Vào buổi sáng, trung tâm tư vấn tâm lý chật ních người, nhiều người trong số họ nhìn bề ngoài thì dường như không có vấn đề gì, một số người trong đó đang trò chuyện và một số người thì ngồi im lặng ở đó. Từ Thanh có bệnh, nếu anh đã đến rồi thì sẽ không lâm trận bỏ chạy.
Thẩm Phàm siết chặt tay anh, nói nhỏ: “Chúng ta tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi.”
Không bao lâu sau khi bọn họ ngồi sang một bên, có người tới bắt chuyện với bọn họ, Thẩm Phàm cau mày, tùy ý đối đáp vài câu.
Người đó lại nghiêng người đến trước mặt Từ Thanh, hỏi một loạt câu hỏi về chuyện riêng tư của Từ Thanh, Từ Thanh nhìn người đó một cách không có cảm xúc gì, cũng không trả lời.
Cho đến khi có tai nghe nhét vào bên tai Từ Thanh, trong đó phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái.
“Bảo bối thân yêu của tôi,
Cho em một chút ngọt ngào,
Cho em ngủ ngon đêm nay,
Tiểu quỷ nghịch ngợm của tôi,
Trêu đùa dung mạo của em,
Cho em thích thế giới này.”
……
“Bảo bối thân yêu của tôi,
Cho em một chút ngọt ngào,
Cho em ngủ ngon đêm nay,
Tiểu quỷ nghịch ngợm của tôi,
Bóp khuôn mặt cười của em,
Cho em thích cả ngày mai.”
Đây không phải là bài hát gốc, đây là giọng của Thẩm Phàm.
Anh nghe thấy tiếng nhạc vẫn tiếp tục, nhưng tiếng hát đã dừng lại.
Giọng của Thẩm Phàm lại vang lên lần nữa.
“Em đã là bảo bối nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc đổi anh là bảo bối của em, để anh là bảo bối của em cả đời này, có được không?”
Anh nhìn sang Thẩm Phàm, khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Phàm hơi đỏ lên, Thẩm Phàm đã ăn vạ trong lòng anh cả tối hôm qua mới hết tức giận, có lẽ đoạn âm thanh này đã được ghi âm từ trước đó, chuẩn bị cầu hôn thành công thì cho mình nghe.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác hối hận, tại sao hôm qua anh lại khiến Thẩm Phàm buồn như vậy?
Thẩm Phàm đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến anh rút hết những cảm xúc đó ra khỏi tâm trí.
Không lâu sau, cũng đến lượt Từ Thanh.
Anh ngồi trong phòng tư vấn, không giống như một phòng tư vấn màu trắng đầy nước khử trùng theo cách hiểu truyền thống mà giống một văn phòng hơn, bên trong rất yên tĩnh, cửa sổ kính trong suốt được bao quanh bởi những cành cây tươi tốt, mặt trời qua từng tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu sáng, tạo thành các đốm sáng trên cửa sổ.
Anh không biết đã ngồi ở chỗ đó bao lâu, cũng không biết rốt cuộc đã trả lời được bao nhiêu câu hỏi, giọng nói của bác sĩ rất trầm ổn: “Không có gì bất ngờ cả, anh thực sự bị trầm cảm, nhưng anh vẫn nên làm một số kiểm tra.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, dường như đã tìm được lý do cho những gì mình đã làm trong sáu tháng qua, anh bị trầm cảm, anh thực sự bị trầm cảm.
Sau khi kiểm tra xong, anh trở về căn phòng yên tĩnh và thanh bình, lắng nghe bác sĩ giải thích các chỉ số cho mình, cuối cùng anh cũng nhận được đơn thuốc.
Thẩm Phàm trả phí và nhận thuốc cho anh, Thẩm Phàm rất ân cần tỉ mỉ, không hỏi anh bác sĩ vừa nói với anh những gì, bọn họ nhìn nhau, Từ Thanh mỉm cười một cái, Thẩm Phàm hôn anh.
Không có nhiều thuốc, chỉ có hai hộp, Risperidone (thuốc chống loạn thần kinh) và Sertraline (thuốc chống trầm cảm).
Một nửa uống vào ban ngày, một nửa uống vào buổi tối.
Từ Thanh vân vê hộp thuốc. Hai hộp thuốc có giá hơn một trăm tệ, thực sự có tác dụng sao?
Khi Thẩm Phàm về đến nhà, cậu tìm thấy hai hộp nhỏ và phân loại thuốc ra, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên thảm, bắt đầu bẻ thuốc ra, phân loại.
Từ Thanh nhìn Thẩm Phàm nghiêm túc như học sinh tiểu học đang làm bài tập, trong lòng bỗng nhiên mềm thành một vũng nước, anh đột nhiên muốn làm nũng, muốn tùy hứng, anh ôm Thẩm Phàm từ phía sau: “Có thể không uống thuốc được không? Anh cảm thấy bệnh của anh không trị cũng khỏi.”
Thực ra, anh không thực sự không muốn uống thuốc, anh chỉ muốn nghe Thẩm Phàm nhắc đến anh mà thôi.
Quả nhiên, Thẩm Phàm trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng thế, anh đã có thuốc rồi, sao mà không uống.”
Thẩm Phàm cảm thấy giọng điệu của mình quá nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đợi tí nữa ăn cơm xong thì uống thuốc.”
Từ Thanh nói ồ một tiếng, vùi đầu vào cổ Thẩm Phàm xoa xoa: “Thực xin lỗi… anh hôm qua…”
Thẩm Phàm vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đừng nhắc tới nữa, em không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cứ nghĩ đến nó, em liền muốn bạo hành gia đình anh.”
Từ Thanh cọ cọ môi vào tai Thẩm Phàm, ngậm chặt tai Thẩm Phàm, dùng răng nghiền nghiền, giọng nói có chút hàm hồ ngấy ngấy: “Vậy thì anh sẽ không nhắc đến, em có yêu anh không? Em sẽ mãi yêu anh hay không? Cho dù anh luôn có bệnh?”
Thẩm Phàm không thể chịu đựng được sự quấy rối, nhưng lại thích sự quấy rối như làm nũng này, dù sao thì cũng rất khó để nhìn thấy Từ Thanh làm nũng.
Thẩm Phàm đột nhiên bị tuột tay, viên thuốc rơi trên thảm, lại trừng mắt nhìn Từ Thanh, ý tứ rõ ràng, nhìn chuyện tốt mà anh gây ra xem!
Từ Thanh là người không câu nệ tiểu tiết, cầm thuốc lên và nhét vào miệng, cũng không quan tâm là thuốc phải uống vào lúc nào, một ngụm là nuốt sạch.
Thẩm Phàm lo lắng: “Uống linh tinh cái gì vậy, đủ cả tiền một viên thuốc!”
Từ Thanh quay người cậu và hôn lên miệng cậu, Thẩm Phàm bị sốc bởi động tác của anh.
Cậu lúng túng nghĩ, loại thuốc anh vừa uống là thuốc chống loạn thần kinh đúng không? Nó không phải là thuốc cường dương, đúng không?
Thẩm Phàm rất nhanh đã hết khí lực để nghĩ nhiều như vậy, Từ Thanh thò tay vào trong quần của cậu, nhào nặn bóp mông cậu một cách bừa bãi.
Cái cúc áo trước ngực bị xé rách tứ tung, Thẩm tổng vốn quen với siêng năng và tiết kiệm nên hơi đau lòng, đã bỏ ra hàng chục nghìn để tùy đặt may nó a!
Thẩm Phàm than thở nói: “Anh làm gì vậy a, từ từ cởi a, mấy bộ quần áo này đắt lắm…”
Da thịt không có màu sẫm được ngậm trong miệng liếm mút, Thẩm Phàm lập tức không còn khí lực than thở nữa, cậu đỏ mặt thở hổn hển, quần tây bị xé ra gần hết, hai cục thịt tròn tròn trắng trẻo lộ ra trước mặt Từ Thanh
Trong lòng anh động một cái, Thẩm Phàm bị lật người, nằm úp sấp trên thảm mông chổng lên, Thẩm Phàm úp mặt xuống thảm, quay đầu nhìn anh.
Thẩm Phàm hai má ửng hồng, trong mắt hơi mờ mờ sương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Nốt ruồi dưới lông mày lọt thẳng vào mắt Từ Thanh khiến tim anh tê dại, bụng dưới như bốc hỏa.
Anh mở khóa kéo quần, lấy đồ của mình ra, vỗ lên da thịt hai đóa hoa trắng nõn, hai mép thịt của Thẩm Phàm mềm nhũn, một lúc sau, bắt đầu đỏ lên, anh cúi người xuống liếm những nếp nhăn bằng đầu lưỡi của mình.
Thẩm Phàm khẽ run lên, Từ Thanh liếm vào chỗ đó của câu, sự nhận thức này khiến cậu vô cùng kích động, cậu khép hờ mắt, cảm nhận xúc cảm mà đầu lưỡi mang lại.
“Ừ …” Cậu khẽ khịt mũi, đầu lưỡi Từ Thanh tiến vào, mô phỏng theo động tác làm tình, bắt đầu cắm rút.
Từ Thanh đột nhiên rời khỏi cục thịt non đó, Thẩm Phàm mở mắt ra nhìn anh, khóe mắt ngấn lệ và phát ra tiếng rên rỉ vô nghĩa trong miệng.
Từ Thanh từ đâu lấy ra một tuýp dầu bôi trơn, anh bóp một đống trong huyệt khẩu của Thẩm Phàm, đưa ngón tay vào rồi cẩn thận khám phá nó, tiếp xúc vài năm, làm cho anh hiểu rất rõ thân thể của Thẩm Phàm, biết làm như thế nào để Thẩm Phàm vui vẻ.
Khi chỗ nhô ra bị ấn vào, côn thịt của Thẩm Phàm chảy ra một ít dịch tuyến tiền liệt trên thảm, Từ Thanh nhìn côn thịt của cậu rò rỉ nước, khóe miệng nở nụ cười, anh ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt, di chuyển đồ vật cứng của mình.
Thẩm Phàm nhìn anh, phát ra tiếng rên rỉ, nhẹ giọng nói: “Chồng, chồng, vào đi.”
Vừa nói cậu vừa lắc lắc mông, một mảng đỏ trên cặp mông trắng nõn vô cùng khiêu gợi.
Sợi dây lí trí trong tâm trí Từ Thanh đã đứt, cổ họng anh khô như lửa cháy, cuối cùng anh không thể kìm được nữa, anh cầm côn thịt có kích thước đáng kinh ngạc của mình áp vào cái huyệt khẩu hẹp và từ từ đỉnh thân tiến vào.
Khoảnh khắc anh tiến vào, từng lớp da thịt mềm mại bao bọc lấy anh, anh thoải mái sảng khoái cảm thán.
Cảm giác thật tuyệt khi được Từ Thanh lấp đầy, Thẩm Phàm thậm chí có thể cảm nhận được những múi cơ gớm ghiếc trên côn thịt của anh. Nước mắt của Thẩm Phàm chảy dài, đôi môi đỏ mọng mở ra và đầu lưỡi lộ ra.
Tuyến tiền liệt liên tục bị cọ xát và ấn vào, kích thích liên tục khiến Thẩm Phàm hét lên liên tục, âm thanh rên rỉ mềm mại, Từ Thanh vừa hoạt động vừa nghĩ, tuyệt đối không được để người khác nghe thấy giọng của Thẩm Phàm, bất kỳ ai nghe thấy âm thanh mê người này của cậu cũng đều muốn làm chết cậu trên giường.
Hông nhanh chóng đánh áp vào mông, da thịt va chạm tanh tách cùng tiếng dâm thủy vang vọng khắp phòng, hai cánh mông trắng nõn mềm mại chỗ hông bị vỗ đến hồng hào, lớp cơ mỏng manh trên ngực bị nắm lấy xoa nắn. Trong một khoảnh khắc, Thẩm Phàm đã ảo tưởng rằng cậu dường như là một con chó cái thác loạn, đang cầu xin sự sung sướng dưới háng của Từ Thanh.
Sự xấu hổ ập đến trong tích tắc khiến cậu cắn chặt môi, sự xấu hổ trên giường đối với cậu là chưa bao giờ có, nhưng lúc này, không hiểu sao một cảm xúc gọi là xấu hổ gần như nhấn chìm lấy cậu.
Từ Thanh nhận thấy sự khác lạ của Thẩm Phàm, anh cúi người hôn lên xương bướm của Thẩm Phàm, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối làm sao vậy?”
Cánh tay Thẩm Phàm che mặt lại không trả lời, Từ Thanh kéo ra, Thẩm Phàm nhất thời đần độn, nghĩ rằng mình đã làm mất hứng thú của Từ Thanh, khép chân lại, chuẩn bị đứng dậy với vẻ mặt buồn bã.
Khi cậu chưa kịp đứng dậy, anh còn thô bạo đè cậu xuống đất rồi lại lật người cậu, hai chân bị kéo mạnh ra, vật cứng lần nữa lấp đầy cậu, hai chân gác lên vai Từ Thanh, Từ Thanh hôn lên bắp chân và mắt cá chân của cậu, chân đè, từ trên cao nhìn xuống, đồng tử nhìn chằm chằm vào cậu như thể dùng côn thịt là có chi phối mọi thứ của cậu.
Cậu dùng cánh tay che nửa khuôn mặt, cắn môi nhỏ giọng ngâm nga, Từ Thanh kéo tay cậu ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu một hồi, cúi người hôn cậu, đầu lưỡi chạm vào, mềm mại lưu luyến, bên dưới thô bạo dữ dội, ướt dính một mảnh.
Khi cuộc ân ái kết thúc, Thẩm Phàm đã bắn tinh hai lần rồi lại đi tiểu một lần, toàn bộ tấm thảm coi như vứt đi rồi. Cậu vừa khóc vừa chửi rủa Từ Thanh, với vẻ mặt lấm lem, mơ mơ màng màng lại đáp ứng đề nghị đi du lịch của Từ Thanh.
Trước khi nhắm mắt đi ngủ, cậu còn đang suy nghĩ ngày mai sẽ bảo Trịnh Xảo thu xếp công việc, phải rút ra thời gian một tuần.