Sau khi Thẩm Phàm nhận được câu trả lời sẽ cân nhắc của Từ Thanh, ngày nào cũng mời Từ Thanh đi hẹn hò, có lúc hẹn đi xem phim mới ra rạp, có lúc hẹn Từ Thanh đi ăn món Pháp, có lúc hẹn Từ Thanh đi đánh golf, thậm chí ép Từ Thanh gặp lũ bạn tâm giao của cậu.
Từ Thanh chưa bao giờ tỏ ý không muốn, dù cậu muốn làm gì Từ Thanh cũng đều đi cùng.
Thẩm Phàm cảm thấy cân nhắc được hơn nửa tháng rồi, dù sao cũng phải cân nhắc xong rồi, nhưng Từ Thanh cứ rề rà không đề cập đến chuyện này, mặc dù bây giờ Từ Thanh rất chiều cậu, nhưng cậu luôn cảm thấy đây là kế hoãn binh của Từ Thanh.
Nói là cân nhắc gì đấy đều là lừa cậu, cứ như đợi cậu chán rồi là có thể thoát khỏi chuyện này vậy.
Đèn trong quán bar Thanh mờ tối, các ca sĩ ngồi trên sân khấu đánh guitar hát tình ca, toàn bộ quán bar Thanh chỉ có không đến mười người, tụm năm tụm ba ngồi trên các dãy ghế dài.
Quán bar Thanh nằm ở trung tâm thành phố, nhưng mỗi ngày khách đến rất ít, bởi vì quán bar Thanh này là theo lịch hẹn nên chỉ có hội viên mới có thể đặt chỗ, nói tóm lại là chỗ công tử nhà giàu bày ra cho đám hồ bằng cẩu hữu tụ tập ăn chơi mà thôi.
Thẩm Phàm chính là một trong các hội viên.
Cậu ngồi trên ghế dài cúi đầu, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào khoảng không, ly rượu trên tay khẽ lắc.
Lâm Mậu thấy sắc mặt cậu không tốt, trong lòng ghi hận người đàn ông đã mê hoặc cậu đến mức tinh thần ngờ nghệch, vỗ vai Thẩm Phàm, dáng vẻ anh cả chỉ lối cho Thẩm Phàm thoát khỏi bến mê: “Phàm Nhi à, cậu còn chưa từ bỏ cái tên viết sách đó à?”
Thẩm Phàm cau mày: “Anh ấy là tiểu thuyết gia.”
Lâm Mậu giơ tay lên tỏ ý đầu hàng: “Được được được, tiểu thuyết gia tiểu thuyết gia, sao cậu còn chưa từ bỏ tên đó nhỉ, tên đó thì có gì tốt chứ, chúng ta đi Ost một chuyến không phải sẽ gặp người tốt hơn tên đó nữa à?”
Thẩm Phàm nhấp một hớp rượu, trên mặt lộ ra nụ cười vừa kiêu ngạo vừa mang theo một chút ngượng ngùng: “Cậu chẳng biết gì cả, anh ấy giỏi lắm, anh ấy từng được nhận cây bút vàng, từng được nhận giải tiểu thuyết mạng bán chạy nhất, vừa đẹp trai, vừa dịu dàng…”
Lâm Mậu: “Thế sao cậu còn chưa hẹn hò với tên đó chứ.”
Thẩm Phàm nhìn cái cốc, lại lắc lắc, nhàn nhạt nói: “Anh ấy không thích tôi, cậu nói xem, tôi có chỗ nào không tốt, sao anh ấy lại không thích tôi cơ chứ?”
Lâm Mậu: “Thằng đó mù rồi!”
Thẩm Phàm gật gật đầu, lại phản ứng kịp, tức giận nói: “Cậu mới mù!”
Lâm Mậu: “…”
“Có chuyện gì không vui sao?” Lâm Mậu không nói nên lời, cậu ta mới phát hiện Thẩm Phàm thích một người là tình trạng như thế này, chỉ có đồng tính chứ không có nhân tính.
“Ôi, cậu nói xem, anh ấy cứ cân nhắc mãi là không chấp nhận tôi, tôi phải làm gì bây giờ?” Thẩm Phàm đổi chủ đề, hỏi về việc buồn phiền trong lòng.
Lâm Mậu ghé vào tai Thẩm Phàm thì thầm một lúc, Thẩm Phàm nhướng mày nghi ngờ hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Lâm Mậu giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt đối được, chuyện đã như vậy rồi, không được cũng phải được!”
Quần áo xộc xệch nằm rải rác trên tấm thảm Ba Tư màu đỏ sẫm, người đàn ông dựa vào ghế sô pha, hai chân mở rộng, mắt khép hờ nhìn người đàn ông đang quỳ giữa hai chân mình.
Toàn thân Thẩm Phàm trần trụi, ngẩng mặt lên nhìn người đang ngồi tựa lưng uể oải, ánh mặt trời lúc xế chiều vừa êm ái vừa mờ tối, rải trên người đàn ông, nét mặt thâm thúy dưới ánh hoàng hôn dịu dàng trở nên anh tuấn vô cùng.
Chóp mũi cậu hướng về đũng quần của người đàn ông, cậu dường như có thể ngửi được hương vị đàn ông nồng đượm đó.
Tay Thẩm Phàm xoa xoa nơi đó, hai luồng đỏ hồng hiện lên trên mặt, cậu dừng lại một chút, hơi do dự.
Người đàn ông nở ra một nụ cười khó hiểu, giọng nói khàn khàn: “Em đi đi.”
Thẩm Phàm trừng mắt nhìn người đàn ông, cắn răng kéo mở khóa quần của người đó, một cục căng phồng, cậu âm thầm giật mình, lại không cam tâm mà thừa nhận rằng người đàn ông này có vốn liếng hơn cậu một chút.
Cậu định đưa tay kéo quần lót người đàn ông xuống, lại nhớ tới tình tiết trong mấy đoạn video hướng dẫn đã xem trước đó nên đưa mặt lại gần, dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy mép quần lót rồi kéo xuống.
Ngay khi quần lót bị kéo xuống, thứ kia như không thể chờ đợi được mà nhảy ra, vỗ vào mặt cậu, khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng như sắp rỉ máu vì ngượng ngùng.
Thứ nam tính oai vệ và hùng dũng kiêu ngạo đối diện với khuôn mặt cậu, màu sắc không đậm, rất sạch sẽ, cậu lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người đàn ông, lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại, đôi mắt u ám không rõ.
Cậu rất cố gắng học theo cách ngậm như trong video.
Răng cậu luôn đập vào người đàn ông, cậu thương bản thân thật sự không cứu nổi, vậy mà còn cảm thấy thanh âm bị bóp nghẹt người đàn ông phát ra sau khi bị răng cậu đập vào gợi cảm không chịu được.
Cho đến tận lúc miệng cậu mỏi nhừ, người đàn ông vẫn chưa ra, giọng nói bất lực vang lên từ trên đỉnh đầu: “Rốt cuộc em cho anh uống thuốc gì vậy?”
Thẩm Phàm chột dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mím môi nói: “Em … bạn đưa cho em.”
Người đàn ông thở dài, anh không chỉ bị trướng đến đau nhức, toàn thân còn vô lực, những việc Thẩm Phàm làm cứ như cù lét, hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề.
Việc này anh cũng có trách nhiệm, anh không ngờ tới gan của Thẩm Phàm lớn như thế, nhưng sự việc đi đến nước này, anh cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm, nếu không phải tại anh suốt ngày nuông chiều…
Hình như Thẩm Phàm nhớ ra điều gì, đứng dậy, nhìn anh từ trên cao, dùng giọng nói cao ngạo độc nhất của mình mà nói: “Rốt cuộc anh có đồng ý hẹn hò với em không? Anh mà không đồng ý, em sẽ…”
Từ Thanh cắt ngang cậu: “Em sẽ làm thế nào? Mặc kệ anh? Để cho cái này của anh hỏng luôn, không tìm được người khác nữa?”
Thẩm Phàm bị lời nói của anh chặn lại, thật lâu sau mới yếu ớt nói xong nửa câu còn lại: “Em cưỡng ép anh.”
Từ Thanh: “…vậy em quá giỏi luôn đó, Thẩm thiếu muốn cưỡng ép anh như thế nào đây?”
Thẩm Phàm đột nhiên lấy lại tinh thần, hào hứng bừng bừng đưa ra các kiểu ví dụ, tất nhiên những ví dụ này đều là cậu xem được trong 200 cái gay video hướng dẫn.
Sắc mặt Từ Thanh ngày càng u ám, trong lòng nghĩ không phải chứ, cậu rốt cuộc học đâu ra cái mớ này vậy?
Thẩm Phàm còn đang lảm nhảm như khoe khoang ở đằng kia, Từ Thanh nhắm mắt lại, nén cơn giận trong lòng: “Được rồi, anh đồng ý.”
Thẩm Phàm vẫn còn đang nói, mất mấy giây mới kịp phản ứng, há hốc mồm: “Anh… anh nói gì cơ?”
Thẩm Phàm nhìn con cáo ngốc nghếch kia sững sờ, trong giọng nói mang theo ý cười: “Không nghe thấy à? Không nghe thì thôi vậy.”
Thẩm Phàm mạnh mẽ nhảy bổ lên người anh, gật đầu như giã tỏi: “Em nghe thấy, nghe thấy rồi! Nói mà không giữ lời làm heo!”
Từ Thanh ôm lấy cậu, mặt mày đan xen nét u sầu, anh không biết đoạn tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, cũng không biết đoạn tình cảm này tương lai sẽ dẫn đến đâu, anh chỉ có thể làm theo con tim mình, có lẽ đây chính là số phận, trái tim anh đã được định trước là sẽ bị Thẩm Phàm cướp mất.
Để cùng Thẩm Phàm đi xem công chiếu bộ phim máu chó, anh đã đẩy thời gian viết lách ngày hôm đó lên ba giờ sáng, để cùng Thẩm Phàm đi tắm nước nóng, anh phải thức khuya mấy hôm trước đó để viết mấy chục ngàn chữ bản thảo, cùng Thẩm Phàm đi những nơi trước đó anh chưa từng muốn đi.
Từ Thanh trước đây chưa bao giờ tưởng tượng bản thân lúc yêu đương sẽ như thế nào, cũng không ngờ được sẽ có ngày mình chiều chuộng một người đến vậy, dường như anh quá lười quan tâm mọi thứ, nhưng chỉ có những người thân thiết mới biết rằng anh là một tên cứng đầu, gần như không nhường nhịn ai bao giờ.
Sự cứng đầu của anh trước mặt Thẩm Phàm trở nên thật mong manh.
Mặc dù Từ Thanh luôn nói mình đang cân nhắc, nhưng thật ra trái tim anh đã chấp nhận cho Thẩm Phàm cuốn gói vào đó lâu rồi.
Khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Phàm, khi mỗi một lớp quần áo của Thẩm Phàm bị cởi bỏ, anh đột nhiên nghĩ đến một câu nói.
Đối với loại người như anh, không động tình thì thôi, một khi đã động tình thì sẽ trở thành thảm họa.
Sống lưng trắng nõn nhẵn nhụi nằm trên tấm thảm đỏ sẫm, hai cái xương hồ điệp mảnh mai trên tấm thảm hoa văn dân tộc càng được tôn lên vẻ thuần khiết sạch sẽ, hai miếng thịt tròn trịa ở thân dưới bị bóp nặn thành nhiều hình dạng, hiện lên dấu ngón tay đỏ hồng.
Thẩm Phàm cắn môi, những tiếng rên rỉ đứt quãng bật ra khỏi kẽ răng, Từ Thanh đè lên lưng cậu, hôn lên gáy, sống lưng và xương hồ điệp của cậu từng cái một.
Anh đưa tay chạm vào môi Thẩm Phàm, giọng nói mang theo tình dục: “Em đang cắn môi làm gì vậy?”
Thẩm Phàm vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay anh, nhận được sự đồng thuận, thanh âm cũng bắt đầu phóng túng.
Hai người áp chặt thân dưới của mình, đắm chìm trong biển nhục dục, cảm giác lần đầu tiên được giao hòa với người yêu thật là tuyệt vời.
Vào khoảnh khắc lên đỉnh, Từ Thanh đột nhiên nói bên tai Thẩm Phàm: “Ich mag Sie.” (Tiếng Đức: Anh thích em.)
Thẩm Phàm bị lời nói của anh làm choáng váng, chất lỏng dính nhớp màu sữa bị bắn tung tóe lên thảm, cậu nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy.”
Sự lãng mạn của Từ Thanh rất hàm súc và hạn chế.
Cuốn sách anh đang viết bây giờ có nhân vật chính là con lai Trung – Đức, biết nói tiếng Đức.
Nhân vật chính trước sau đơn độc đi tìm lời giải đáp, trong sách, nhân vật chính bị một người phụ nữ truy hỏi, tại sao luôn luôn chỉ có một mình.
Nhân vật chính nói, tôi vẫn chưa gặp được người khiến tôi phải nói “thích”.
Nhưng Từ Thanh may mắn hơn nhân vật chính trong cuốn sách của mình, anh đã có thể gặp được người khiến anh phải nói “thích”.