Cô tĩnh lặng, nhẹ giọng đáp lời: "Chuyện liên quan đến Manh Manh, tôi rốt cuộc đã sai chỗ nào? Tôi chỉ làm theo những gì Cố tiểu thư phân phó."
Cho dù lòng cô không thật sự nghĩ như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn bật ra lời nói ẩn chứa tức giận, ấm ức.
Nói đến cùng, vì sao Bạch Thuật Bắc lại chán ghét cô? Là vì Cố An Ninh?
Bạch Thuật Bắc không ngờ Lâm Vãn Thu sẽ phản bác lại. Đã quen với dáng vẻ cô nhu thuận rũ mắt sụp mi nghe lời anh bảo, hôm nay cô đột nhiên ném lại câu đáp trả bén nhọn khiến anh hơi sững sờ.
Lâm Vãn Thu ngước mắt, bình tĩnh nhìn anh: "Bạch tiên sinh, tình thương tôi dành cho Manh Manh không kém so với anh đâu."
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng thêm ủ dột, bất ngờ bật dậy, tay vẫn nắm chặt tập hồ sơ. Lâm Vãn Thu chú ý tới mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, chứng tỏ anh rất tức giận. Lúc này cô mới ý thức được bản thân dám to gan dùng Cố An Ninh để phản bác lại anh.
Anh luôn để tâm đến Cố An Ninh. . . . . .
Cô không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nhưng trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.
Bước đi của Bạch Thuật Bắc vô cùng trầm ổn, những bước chân như dẫm xuống đáy lòng cô. Anh dừng trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống, con ngươi lúc sáng lúc tối.
Hai người nhìn nhau, cơ hồ nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Thời điểm Bạch Thuật Bắc không nói chuyện luôn đem đến cảm giác áp bức nặng nề cho người xung quanh. Mắt anh nặng trĩu rơi vào người cô, Lâm Vãn Thu suýt giơ cờ trắng đầu hàng trước khí thế ép người trong im lặng của anh. Ai ngờ anh nâng cánh tay,quăng mạnh tập hồ sơ vào ngực cô, ánh mắt tăm tối trừng thẳng cô: "Xem đi."
Động tác vừa dứt, Bạch Thuật Bắc liền xoay người trở về chỗ cũ, tầm mắt bao quát xung quanh, chỉ không dừng trên người cô, Lâm Vãn Thu không thể dò được bất cứ ý gì trên gương mặt.
Cô cho rằng anh sẽ nổi giận ngập trời, và có thể bóp chết cô.
Lâm Vãn Thu cúi đầu, lật xem giấy tờ trong hồ sơ, phát hiện đây là bệnh án của Lâm Tri Hạ, hơn nữa được chẩn đoán từ phòng khám tâm lý nổi tiếng nhất Dong Thành.
Cô vội ngẩng đầu, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng "Anh——"
"Lâm Vãn Thu, cô cảm thấy những việc cô đang làm là tốt cho Lâm Tri Hạ?" Bạch Thuật Bắc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, không có bất kì tia cảm xúc: " Biết tại sao “bạo lực gia đình” vẫn tồn tại và phát triển không? Bởi vì có quá nhiều phụ nữ lựa chọn cách dung túng, lần đầu bị đàn ông bạo hành đều cắn răng nhẫn nhịn, tha thứ cho đối phương, mà không biết điều đó sẽ dẫn ra những vụ bạo hành lần thứ hai, thứ ba…Sao cô lại ngu xuẩn đến thế?"
Lâm Vãn Thu cắn chặt môi, thật lâu mới nhỏ giọng ngập ngừng: "Tri Hạ không làm hại đến người khác, vẫn có thể đi làm bình thường, vả lại tình huống như hôm nay đã lâu rồi chưa phát sinh, cho đến ——"
Cô ngẩng lên, chạm vào đáy mắt thâm trầm, nghiêm túc của anh, những lời còn lại không cách nào phát ra được.
Làm sao có thể nói với Bạch Thuật Bắc, mỗi lần Tri Hạ nổi giận đều liên quan đến mối quan hệ giữa cô và anh, nếu như lần đó Manh Manh không ngã bệnh, nếu như không phải Bạch Thuật Bắc xông vào cuộc sống của cô thêm lần nữa. . . . . . Nói sự thật cho anh nghe, chắc anh sẽ buồn cười chết mất?
Cho đến bây giờ, Bạch Thuật Bắc vẫn không biết cô đã yêu đơn phương anh từ rất lâu. Anh không biết điều này nhưng đối với người khác, đây chẳng còn là bí mật nữa.
Bạch Thuật Bắc thấy cô đang giải thích thì ngừng lại, có vẻ khó mở lời, anh khẽ nhíu mày: "Tôi đã giúp anh ta liên hệ với viện an dưỡng, coi như hiện tại anh ta chưa công kích người khác, nhưng tương lai rất khó đảm bảo sẽ không gây ra chuyện nguy hại. Lúc tôi không có mặt, Manh Manh sẽ lén đi tìm cô, tôi không muốn tồn tại những hiểm họa xung quanh con bé."
Lâm Vãn Thu mấp máy hai cánh môi khô khốc, cách giải quyết vấn đề của Bạch Thuật Bắc là một bài toán khó dành cho cô. Viện an dưỡng kia không phải bệnh nhân nào muốn vào cũng được, viện phí thì cao ngất ngưỡng, cô có cong lưng “cày” cả đời cũng không gánh nổi số tiền khổng lồ ấy.
"Cám ơn." Trừ hai chữ này ra, còn có thể nói gì đây. Một lần nữa, Lâm Vãn Thu nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Bạch Thuật Bắc, mãi mãi không thể vượt qua.
Bạch Thuật Bắc liếc cô một cái, vẻ mặt của người phụ nữ này lại trở về như cũ, đối với anh một dạ, hai vâng. Sự quật cường khi nãy chỉ là ảo giác của anh, thì ra chỉ cần vung ít tiền cùng chút thủ đoạn là cô ta lại ngoan ngoãn nhu thuận theo.
Vẫn là bộ dạng hám tiền của sáu năm trước.
Bạch Thuật Bắc khinh bỉ khép chặt hai mắt, không muốn bị người phụ nữ này làm bẩn mắt thêm một giây, sẵng giọng: "Đi ngủ đi."
Lâm Vãn Thu chần chừ nhìn anh: "Vậy còn anh?"
Bạch Thuật Bắc nhắm mắt im lặng, bỏ ngoài tai những lời cô nói.
-
Lâm Vãn Thu khó khăn đi đến phòng vệ sinh, cả người vô cùng đau nhức, dường như những vết thương ứ đọng bây giờ mới bắt đầu phát tác. Cô cởi áo ngủ, lộ ra da thịt trắng nõn trong không khí nhưng bị che lấp bởi những vết thương xanh tím. Nhiệt độ trong phòng tắm rất thấp, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đều nở to ra, những vết thương càng thêm đau buốt. Cô định tắm chút nước nóng, nhưng nghĩ đến Bạch Thuật Bắc đang ở bên ngoài, đành thu hồi ý định, chỉ lấy khăn lông chườm nước nóng lau tạm cơ thể.
Cửa phòng tắm bất chợt bị gõ vang, cô sợ hết hồn, chăm chú nhìn cánh cửa: "Có... có chuyện gì."
Bên ngoài yên tĩnh vài giây, sau truyền đến giọng nam trầm khàn, mất kiên nhẫn: "Đừng để những vết thương thấm nước, mau ra bôi thuốc của bác sĩ cho."
". . . . . ."
Bạch Thuật Bắc không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, ngay cả đối với Manh Manh, kiến thức chăm sóc trẻ con của anh chỉ ở mức trung bình nửa vời, luôn phải nhờ người người lớn trong nhà giúp đỡ, chỉ bảo. Nhưng lạ thay, tối nay anh lại dùng hết mười phần kiên nhẫn dành cho Lâm Vãn Thu.
Lâm Vãn Thu ngồi bên cạnh anh, những chỗ bị máu bầm trên cổ tay phải dùng sức nhào nặn, xoa bóp mới có thể tiêu tán. Lực tay của Bạch Thuật Bắc rất mạnh, lại thêm rượu thuốc quá nóng, như muốn thiêu đốt làn da. Hai hàng lông mày của Lâm Vãn Thu vặn ngược lên, cắn răng cố không than đau, khuôn mặt dưới ánh đèn trắng nhợt đến trong suốt… Vẻ mặt ấy làm người ta có chút lo lắng.
Bạch Thuật Bắc khẽ liếc nhìn cô một cái: "Không nhịn được thì cứ kêu lên, phòng này cách âm khá tốt."
Lâm Vãn Thu lắc đầu, vẫn là cố nén. Bạch Thuật Bắc phát hiện sức chịu đựng của người phụ nữ này không chỉ dừng lại ở chữ “tốt” , không nhịn được cười lạnh: "Năng lực kháng đòn từ đâu luyện được?"
Dứt lời, Bạch Thuật Bắc liền ngỡ ngàng vì bản thân vừa nói đùa với Lâm Vãn Thu. Anh mất tự nhiên, sa sầm mặt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, ném cánh tay cô qua một bên, ương ngạnh nói: "Chân."
Lâm Vãn Thu không nhận ra sự biến chuyển nhỏ trong lòng anh, chỉ do dự vươn tay muốn cầm chai rượu thuốc: "Để tôi tự làm."
Bạch Thuật Bắc nghiêm khắc nhướng mày, hai chữ “không vui” hiện rõ trên mặt: "Có phải muốn bị hành hạ đến sáng?"
Lâm Vãn Thu không thể làm gì ngoài việc duỗi chân ra, hai chân cứng ngắc không biết đặt ở đâu. Cô cứ lề mề khiến Bạch Thuật Bắc mất kiên nhẫn, trực tiếp bắt lấy cái chân dài đặt lên đầu gối của mình: "Cao Hách nói mỗi đêm phải bôi thuốc một lần."
Anh cúi người không nhìn cô. Lâm Vãn thu lợi dụng lúc này tham lam ngắm nhìn anh, ở khoảng cách rất gần, đem từng biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt anh thu vào dưới đáy mắt. Anh vẫn đẹp hoàn hảo như xưa, nhưng không còn hồn nhiên, chỉ có xa cách lãnh đạm.
"Nhìn tôi làm gì?" Bạch Thuật Bắc không ngẩng đầu, đột ngột mở miệng hỏi cô.
Bị bắt quả tang đang “rình trộm”, Lâm Vãn Thu cực kì xấu hổ, vội vàng cúi đầu: "Tôi nhìn tay anh, không có nhìn anh."
Bạch Thuật Bắc nâng lên khóe môi, nhìn cô: "Tay của tôi?"
Lòng bàn tay ấm áp của anh tiếp xúc với rượu thuốc càng thêm nóng bỏng, dọc theo bắp chân trườn lên, nguồn nhiệt này như một cây đuốc, đốt cháy hai má cô, khiến cô choáng váng muốn hôn mê ngay lập tức.
Vài vết máu bầm nằm trên đùi, Lâm Vãn Thu mặc quần ngủ, Bạch Thuật Bắc hoàn toàn không ý thức được bàn tay anh đã rơi vào da thịt nhẵn nhụi, trơn mịn của cô. Đến khi anh phát hiện ra cảm xúc khác lạ, bốn mắt của hai người đã trợn to lên.
"Cô tự làm đi."
Bạch Thuật Bắc thu tay, lưng nặng nề dựa vào sô pha, trong lòng vô cùng phiền muộn, xúc cảm vẫn còn dư lại trên lòng bàn tay: mềm mại, mát lạnh hệt như khi chạm vào tơ lụa thượng hạng. Đầu ngón tay anh khẽ run lên, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt.
Tay chân gầy teo, vòng eo không đầy nắm tay, lúc trước cô luôn mặc quần áo kín đáo nên anh không để ý, giờ nghĩ lại, so với đêm đó cô đã thay đổi không ít.
Không còn là cô gái nhỏ năm đó.
Anh rõ ràng rất ghét cô, thế nhưng khi nghĩ tới cô, trong thân thể lại xuất hiện luồng khí nóng tác quai tác quái, hơn nữa luồng khí ấy còn có xu thế tấn công mãnh liệt về nơi nào đó.
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc hơi trầm xuống, hai tay đút túi quần đột nhiên đứng lên.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn dư lại tiếng thở cố đè nén của hai người, Lâm Vãn Thu đang vụng về học theo phương pháp xoa bóp của anh, cho nên bị kinh ngạc bởi động tác đứng dậy của anh, nghi hoặc nhìn anh.
Hai mắt Bạch Thuật Bắc khẽ hướng xuống, chuẩn xác rơi trên đôi chân dài trắng nõn. Làn da trắng như tuyết, mơ hồ thấy được những tĩnh mạch xanh bên trong, anh nhìn đi chỗ khác, trầm giọng nói một câu: "Tôi đi ngủ."
Lâm Vãn Thu phản xạ "Ừm" một tiếng, nhìn Bạch Thuật Bắc đi vội về phòng ngủ, dùng sức đập mạnh cánh cửa.
Nhưng vài giây sau, cửa phòng ngủ bỗng nhiên lại mở ra, Bạch Thuật Bắc sầm mặt đi vào phòng vệ sinh. Nghe tiếng nước chảy ào ào, Lâm Vãn Thu nghĩ anh đang rửa tay. Cô lúc này mới nhớ, người đàn ông này mắc “bệnh sạch sẽ” vô cùng nghiêm trọng, có lẽ anh muốn tẩy sạch mùi rượu thuốc.
Quả nhiên lúc Bạch Thuật Bắc đi ra thì sắc mặt đã dịu hơn, nhưng vẫn dùng khăn giấy hung hăng chùi bàn tay. Lâm Vãn Thu nghi ngờ nhíu nhíu mày, đưa bàn tay lên cánh mũi, hít thật sâu vào. Mùi rượu thuốc đâu khó ngửi, anh cần gì phải khoa trương đến thế?
-
Vì có thói quen tập thể dục vào buổi sáng nên ngày hôm sau, Bạch Thuật Bắc đã rời giường từ sớm. Anh hơi sững sờ khi thấy Lâm Vãn Thu trong bếp. Cô tết tóc đuôi ngựa, nụ cười sáng tựa ánh mặt trời: "Tôi hầm cháo, anh chạy bộ xong thì có thể dùng."
Bạch Thuật Bắc không nói gì, đi tới cửa trước đổi giày, gương mặt tuấn tú nhưng u ám, giống như vừa sáng sớm đã gặp phải chuyện xui xẻo .
Ra khỏi nhà trọ Bạch Thuật Bắc liền trầm mặt, người phụ nữ này càng ngày càng nguy hiểm, trước kia cô ta khiến anh chán ghét và phiền não, hiện tại càng lúc anh càng phiền não hơn, và còn…có cái gì đó rất kì lạ.
Lâm Vãn Thu đã quen với tâm tình bất định của Bạch Thuật Bắc, không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nấu cháo.
Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông.
Là điện thoại của Bạch Thuật Bắc, anh đi tập thể dục nên không mang theo.
Lâm Vãn Thu liếc nhìn dãy số xa lạ, cô vốn không muốn quản, nhưng người bên kia hình như có chuyện gì gấp, thân máy ma sát với mặt bàn thủy tinh vài lần vẫn phát ra âm thanh chói tai.
Lâm Vãn Thu có chút lưỡng lự, sợ trong đội của anh có chuyện, đành nhận điện.