Bộ dáng kia khiến anh. . . . . . Vừa thấy đã thương.
Bạch Thuật Bắc cau mày, trong lòng xót xa, sức chống cự của anh trước sự ngụy trang của cô càng ngày càng yếu, biết rõ bản tính thật của cô vốn chẳng giống vậy, mà anh vẫn bị lừa vào chiếc bẫy ngọt xớt.
Cuối cùng không địch nổi tình cảm mãnh liệt trong lòng, Bạch Thuật Bắc ôm Manh Manh sải bước đi vào.
Giày da sáng bóng dẫm trên mảnh thủy tinh vỡ, phát ra âm thanh vụn vặt, Lâm Vãn Thu ngẩng đầu, lộ đôi mắt đỏ kinh người, tuy nhiên nó quật cường không rơi một giọt nước mắt, cô luống cuống nhìn anh một cái: ". . . . . . Anh đã đến rồi."
Tại sao cô lại quên mất phải gọi điện hồi cuộc hẹn với anh, bị anh nhìn thấy tình huống này, thật sự rất mất mặt. Ông trời đúng trêu ngươi, luôn đem những tình cảnh chật vật nhất của cô làm trò hề cho anh xem.
Bạch thuật Bắc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao thoa, phút chốc đôi bên cùng hoảng hốt. Anh đặt Manh Manh đang còn hoảng sợ ngối xuống ghế, ánh mắt rét lạnh quét khắp phòng.
Căn phòng vốn chật hẹp, thêm cảnh bừa bộn khiến nó càng tù túng, ngột ngạt, mất đi sự sạch sẽ, chỉnh chu ngày thường. Ánh mắt anh tối xuống, hơi thở lạnh lẽo bao khắp phòng.
Gương mặt nghiêm nghị ngập tràn u ám, anh kéo cô từ dưới đất đứng lên: "Em dẫn Manh Manh ra ngoài trước đi."
Anh lạnh giọng phân phó, lấy di động chuẩn bị gọi điện. Lâm Vãn Thu biết dự định của anh, địa vị như Bạch Thuật Bắc, quả thật chỉ cần một cuộc gọi thì mọi việc sẽ êm xuôi.
Cô đứng bên cạnh anh, so với anh thấp hơn một cái đầu, giống như khí thế bên trong mãi không theo kịp anh: "Bạch tiên sinh, chúng ta cứ báo cảnh sát thôi."
Bạch Thuật Bắc lạnh lùng liếc cô một cái: " Dám đụng đến người của tôi, đương nhiên phải được dạy dỗ cho xứng đáng."
Lâm Vãn Thu mím môi không biết nên nói gì, vẻ mặt của anh ủ dột mà tàn nhẫn, nhưng đáy mắt tối đen lại phát ra tia sáng quan tâm, ân cần, cảm giác an toàn dần xua đi nỗi sợ trong lòng cô.
Vẫn có một người đàn ông tình nguyện đứng phía trước cô, đồng ý làm điểm tựa cho cô.
Ánh mắt sùng bái của cô gắt gao theo sát mọi cử động của người đàn ông đối diện, Bạch Thuật Bắc không nhìn cô, tập trung gọi điện cho đồng đội trong đơn vị. Anh đứng nghiêng người nói chuyện, chừa lại cho cô sườn mặt sắc lạnh, đường cong của sóng mũi cao tuyệt đẹp, môi mỏng mím thành đường thẳng sắc nhọn.
Manh Manh ngồi trên ghế, trong ngực ôm chú thỏ bông nhỏ, khẩn trương nhìn Bạch Thuật Bắc cùng Lâm Vãn Thu. Bé chưa bao giờ thấy qua bộ dạng nghiêm túc đến đáng sợ như thế của ba mình, nên biết khôn ngồi im lặng trên ghế.
Bạch Thuật Bắc nói chuyện điện thoại xong, muốn xoay người cùng Lâm Vãn Thu nói chuyện, nào ngờ còn chưa kịp há miệng, thân thể đã bị hai cánh tay vòng chặt.
Anh cứng người, khẽ cúi đầu, chỉ thấy cái đầu nhỏ đang úp xuống cánh tay mình, cô không nói lời nào, dùng hết sức ôm chặt anh.
Bạch Thuật Bắc không quen việc cô chủ động áp vào mình, nhưng vẫn cố nén, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào cô.
"Thật xin lỗi, tôi biết anh không thích tôi chạm vào anh, nhưng tôi không nhịn được ——" Lời cô nói vấp váp, câu nọ xọ câu kia, cuối cùng chốt thành câu cuối: "Cám ơn."
Thanh âm của Lâm Vãn Thu nồng đậm giọng mũi, mỗi chữ đều mang theo hơi thở run rẩy. Trong khoảnh khắc, một dòng điện lưu xâm nhập trái tim anh, mang tới cảm giác thõa mãn, vô cùng ấm áp.
Anh chần chờ đặt tay lên bờ vai cô, đợi cô ngẩng đầu, mới nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng nữa, mọi việc cứ để tôi xử lí."
Những tên lưu manh kia đập tan nát quán ăn, nhưng không hề đả thương đến Lâm Vãn thu. Có điều, buổi tối đã không còn chỗ ngủ, Manh Manh nhanh miệng đề nghị cô về nhà mình ở.
Lâm Vãn Thu có chút do dự, Bạch Thuật Bắc không đợi cô đồng ý, tự nhiên đi vào căn phòng nhỏ bên trong, giả vờ muốn lục tủ quần áo của cô. Lâm Vãn Thu hối hả đuổi theo, ngăn động tác của anh đến xuất mồ hôi: "Tự tôi làm được."
Quần áo lót trong tủ đều treo ở những vị trí cực kì “bắt mắt”, tuy cô cùng anh đã làm những chuyện vô cùng thân mật, nhưng không thể thoải mái để anh xem mọi thứ riêng tư được.
Bạch Thuật Bắc khoanh tay đứng chờ một bên, cứ lù lù đứng trong phòng riêng của phụ nữ, chẳng có gì gọi là ngượng ngùng, Lâm Vãn Thu đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi. . . . . . Tôi muốn thay quần áo."
Mới vừa nãy, cô liều mình cản trở bọn lưu manh, bị bọn chúng thô bạo đẩy ngã mấy lần, quần áo trên người dính đầy vết bẩn, nhăn nhúm khó nhìn.
Đáy mắt Bạch Thuật Bắc lóe lên tia sáng, cúi đầu, khóe môi vẽ lên đường cong mập mờ: "Trên người em, có nơi nào tôi chưa từng thấy qua đâu."
Hai má Lâm Vãn Thu nóng như lửa, Bạch Thuật Bắc không tiếp tục trêu chọc cô, cười tủm tỉm đi ra, cùng Manh Manh chờ cô bên ngoài.
Cả ba người chẳng còn hứng thú đi xem phim, cũng không còn sức dọn dẹp đống bừa bãi trong quán, Lâm Vãn Thu bị Bạch Thuật Bắc nhét vào xe, ôm Manh Manh ngồi ở ghế phó lái.
Trong xe vang lên âm điệu du dương, trầm bổng của một bài hát tiếng anh, thỉnh thoảng Manh Manh lo âu hỏi Lâm Vãn Thu vài câu, cảm xúc hoảng loạn vẫn chưa tan biến trên khuôn mặt bé.
Lâm Vãn Thu ôm chặt bé, không ngừng an ủi, Manh Manh nằm ở trong ngực cô, hít sâu mùi hương quen thuộc của dì, dần an tâm tiến vào giấc ngủ.
Bạch Thuật Bắc chở thẳng Lâm Vãn Thu về nhà. Nơi này chỉ có anh, Manh Manh và vú Trình cùng nhau sinh sống. Vú Trình hiện tại về với gia đình mình, nên chỉ còn hai cha con anh ở với nhau.
Trong nhà yên tĩnh, tuy không có bàn tay phụ nữ chăm nom nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ, chùm đèn thủy tinh treo trên trần chiếu ra tầng ánh sáng lộng lẫy, tráng lệ, chỉ cần liếc mắt là biết hàng xa xỉ.
Lần đầu tiên Lâm Vãn Thu tới đây, vừa bước vào cửa đã choáng ngộp, Manh Manh đã tỉnh ngủ, hớn hở kéo tay cô đi thẳng vào: "Đi nào dì, con dẫn dì đến xem phòng con."
Bạch Thuật Bắc không tỏ thái độ, tay cởi nút áo trên cổ, vội vàng đi vào phòng tắm.
Lâm Vãn Thu biết anh nghiện sạch sẽ, có lẽ cả người bứt rứt vì mồ hôi khi hai người giằng co trong phòng cô.
Cô đi theo Manh Manh vào phòng bé, căn phòng trẻ con nhưng lớn đến kinh người. Bên trong trang trí những sắc màu tươi sáng, ấm áp thoải mái phù hợp với độ tuổi của bé, từng chi tiết nhỏ đều nói lên dụng tâm của Bạch Thuật Bắc dành cho con gái.
Manh Manh kéo cô ngồi lên giường, nệm rất mềm, giống như ngồi trên một dàn hoa nhỏ. Lâm Vãn Thu cảm nhận được sự chênh lệch của bản thân với địa phương mình đang đứng. Trước mặt là con gái ruột của mình, nhưng trong lòng cô biết rõ, dù có phấn đấu cả đời, cô cũng không thể đem lại điều kiện sống tốt như vậy cho con gái.
Manh Manh vất vả vác theo cuốn album ảnh to đùng, đặt mạnh trên nệm, cởi giầy leo lên giường, cười híp mắt với cô: "Dì ơi, con cho dì xem hình lúc nhỏ của con nè."
Lâm Vãn Thu âu yếm nhìn bé, trong lòng hơi chua chát, gật đầu một cái và trả lời: "Được."
Manh Manh vui vẻ mở từng trang ảnh, Lâm Vãn Thu nhìn thân thể bé trong ảnh, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
Lúc Manh Manh xa cô, bé còn chưa cai sữa mẹ, hình dáng nhỏ gầy bé tẹo khắc sâu vào trí nhớ của cô. Lúc ấy, Bạch Thuật Bắc không xuất hiện, chỉ sai tài xế của Bạch gia lái xe đến đón bé.
Ai chưa từng làm mẹ, sẽ không thấu được nỗi đau đứt từng khúc ruột khi phải chia lìa máu mủ của mình.
Đứa bé lúc ấy đang ngủ say, tài xế không thèm nói câu nào, ôm đứa bé rồi lạnh lùng xoay người rời đi. Lâm Vãn Thu trơ mắt nhìn con gái càng lúc càng khuất xa, trái tim bị xé rách, vỡ vụn tan nát.
Cô không biết con cô có tên là gì, sẽ ở nơi đâu, tương lai sau này sẽ lớn lên như thế nào. Lần đầu tiên biết lật người, chiếc răng đầu tiên của bé, câu nói đầu tiên. . . . . . Rất nhiều lần đầu tiên, cô đều không thể biết được.
Lâm Vãn Thu tham lam ngắm kĩ từng tấm ảnh, Manh Manh khi được một tháng, hình dáng Manh Manh lúc một tuổi, bộ dáng dễ thương khi tết bím tóc nhỏ, còn có tư thế nghiêng nghiêng đảo đảo lúc bé con tập đi.
Lâm Vãn Thu nhìn, đáy lòng sớm vỡ tung thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
"Sao dì lại khóc?" Manh Manh ngạc nhiên trừng mắt, lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu, tay nhỏ bé cuống quýt lau nước mắt cho cô.
Lâm Vãn Thu nhất thời không kiềm nén nổi, giơ tay ôm chặt bé vào lòng, đây là là con gái của cô, do cô hoài thai suốt mười tháng trời, vì sao lúc ấy cô lại——
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, bóng dáng cao lớn của Bạch Thuật Bắc đã đứng tựa cửa từ khi nào, trên người mặc đồ ngủ màu trắng, ánh mắt lạnh lùng. Lâm Vãn Thu không biết anh đã đứng bao lâu, đã thấy được những gì?.
Gương mặt anh không nhìn ra bất kì tâm tình nào, đôi mắt tựa loài chim ưng sắc bén cuốn lấy cô: "Muốn ăn gì?"
Lâm Vãn Thu vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng không cảm thấy đói bụng, dưới ánh nhìn soi xét của Bạch Thuật Bắc, lật đật buông Manh Manh ra: "Để tôi tự làm."
Bạch Thuật Bắc cau mày, giọng nói trầm khàn: "Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn đâu, gọi ở ngoài thôi."
Anh nói xong thì xoay người rời đi, Lâm Vãn Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Bạch Thuật Bắc có vẻ bớt khó chịu khi thấy cô tiếp xúc với Manh Manh.
Sau đó Bạch Thuật Bắc ở trong thư phòng suốt mấy giờ liền, không biết đang vội xử lí việc gì. Lâm Vãn Thu ăn xong thức ăn nhanh thì dọn dẹp chút đỉnh rồi ôm Manh Manh ngồi trên ghế xem tivi. Trẻ con ham ngủ, Manh manh ngồi xem chưa bao lâu thì đã ngủ gật.
Bạch Thuật Bắc vẫn trong thư phòng, Lâm Vãn Thu không muốn quấy rầy anh, tự mình đem Manh manh vào phòng tắm, giúp bé rửa mình sạch sẽ, rồi dẫn bé lên giường, ôm bé vào lòng, kể chuyện xưa cho bé nghe. Thời gian như quay lại thời điểm ba năm trước, hai mẹ con sớm chiều cận kề trong suốt ba tháng trời.
Tâm tình của Manh Manh rất vui sướng, đôi mắt đen như mực mở to nghe cô kể chuyện. Lâm Vãn Thu kể hoàn tất một câu chuyện dài, cô nhóc kia vẫn tỉnh như sáo. Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ khép lại cuốn sách, nhắc nhở: "Cục cưng ngoan, sáng mai con phải tới nhà trẻ sớm đấy."
Manh Manh ôm cánh tay cô, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, thỏ thẻ nói: "Dì ơi, ước gì mọi ngày sau này đều giống như hôm nay."
Lâm Vãn Thu cười thầm, véo nhẹ chóp mũi của bé: "Dì cũng muốn mỗi ngày được nhìn thấy Manh Manh."
Manh Manh nghe cô nói như vậy, nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Vậy thì dì kết hôn với ba con đi, kết hôn rồi dì sẽ trở thành mẹ của con... Thế thì mỗi ngày ba người chúng ta sẽ được sống cạnh nhau."
Lâm Vãn Thu khựng người, biểu tình ngượng ngùng: "Manh Manh ——"
"Không phải dì rất thích ba con sao?" Manh Manh ra vẻ chững chạc ôm lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói từng chữ, "Trước kia ba con không thích dì, nhưng ba bảo với con là ba đang cố gắng thích dì đấy. Dì tốt như vậy, sớm muộn gì ba con cũng thích. Dì đối với bản thân phải có lòng tin chứ."
Lâm Vãn Thu kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của Manh Manh.
Cô hiểu ý tứ của bé, đúng là trước kia cô không bao giờ ôm những vọng tưởng hão huyền. Phải có lòng tin với bản thân ư? Trừ khi cô chưa từng gặp qua Cố An Ninh thì còn may ra.
Trước mặt Cố An Ninh, cô chỉ là chú vịt con xấu xí. Giữa hai cô có sự chênh lệch vô cùng lớn, hơn nữa…giữa cô và Bạch Thuật Bắc đã xảy ra những chuyện thậm tệ.
Lâm Vãn Thu vỗ nhẹ đỉnh đầu Manh Manh, nụ cười mang theo vài phần lạc lõng, tiêu điều: "Dì biết rồi, Manh Manh ngoan, mau ngủ đi con"
Manh Manh đem đầu nhỏ núp trong chăn, sau lại bất ngờ bật dậy, tròng mắt nhuộm màu vàng của ánh đèn, chăm chú nhìn Lâm Vãn Thu: "Dì muốn ngủ cùng ba sao?"
Lâm Vãn Thu trợn to mắt, đốm lửa rực bùng lên dưới đáy lòng, đỏ mặt lắc đầu: "Dì ngủ một mình, sẽ ngủ phòng khách."
Manh Manh bĩu môi, có chút thất vọng: "Dì ngốc quá dì ơi, cơ hội tốt như vậy lại không chịu tận dụng, dì ngủ với ba đi, nhớ phải làm nũng với ba nha."
Lâm Vãn Thu càng thêm lúng túng, dở khóc dở cười trước ý kiến của bé: "Làm nũng?"
"Đúng vậy." Manh Manh lắc đầu thở dài, vừa mới giáo dục cho ba mình, giờ phải quay sang dạy cho dì nữa, hai người lớn này hợp phết… rầy rà, ngốc nghếch như nhau.
Khuôn mặt Manh Manh kéo căng ra, thận trọng chỉ chiêu cho Lâm Vãn Thu: "Hôm nay dì bị hoảng sợ, đương nhiên phải làm nũng với ba, yêu cầu ba ôm dì hoặc hôn hôn dì nữa, ba nhất định sẽ dịu dàng an ủi dì."
". . . . . ."