất đắc dĩ ôm cô lần nữa, người phụ nữ này sao lại nhẹ thế, anh không cần ra tí sức cũng có thể bế bổng cô lên.
-
Lúc Lâm Vãn Thu tỉnh lại đã là hai giờ sáng, cô trừng mắt nhìn trần nhà màu trắng rất lâu, còn có những ngọn đèn chùm bằng thủy tinh. . . . . . Đồng tử của cô giãn to ra, hoảng hốt khi không phân biệt được đây là mơ hay thực.
Nơi này rất quen thuộc, cô đã ở trong ngôi nhà này suốt một năm ròng , nhưng nếu không phải là mơ thì sao cô lại quay về nơi này ?
Hai tay chống nệm nâng người ngồi dậy, vẫn còn hoa mắt chóng mặt. Trong phòng rất an tĩnh, không giống trong mộng lắm, cô chậm rãi vươn đầu ngón tay bấm mạnh vào cánh tay, rất đau.
Cô thật sự trở lại ngôi nhà trọ này. . . . . . Trở lại địa phương mà Bạch Thuật Bắc từng tống cổ cô ra.
Lâm Vãn Thu từ từ quan sát căn phòng, mọi thứ vẫn giống như xưa, chắc hẳn những năm này vẫn để trống. Một năm kia, anh chỉ ghé qua đây một lần, về sau thì khinh thường đến đây.
Lâm Vãn Thu không dám nghĩ thêm, mỗi lần nhớ lại những ký ức kia đều đau đớn đến tận xương cốt. Cô cầm di động nhìn thời gian, di động không báo có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Sự yên ả dị thường này khiến lòng cô trào lên nỗi lo lắng.
Xem lại tình hình thì chắc chắn lúc đó Bạch Thuật Bắc đã cứu cô, vậy anh đã làm gì Tri Hạ?
Lâm Vãn Thu ngồi một lúc lâu mới lấy lại chút sức lực, đầu óc cũng hơi tỉnh táo. Quần áo trên người đã được đổi cái khác, nghĩ đến đến tình cảnh túng quẫn lúc mình bị hôn mê, mặt cô bất giác nóng lên.
Tay cô chống vách tường, lê cả người đi ra ngoài, thấy Bạch Thuật Bắc đang ngồi trên sô pha phòng khách.
Bạch Thuật Bắc cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, mắt thấy cô bước ra, liền đóng lại tập hồ sơ, mí mắt khẽ nâng lên: "Tỉnh."
Lâm Vãn Thu áy náy gật đầu một cái: "Cám ơn anh, Bạch tiên sinh."
"Không cần." Bạch Thuật Bắc nhàn nhạt lên tiếng, rũ mắt không nhìn cô nữa "Coi như đáp tạ việc cô giúp tôi."
Lâm Vãn Thu đứng cách anh vài bước không biết nên nói gì, câu trả lời của anh không khác so với dự liệu của cô, cô không dám hi vọng xa vời Bạch Thuật Bắc vì nguyên nhân khác mà giúp cô.
Bạch thuật Bắc yên lặng chốc lát lại ngẩng đầu, cân nhắc mở lời: "Lâm Tri Hạ đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhớ trước kia anh ta không như thế."
Lâm Vãn Thu không ngờ anh sẽ chủ động trò chuyện cùng cô, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người anh. Không khí ban đêm cực kì an tĩnh bình yên, còn có mùi thơm thoang thoảng lơ lửng giữa hai người, cô nhỏ giọng đáp lời: "Là do anh ấy gặp nhiều áp lực, cho nên ——"
"Lâm Vãn Thu." Bạch Thuật Bắc chống cằm, khóe miệng vẽ nên nét cười cợt nhã: "Tôi rất tò mò, thật ra cô là loại phụ nữ như thế nào, đối với Lâm Tri Hạ thì bao dung vô điều kiện, nhưng lại tuyệt tình với chính máu mủ ruột thịt của mình."
"Cô khiến tôi. . . . . . Càng ngày càng cảm thấy hứng thú."