• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1





Đúng 7 giờ sáng chuông đồng hồ báo thức vang lên, người đàn ông từ trên giường đứng dậy, chân trần bước vào phòng tắm,hơi nước lượn lờ bốc lên cả phòng tắm





Bọt nước theo bộ ngực rắn chắc mà trượt xuống sau đó mất hút ở khu vực bí ẩn.





Anh đứng yên lặng trước gương, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông với lạnh nhạt trong gương, anh vô ý xoa dao cạo râu ở trong tay.





Một tia hàn quang xẹt qua đôi mắt, anh cúi đầu, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh. Không biết anh đang nhớ tới cái gì, đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, lòng bàn tay lướt qua lưỡi dao lưu lại vết máu.





Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến, anh thờ ơ , giống như người bị thương không phải là anh .





Màu đỏ tươi của máu rơi xuống nền gạch trắng, giống như một đóa hoa hồng đỏ đang nở rộ trong tuyết, cực kỳ chói mắt.





“Từ Thanh, anh sao thế?”





Âm thanh trong trẻo kéo anh ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn, anh ngẩng mặt lên nhìn về bóng người đang đứng khuất sáng ở trước cửa nhà tắm, anh không thấy rõ biểu tình của Thẩm Phàm, anh chỉ có thể suy đoán, đại khái là quan tâm lo lắng lại xen lẫn với phẫn nộ.





Từ Thanh như một đứa trẻ mới bị người lớn bắt gặp làm chuyện xấu, lập tứcchột dạ, giọng nói kt nhẹ nhàng pha chút dịu dàng, anh giải thích: “Anh…”





Anh ngập ngừng một chút, suy nghĩ tìm từ, rồi mới nói: “Anh đang cạo râu, không cẩn thận rạch trúng tay.”





Anh lại nhìn thoáng qua Thẩm Phàm, nhấn mạnh: “Thiệt đó.”





Người đứng trước cửa trầm mặc hồi lâu, phát ra một tiếng thở dài sâu kín, Thẩm Phàm từ nơi khuất sáng bước đến trước mặt Từ Thanh, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ cùng sủng nịch: “Chân tay anh thật là vụng về.”





Dao cạo râu trong tay bị cướp đi, hai ngón tay được quấn băng cạnh nhau, Thẩm Phàm ở trên băng dán hôn một cái, mặt mày lộ rõ sự lo lắng, cậu do dự vài giây, rồi nói: “Sau này nếu anh muốn cạo râu thì nói em, em giúp anh.”





Từ Thanh không nói thành lời, trong yết hầu cảm nhận được sự chua xót không rõ, khiến cho hốc mắt anh muốn lên men, anh chạm vào khóe miệng vừa hé nụ cười của Thẩm Phàm, tiếng nói đanh lại: “Anh không sao mà, đừng lo lắng.”





Thẩm Phàm nhào vào bờ ngực ấm áp của anh, dùng bàn tay lạnh giá không ngừng vuốt ve tấm lưng rắn chắc của người đàn ông trước mặt, cố gắng hưởng thụ sự ấm áp của cơ thể này, dường như chỉ có vậy mới có thể xác định anh vẫn sống bên cạnh mình.





Bàn tay ấm áp của anh xoa lấy mái tóc mềm mại của Thẩm Phàm, động tác ôn nhu, mặt không biểu tình mà nhẹ giọng dỗ dành người trong lòng ngực, nghẹn ngào: “Không có việc gì, ngoan, anh ở đây.”





Ngoài cửa sổ là những bóng cây loang lổ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào mặt anh, hắn ôm notebook ngồi trên sô pha, nhìn chăm chăm vào giao diện màn hình hồ sơ, đôi mắt vô thần.





Một lúc lâu sau, ánh mắt anh một lại trở về bình thường, ngón tay gõ bàn phím, xóa xóa chỉnh chỉnh, sửa đổi mấy lần, cuối cùng cũng viết xong một chương, anh thoải mái mà thở ra một hơi, click giao diện bình luận của tiểu thuyết.





‘Tại sao tôi lại cảm thấy logic ngôn ngữ của tiểu thuyết này ngày càng hỗn loạn vậy nhỉ? Là ảo giác của tôi à?’





‘Không phải ảo giác của cậu đâu, tiểu thuyết làm lại này thật sự tệ hơn bản gốc đó.’





‘Tiểu thuyết này quá nhàm chán.’





‘Xong rồi, Cánh Buồm hết thời thật rồi. (icon shiba mặt thộn)’





‘Không phải lúc trước có tin đồn là cậu ta đạo văn sao? Haha, xem ra tin đồn chính là sự thật rồi.’





‘Lầu một, cẩn thận Cánh Buồm cho cậu lên tòa vì tung tin đồn sai sự thật đấy, triệu hồi một trăm ngàn fan não tàn đến mắng cậu nha.(icon shiba mặt thộn)’





‘Lầu trên nói gì đấy, đều đã đăng báo gửi xin lỗi đến Cánh Buồm rồi, các người còn không để yên, có tật xấu thích đi kiếm chuyện à?’





‘Ai còn không biết Cánh Buồm có người chống lưng chứ, các người thật sự cho rằng lời xin lỗi kia chỉ là tin đồn thôi sao?’





‘Chó đạo văn, chết đi.(icon tình yêu)’





‘Cánh Buồm đại nhân, em thích anh rất nhiều năm rồi, anh không cần phải uể oải vì mấy bọn xấu đâu, em vĩnh viễn ủng hộ anh, mấy lời đồn xấu kia em một chút cũng không tin!’





Từ Thanh lướt đến câu bình luận này, trong mắt lóe lên ánh sáng, suy tư hai giây, trên bàn phím gõ mấy chữ.





Tác giả hồi phục:





‘Cảm ơn cậu.’





Gió từ cửa sổ lùa vào, rèm cửa bay phấp phới, Từ Thanh buông laptop trong tay xuống, hai đôi chân dài co lại bên nhau, đầu dựa vào sô pha, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.





Ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng, có vài đám mây đang bay lơ lửng trên bầu trời, thời tiết hôm nay của thành phố W tốt hơn mọi ngày, chỉ thấy khắp nơi là sương khói.





Di động đột nhiên rung lên, Từ Thanh cầm lấy di động, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, anh do dự trong chốc lát mới bắt máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: “Ngài Thẩm, anh ấy bắt điện thoại rồi.”





Một lát sau, Thẩm Phàm mới trả lời điện thoại: “Thanh, hôm nay thời tiết đẹp lắm, ra ngoài đi chơi với em một chút được không? Buổi chiều chúng ta có thể đi ra ngoài dạo một chút, sẵn tiện mua quần áo mới cho anh.”





Từ Thanh còn chưa trả lời, Thẩm Phàm lại nói tiếp: “Anh đi với em đi, em cũng muốn mua quần áo mới, được không?” Giọng nói trong sáng của Thẩm Phàm qua điện thoại t mang theo một chút tê dại, có vẻ không quá chân thật.





Từ lúc Thẩm Phàm trở về công ty kế nhiệm chức chủ tịch thì rất ít làm nũng, tựa hồ những người sau khi biết cách gánh vác trọng trách thì con người sẽ trở nên trưởng thành hơn. Từ Thanh cảm thấy hơi khát, liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: “Được.”





Nghe được đáp án giọng nói Thẩm Phàm lên cao, lộ ra tâm tình tốt: “Vậy lúc ba giờ anh đến công ty tìm em nha, anh ra ngoài sớm một chút, đi bộ đến đây, buổi tối chúng ta sẽ đi đến nhà hàng Pháp mà anh thích.”





Từ Thanh sờ sờ cơ bụng, cảm thụ một chút, đồng ý: “Được.”





Tiếng thở dốc ái muội vang vọng trong văn phòng, loáng thoáng xen lẫn với tiếng nước hỗn loạn, ai cũng không nghĩ tới nơi văn phòng công ty để nghiêm túc làm việc sẽ có người ở đây làm loại chuyện này.





Giọng nói của Từ Thanh trầm thấp ấm ách, như là giọng hát mê hoặc của mỹ nhân ngư trong truyền thuyết: “Chủ tịch Thẩm, có thể vào chứ?”





Đôi mắt Thẩm Phàm nhìn về nhân viên bên ngoài đang chăm chỉ làm việc, mặt đỏ đến cơ hồ có thể nhỏ máu, thân dưới của cậu không manh áo che thân, chỉ có kia một miếng vải nhỏ treo trên mắt cá chân, theo động tác mà đung đưa lay động.





Từ Thanh chú ý tới tầm mắt của cậu, động tác dừng lại, hôn trán cậu, nói: “Lúc trước em kêu người đến lắp kính một chiều là để làm chuyện này?”





Thẩm Phàm đem mặt vùi vào ngực Từ Thanh, rầu rĩ nói: “Không phải, anh làm nhanh lên, chúng ta lát nữa còn phải đi ra ngoài dạo phố.”





Từ Thanh nghe lời, lập tức hành động nhanh hơn, Thẩm Phàm nhỏ giọng rên rỉ, giọng nói Từ Thanh mang theo ý cười: “Lúc muốn anh nhanh chút lúc lại muốn anh chậm chút, em rốt cuộc là muốn như thế nào.”





Thẩm Phàm nghe rõ ý cười trong lời nói của Từ Thanh, vội ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt không biểu tình của anh, cậu hừ một tiếng, dùng chân kẹp eo Từ Thanh, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc.”





Từ Thanh không nghe thấy cậu nói thầm, ôm người trong lồng ngực, cả trái tim lơ lửng như đang ở trên mây, không hề rơi xuống mặt đất, động tác của anh càng ngày càng hung mãnh, nghe tiếng thở dốc của người dưới thân, mới có thể xác nhận cậu thật sự đang ở bên cạnh anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang