Đối với vấn đề này, Lâm Vãn Thu cũng mù tịt, chuyện tình cảm chẳng theo một logic hợp lí nào cả. Có lẽ từ lần gặp đầu tiên, hạt giống tình yêu đã gieo vào lòng cô. Ở lần gặp thứ hai, hạt giống ấy bắt đầu sinh trưởng và bây giờ…đã phát triển thành khối u to lớn, nhổ mãi cũng không ra.
Nhìn chằm chằm vào nét mặt ủ dột, buốt giá của người đàn ông trước mặt, Lâm Vãn Thu cố khắc chế, nhẫn nại hồi lâu mới nói: "Nếu anh không tin, có thể đi đến tiệm thuốc với tôi. Tôi nói rõ rồi, chuyện hôm qua chỉ là tình một đêm, chả việc gì tôi phải nói láo”.
Mi tâm Bạch Thuật Bắc giật giật, dường như có điều muốn nói, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Vãn Thu đã bất ngờ đứng dậy. Bởi vì động tác quá kịch liệt, chân cô đụng phải mặt bàn phía dười, làm ly nước chanh bên trên lắc lư thật mạnh, suýt nữa đổ ra.
Bạch Thuật Bắc chau mày nhìn cô, chỉ nghe cô nói: "Anh đi theo tôi."
Lâm Vãn Thu dứt lời liền bỏ đi một mạch, không thèm chờ phản ứng của Bạch Thuật Bắc. Manh Manh vẫn lưu ý tình hình bên này, thấy Lâm Vãn Thu ra cửa, vội vàng đuổi theo: "Dì ơi, dì đi đâu vậy? Đợi Manh Manh với”.
Lâm Vãn Thu đi rất nhanh, mang theo khí thế sắc bén, ngoan cường mà Bạch Thuật Bắc chưa từng gặp qua. Cô băng qua đường, lưu loát đẩy cửa kiếng của một tiệm thuốc tây, đi vào . Cô thực hiện chuỗi động tác rất liền mạch, không có nửa giây ngưng nghỉ.
Bạch Thuật Bắc hiểu việc cô đang làm, bước chân khẽ khựng lại, Manh Manh đang trong ngực anh, lo lắng lấy tay đấm bình bịch lên bả vai anh: "Dì vào trong rồi, ba còn đứng đây làm chi."
Bạch Thuật Bắc bất đắc dĩ, đành ôm bé đi vào.
Trong tiệm, cô bán thuốc đang nói chuyện cùng Lâm Vãn Thu. Thấy Bạch Thuật Bắc bước vào, cô nàng chỉ liếc anh bằng nửa con mắt, thanh âm đột ngột cao vót: "Thuốc này khi uống sẽ xuất hiện tác dụng phụ. Nếu như tên đàn ông đó muốn bảo vệ sức khỏe cho cô, sẽ chọn cách ngừa thai khác, như thế mới thật sự yêu thương cô."
Lâm Vãn Thu không có ý kiến, chỉ gật đầu nói: "Cám ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn muốn mua thuốc này."
Cô nói xong, dứt khoát đi đến quầy thu ngân tính tiền, xem tên đàn ông to lớn đứng kế bên như kẻ vô hình.
Manh Manh thấy trong phòng toàn là thuốc với thuốc, căng thẳng co người vào ngực Bạch Thuật Bắc. Trẻ con khi nhìn thấy thuốc thì như gặp phải quỷ, Manh Manh cũng không ngoại lệ, mếu máo: "Manh Manh không uống thuốc đâu."
Bạch Thuật Bắc ngắt nhẹ cái mũi nhỏ nhắn: "Ừm, Manh Manh không uống thuốc."
Manh Manh thấp thỏm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lâm Vãn Thu, nghi ngờ hỏi: "Dì bị ốm hả ba? Nhưng vừa nãy nhìn dì còn rất khỏe mà, không sinh bệnh thì mua thuốc làm chi?"
Bạch Thuật Bắc nhìn vào đôi đồng tử trong vắt của con gái, nơi cổ họng bỗng chốc khô rát. Anh tuy không rành rẽ nhưng cũng có chút kiến thức cơ bản, loại thuốc này đương nhiên không tốt cho sức khỏe của phụ nữ, nhưng giữa anh và Lâm Vãn Thu. . . . . . tuyệt đối không thể có chuyện trớ trêu, ngoài ý muốn.
Lâm Vãn Thu thanh toán xong đi tới, đứng đối diện với Bạch Thuật Bắc cùng Manh Manh. Khi nhìn lướt qua Manh Manh, mặt cô khẽ biến sắc, nhưng vẫn ngoan cố chuyển tầm mắt đến tên đàn ông cao ngồng: “ Bây giờ thì anh có thể hoàn toàn yên tâm."
Bạch Thuật Bắc chưa kịp ngăn cản, cô đã đưa viên thuốc vào trong miệng, nuốt thẳng xuống, không cần nước.
Có lẽ bị mắc nghẹn, mi tâm của cô co rút lại, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt mất đi khí sắc, thuần một màu trắng bệch.
Cô gian nan nuốt viên thuốc, nghênh mặt với Bạch Thuật Bắc "Nếu anh lo sợ những sự cố ngoài ý muốn, tốt nhất nên tránh xa tôi ra. Bạch tiên sinh, tôi trịnh trọng nhắc lại lần nữa, hi vọng đây là lần cuối cùng. Tôi chỉ quan tâm Manh Manh, trừ lần ấy ra, tôi thật sự không có những vọng tưởng thừa thải nào nữa."
Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc đột nhiên lạnh ngắt, ý tứ trong lời nói này, là đang ám chỉ chính anh mới là kẻ tự mình đa tình sao?
Lâm Vãn Thu chuyển sang nhìn Manh Manh, dung nhan trong nháy mắt nhuộm sắc thái nhu hòa: "Cục cưng ngoan, dì phải đi rồi, nếu nhớ dì thì gọi điện cho dì nhé."
Manh Manh vô cùng lo lắng, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm lại, giọng nói run run, nức nở: "Dì nuốt thuốc rồi, dì không có nước uống, đắng lắm, ba đi mua nước cho dì đi ba."
Đắng sao? Có thể đắng hơn những tư vị dưới đáy lòng cô không?
Lâm Vãn Thu nhếch môi cười buồn, khắc chế những ngọn sóng chua xót cuồn cuộn dưới đáy lòng, dịu dàng dụ dỗ bé: "Dì không thấy đắng, dì chỉ hơi mệt, bây giờ muốn về nhà, ngủ một tẹo là ổn."
Manh Manh rất hiểu chuyện, gật đầu liên tục, bàn tay múp míp xoa nhẹ gò má của Lâm Vãn Thu: "Dì đau quá thì nhớ gọi điện cho Manh Manh, Manh Manh sẽ kể truyện cổ tích cho dì nghe, hát ru cho dì ngủ, thế thì mọi đau đớn sẽ bay đi cái vèo."
Lâm Vãn Thu nhìn khuôn mặt nghiêm túc ẩn chứa nỗi lo âu của bé, tuyến lệ trướng đau, cố gắng mở to mắt: "Ừm, dì nhớ rồi."
Lâm Vãn Thu đi ra ngoài trước, vừa xoay người, nước mắt đã không ngăn được, trượt dài trên đôi má. Tất cả mọi áp lực, khó khăn, gian khổ đều không đấu lại một câu đơn giản của anh. Anh chỉ tùy ý nói ra một câu, đã đủ hủy sạch những kiên trì, đạp đổ mọi cố gắng của cô.
Lâm Vãn Thu, đáng đời mày lắm! Nếu như mày không yêu mê muội, thì tên đàn ông đó đâu thể dễ dàng tổn thương mày được .
Cô không cầu những điều xa vời, chỉ muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp, muốn nhớ nhung mùi hương cùng làn hơi ấm đêm đó của anh. Nhưng anh nhẫn tâm phá hủy mọi ảo mộng của cô, còn trắng trợn nhục mạ cô.
Lâm Vãn Thu à, mau tỉnh lại đi. Với mày, yêu đơn phương cũng là một điều xa xỉ.
Cô một mình lang thang trên đường phố lớn, ánh nắng ban trưa rọi thẳng xuống đầu, trong bụng trống rỗng, chỉ còn dư lại vị đắng nghét chẹt ngang cổ họng, rất rất khó chịu.
Lâm Vãn Thu cố gắng ngẫm lại những vướng mắc của mình và Bạch Thuật Bắc trong những năm này, nhưng mọi thứ chả còn rõ ràng. Trong đầu chỉ còn đọng lại những lời nói châm chọc, mỉa mai, trào phúng của anh. Tại sao cô lại len lén thích anh? Lý do gì mà cô không thể kiểm soát mối tình đơn phương ấy? Mọi thứ trở nên mông lung, mơ hồ.
Lâm Vãn Thu nỗ lực nhớ lại, đầu óc càng căng đau, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai chân dần bủn nhủn.
Trên bảng hướng dẫn sử dụng, đâu nói đến việc xuất mồ hôi lạnh, Lâm Vãn Thu muốn đứng tựa vào một thân cây, nghỉ ngơi lấy sức, nhưng bàn tay không cách nào chạm tới bóng cây trước mặt, hai mắt dần hoa lên, từ từ, toàn thế giới tịnh tiến đến một vùng đen tối.
Thân thể như bị kéo xuống vực sâu vô hạn, bên tai xẹt qua làn gió lạnh, nghe loáng thoáng có tiếng người gào thét.
-
Trên đường trở về, Bạch Thuật Bắc vẫn trầm mặc, mỗi lần thấy Lâm Vãn Thu, nơi nào đó ở trong anh liền khó chịu. Khi cô ngoan ngoãn vâng lời thì anh chướng mắt, giờ cô cả gan trả treo lại, anh cũng chẳng vừa mắt.
Sự tồn tại của Lâm Vãn Thu có tác động mạnh mẽ đến anh, khiến anh càng ngày càng không giống mình.
Manh Manh thu lại tầm mắt từ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, xị mặt nhìn Bạch Thuật Bắc, phát hiện ba mình vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh te, bất mãn mở miệng: "Ba, con muốn nói chuyện đứng đắn với ba!" (chết cười với bé Manh Manh, lại còn nói chuyện đứng đắn ^^)
Bạch Thuật Bắc bị con gái cắt đứt dòng suy tư, thu hồi tâm tình, trả lời: "Chuyện gì?"
Tuy Manh Manh mới năm tuổi, nhưng được sự giáo dục của Bạch Tiểu Lê, tư tưởng của bé khá trưởng thành so với lứa tuổi, lúc này còn phô ra tư thế của một chuyên gia đàm phán: "Con cần một người mẹ!"
Bạch Thuật Bắc hơi sửng sốt, nhanh chóng lấy lại sắc mặt vạn năm không đổi, nhìn chằm chằm phía trước: "Tìm được người nào thích hợp chưa?"
Anh hầu như không cần đoán, cũng đi guốc trong lòng con gái, quả nhiên Manh Manh gật đầu, không chút đắn đo, dõng dạc nói: "Đương nhiên là dì rồi, chỉ có dì là không bao giờ lừa dối con, bắt nạt con. Dì là tốt nhất."
Bạch Thuật Bắc phức tạp quay đầu, nhìn khuôn mặt chìm trong nụ cười rạng ngời của bé, thấy được sự yêu thích của bé đối với Lâm Vãn Thu.
Hai người có duyên gặp lại, Manh Manh ngày càng trở nên lệ thuộc và yêu thích Lâm Vãn Thu là chuyện hợp tình hợp lí.
Hai năm trước, vì chút sơ sót của mẹ Trình, nên Manh Manh bị lạc ở siêu thị. Lúc ấy, Bạch Thuật Bắc phải tham gia một đợt diễn tập ở nước ngoài, biết chuyện con gái mất tích, lòng anh nóng như lửa, nhưng không thể quay về ngay lập tức, đành giao việc tìm kiếm cho thằng em thứ hai – Bạch Trạm Nam đảm trách.
Thân phận quân nhân của Bạch Thuật Bắc rất đặc biệt, không thể để việc không vợ mà có con truyền ra ngoài, cho nên thân phận của Manh Manh cũng rất nhạy cảm. Bạch Trạm Nam không thể đi báo cảnh sát, chỉ lặng lẽ vận dụng các mối quan hệ riêng để tìm kiếm bé.
Tuy Bạch Trạm Nam giao thiệp rộng, nhưng muốn tìm một đứa bé giữa cái đất Dong Thành rộng lớn, thì không phải là chuyện của ngày một ngày hai.
Tại một quán hàng vặt trong ngõ hẻm chật chột, Manh Manh tình cờ gặp Lâm Vãn Thu. Lúc ấy, bụng cô nhóc đói meo, thòm thèm đứng cạnh quán hàng vặt, mãi không chịu đi.
Lâm Vãn Thu vừa tan việc, đang đứng xếp hàng để mua bánh bao kẹp thịt cho Tri Hạ. Cô không thích món này nhưng Tri Hạ lại rất mê, cô đứng cúi đầu xem xét tiến trình công việc cho ngày mai, thỉnh thoảng ngước lên, kiểm tra xem đã gần tới mình chưa, ánh mắt chợt lướt qua khuôn mặt của một đứa bé, miệng đứa bé liên tiếp nuốt nước miếng.
Dáng dấp của đứa bé thật xinh xắn, đáng yêu.
Lâm Vãn Thu mải mê nhìn đứa bé, đáy lòng trào lên nỗi xúc động.
Con gái của cô, chắc giờ cũng lớn chừng này.
Ông chủ cửa hàng hét to, gọi hồn cô về, Lâm Vãn Thu xấu hổ nhận lấy bánh bao, vùi sâu bánh nóng trong lòng bàn tay . Mùi thịt thoang thoảng quanh chóp mũi, hai khóe môi đứa bé liên tục mấp máy.
Lâm Vãn Thu nhìn đứa bé đứng một mình nơi đó, hai chân vô thức đi tới.
Đứa bé mới ba tuổi, ý thức đề phòng người lạ còn chưa cao, thấy cô tiến đến cũng không né tránh, hai mắt mong đợi, nhìn lom lom vào bánh bao trên tay cô.
Lâm Vãn Thu hiểu ý, đem bánh bao trên tay đưa tới: "Con ăn đi”.
Manh Manh giương mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh mọng ướt, không nói chuyện cũng không dám nhận bánh, chỉ ngửa đầu nhìn thẳng vào cô.
Lâm Vãn Thu khom người xuống, hai cánh môi nở ra nụ cười ôn hòa: "Con đói bụng đúng không? Dì sẽ quay lại mua thêm bánh bao, phần này cho con ăn."
Manh Manh quả thật đói sắp chết, cổ họng khát khô, không còn nước miếng để nuốt, ngập ngừng vươn bàn tay nhỏ bé, còn biết non nớt nói: "Cám ơn dì nhiều."
Lâm Vãn Thu tươi cười nhìn bé, xem bé ăn từng miếng từng miếng bánh. Mặc dù rất đói, nhưng bé không chúi đầu chúi cổ ăn nhồm nhoàm, ngược lại, cách ăn rất từ tốn. Bộ dạng của bé, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn ngược, nhìn xuôi… nhìn kiểu nào cũng thấy đáng yêu.
Cô không thấy người nhà ở gần bé, nghĩ rằng ba mẹ bé đang chen lấn mua thức ăn trong một tiệm nào đấy. Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi, vạt áo lại bị những ngón tay mềm mịn níu kéo.
Cô nghi ngờ quay đầu, hai mắt bé mở to, đáng thương nhìn cô: "Dì ơi, con không tìm thấy bà”.
Lâm Vãn Thu mang bé đến đồn công an lập hồ sơ, bé vẫn còn nhỏ, không thể khai rõ tình huống trong nhà. Đồn công an chỉ còn cách không ngừng điều tra, dò xét xem gần đây có gia đình nào đến báo mất trẻ hay không.
Trong thời gian này, Manh Manh kiên quyết muốn đến nhà Lâm Vãn Thu, công an địa phương cũng nắm rõ tình hình trong nhà cô, đồng ý giao bé cho cô tạm chăm sóc.
Lâm Vãn Thu rất thích Manh Manh, mỗi lần nhìn vào con ngươi sáng trong của bé, trái tim cô dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Sau khi về nhà, Lâm Vãn Thu mới phát hiện gia cảnh của bé không hề tầm thường, quần áo trên người bé đều là hàng cao cấp, nhãn hiệu đều là những loại đắt nhất trên thị trường. Lễ nghi trên bàn ăn của bé vô cùng tốt, ăn cơm xong, còn biết giúp Lâm Vãn Thu thu dọn chén bát, tuy rằng chân tay có tí vụng về, nhưng vẫn có đủ năng lực tự chăm sóc bản thân.
Lâm Vãn Thu vừa kinh ngạc vừa hiếu kì, nhưng không thể tra ra được chút tin tức hữu dụng từ trong miệng bé.
Manh Manh ở Lâm gia suốt ba tháng trời, cùng ăn, cùng ngủ với Lâm Vãn Thu. Hai người: một lớn, một nhỏ cùng nhau bồi dưỡng nên tình cảm tốt đẹp. Tính tình Lâm Vãn Thu dịu hiền, lại rất yêu thương bé, Manh Manh hận không thể đeo sát cô suốt 24/24 giờ.
Nhưng một ngày của ba tháng sau, chuông cửa nhà Lâm Vãn Thu reo vang.
Người đàn ông đứng trước cửa, vận âu phục thẳng thớm, ánh mắt chán ghét quét nhìn bên trong căn nhà, cho đến khi Manh Manh chạy ùa vào lồng ngực anh ta: "Chú ba."
Người tới chính là Bạch Trạm Nam, lúc này hàng chân mày dày rộng của anh ta mới chậm rãi giãn ra: "Con bé thối tha, ba con sắp bị con hại chết rồi."
Bạch Trạm Nam không buồn đếm xỉa tới Lâm Vãn Thu, thậm chí không cho cô và Manh Manh có cơ hội tạm biệt, nhanh chóng đưa bé đi. Ba ngày sau, một người tự xưng là thư kí của Bạch Trạm Nam tìm tới nhà, giao cho Lâm Vãn Thu năm vạn đồng.
Lâm Vãn Thu không nhận, chỉ bày tỏ nguyện vọng được gặp Manh Manh.
Lúc bé đi, trái tim cô đau dữ dội, nỗi đau này khiến cô khiếp sợ. Cô và bé cũng chỉ là bèo nước vô tình gặp gỡ, vì sao cô lại sinh ra tình cảm mãnh liệt đến thế?
Có lẽ vì Manh Manh rất giống với đứa con gái mà cô “bị mất đi”..
Thư kí kiên quyết để lại xấp tiền, rồi vội vã rời đi. Lâm Vãn Thu tốn rất nhiều thời gian và công sức mới tìm được Manh Manh.
Nhưng khi cô đứng trước cổng biệt thự to lớn, nhìn người đàn ông tuấn mỹ trong bộ quân trang màu xanh, cõng Manh Manh trên vai, trong nháy mắt, hai chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất.
Đâu chỉ là giống như, Manh Manh đúng thật là con gái của cô, đứa con gái mà cô cực chẳng đã phải “bán” đi. . . . . .
-
Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn Manh Manh, khuôn mặt bé đã bắt đầu định hình, lấp lo đường nét của Lâm Vãn Thu, đột nhiên anh thốt ra câu hỏi: "Nếu dì lừa gạt con thì sao?"
Manh Manh ngẩn người, đầu nhỏ lắc điên cuồng "Không bao giờ, dì luôn đối tốt với con."
Mới hơn hai năm, Manh Manh đã tin tưởng người phụ đó một cách vô điều kiện.
Bạch Thuật Bắc cáu kỉnh nghiêng đầu, thời tiết oi bức làm tăng nỗi bực dọc trong lòng anh. Manh Manh móc móc đầu ngón tay, cong miệng phàn nàn: "Ở nhà trẻ, bạn con ai cũng có mẹ, chỉ có Manh Manh là không có. Dù sao thì dì cũng là chị em của mẹ, giờ làm mẹ của con cũng được mà."
Bạch Thuật Bắc bỗng dưng đạp chân thắng, Manh Manh được dây an toàn kéo ngửa về ghế ngồi, hoảng sợ ngước mắt nhìn anh.
"Lâm Vãn Thu không có tư cách làm mẹ con!"
Bạch Thuật Bắc hiếm ít khi nổi giận với bé, đây là lần duy nhất. Manh Manh bị anh rống to, khiếp sợ núp vào ghế.
Bạch Thuật Bắc nhìn dáng vẻ sợ hãi của bé, chợt hồi hồn, ảo não bóp chặt tay, hai tay siết trên vô lăng nổi đầy gân xanh.
Anh đưa tay sờ đầu Manh Manh, bé liền rụt người lại, tay Bạch Thuật Bắc cứng đờ, nhưng vẫn cố chấp xoa trên đầu bé: "Manh Manh, ba với dì không thể sống cùng nhau, ba. . . . . . không thương dì ấy."
Đáy mắt Manh Manh tràn lên hơi nước, miệng nhỏ lên tiếng: "Tại sao không thương dì, dì rất tốt, lại còn xinh đẹp."
Bạch Thuật Bắc nghẹn họng trước câu nói ngây thơ của bé. Manh Manh lấy tay chống thành ghế, nhổm người qua, ôm cổ anh, ngữ điệu lấy lòng: "Ba ơi, Manh Manh không muốn đồ chơi, không thèm thức ăn ngon, Manh Manh chỉ cần dì làm mẹ của con, cùng dì ở chung một chỗ, Manh Manh rất vui vẻ."
Bạch Thuật Bắc ôm lại thân thể bé, hai mắt khép chặt.
"Ba, dì còn chưa ăn cơm, chúng ta tới thăm dì đi, được không ba?"
Manh Manh tinh ranh nhìn anh, bé biết mỗi khi bé làm nũng thì ba ba sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của bé. Ba ba rất thương bé, phải chi ba ba đồng ý cho dì làm mẹ của bé thì tốt biết bao.
Bạch Thuật Bắc cụp mắt, không trả lời, Manh Manh đang định chuyển sang chiêu “ăn vạ” thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
-
Khi tỉnh lại, Lâm Vãn Thu phát hiện mình nằm trong bệnh viện. Đã quá quen thuộc với địa phương này, liếc mắt liền có thể nhận ra. Cô thừ người, nhìn chằm chằm trần nhà trắng muốt, xung quanh an tĩnh quá, không có người bên cạnh. Phải rồi, Tri Hạ - người thân duy nhất của cô đang ở viện an dưỡng mà. . . . . .
"Tỉnh rồi ?"
Giọng nam trầm ấm truyền đến, âm thanh vô cùng quen thuộc, cô kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, Bạch Thuật Bắc ngồi trên chiếc ghế dựa kê cạnh giường, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Mi tâm anh nhíu chặt, không biết đã quan sát cô trong bao lâu.
Lâm Vãn Thu chau mày, xoay mặt không nhìn anh: "Sao anh ở đây?"
Bạch Thuật Bắc cười lạnh một tiếng, đưa tay vói lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, ném vào ngực cô: "Thật bất hạnh, kẻ hèn họ Bạch, xui xẻo xếp vị trí thứ nhất trong danh bạ. Cô cho rằng tôi rãnh rỗi, nhàm chán đến mức chạy tới đây ngắm cô ngủ?"
Lâm Vãn Thu nhận lấy điện thoại, nhanh chóng kiểm tra nhật kí cuộc gọi, dãy số kia vẫn luôn khắc sâu trong đầu cô. Trước kia không dám lưu vào danh bạ, cho tới lần cùng anh đi đến viện Hải Dương tìm Manh Manh, cô cố tình tìm cái cớ thích hợp, để có thể lưu số anh vào.
Cô khẽ nâng mắt, đáy mắt tĩnh lặng, không một tia nước gợn: "Xin lỗi, tôi quên xóa."
Cô kiên định xóa đi dãy số ấy, quơ quơ màn hình trước mặt anh: "Bạch tiên sinh, đã cực cho anh rồi, bây giờ thì anh có thể biến."
". . . . . ." Nửa giây sau, sắc mặt của Bạch Thuật Bắc liền tối xuống.