• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10:





Hai người về đến nhà đã là tám giờ tối, Thẩm Phàm ăn cơm xong còn phải tranh thủ xử lý công việc. Cậu bước ra bàn tự nhiên thấy vài miếng bít tết nướng được ngâm trong rượu vang đỏ. Từ Thanh đặt một tô mì Dương Xuân và một số đĩa thức ăn khác lên bàn.





Vì cuộc sống đơn độc quanh năm nên mì Từ Thanh làm rất ngon, Thẩm Phàm đặc biệt thích ăn mì Dương Xuân của anh ấy.





Đổ miếng mỡ lợn và gia vị vào súp gà, mỡ lợn tan ra hòa cùng lớp dầu nổi trên mặt súp. Canh đã sẵn sàng, gắp mì lên và bỏ vào tô, rắc hành lá lên trên những sợi mì dai và mảnh, rồi dùng tăm xiên nhẹ vào quả trứng luộc bên trong chảy ra chất lỏng màu vàng ươm, món ngon đã hoàn thành.





Thẩm Phàm sau khi ăn xong một bát mì thì thấy nóng quá, sờ lên bụng cảm thấy ấm áp, cậu liếc nhìn Từ Thanh thì thấy anh ta chỉ mới ăn được hai muỗng liền bỏ đũa xuống, không động đậy nữa.





Cậu cau mày: “Anh Thanh, anh không ăn nữa sao?”





Từ Thanh nhìn cậu mà cười nhạt: “Ăn chứ, em đi làm việc trước đi, anh đợi sau khi ăn xong dọn dẹp rồi sẽ đến tìm em, được không?”





Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Phàm đỏ bừng, cậu biết Từ Thanh nói đến tìm cậu là có ý gì.





Bình thường Từ Thanh sẽ không đến gặp cậu khi cậu đang làm việc, trừ khi… trừ khi Từ Thanh còn “đói bụng”, muốn đến tìm chút an ủi, mới có thể lôi cậu từ phòng làm việc lên tới tận giường.





Thẩm Phàm sờ sờ mặt mình, có chút nóng lên.





Bọn họ a, dù cho ở bên nhau bao lâu, sớm chiều quấn quít, cậu thỉnh thoảng cũng sẽ đỏ mặt tía tai, tim đập loạn xạ.





Cậu “a” một tiếng, ra vẻ rụt rè: “Ngày mai em phải dậy sớm…”





Từ Thanh gật đầu: “Vậy thôi, hôm nay em hãy nghỉ ngơi tốt đi.”





Thẩm Phàm liền nóng nảy: “Đừng! Người ta có thể làm ít hơn một chút…”





Thẩm Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Từ Thanh hiện ra một nụ cười trêu chọc, cậu liền hừ một tiếng, khịt mũi để lại một câu: “Anh lại đùa bỡn em, anh đợi đấy!”





Từ Thanh chờ cho Thẩm Phàm đã đi vào phòng làm việc, nụ cười trên mặt anh dần tắt đi, anh lấy tay sờ vào ngực mình.





Anh đã quá sai lầm.





Trong đầu anh rõ ràng biết rõ anh yêu Thẩm Phàm, anh tình nguyện cho cậu ấy bất cứ thứ gì Thẩm Phàm muốn miễn là anh có, nhưng trong lòng anh tại sao lại rất bình tĩnh, giống như một vũng nước đọng, một vũng nước đọng không hề gợn sóng.





Anh sinh ra một tia ảo giác, rốt cuộc anh còn yêu Thẩm Phàm nữa hay không? Là bây giờ anh nhất định phải yêu Thẩm Phàm, hay là anh thật sự đang yêu cậu ấy?





Vừa rồi ở trong phòng bếp cắt hành lá, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào lưỡi dao, anh vẫn không ngừng khống chế bản thân mình, mới không để lưỡi dao chạm vào tay. Chờ đến khi mì đã nấu xong, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như có điều gì đó xuất hiện trong đầu anh. Anh nghĩ, nếu cứ như thế này mà chết đi thì thật tốt.





Ý niệm này vừa nói ra, toàn bộ sống lưng anh liền toát mồ hôi lạnh. Trước kia anh đúng thực từng có hành vi tự làm hại chính mình, anh cũng có thể từ loại hành vi tự làm hại này tìm được chút cảm giác sự an ủi, nhưng là thực sự chưa từng nghĩ tới cái chết.





Anh hơi sợ.





Nhưng không phải sợ chết, điều duy nhất làm anh sợ là liệu sau khi anh rời bỏ thế gian này, sau khi anh được giải thoát thì Thẩm Phàm phải sống làm sao?





Từ Thanh nhìn xuống tô mì Dương Xuân nguội ngắt, thất thần sau đó đổ xuống bồn.





Sau khi cho bát đĩa vào máy rửa bát, anh bước ra ban công, lấy ra một điếu thuốc đã lâu không hút, dùng một ngón tay véo một điếu rồi châm lửa.





Anh đột nhiên nở nụ cười, cũng may ban công ở nhà được vây kín như một căn phòng thủy tinh, nếu không anh thật sự sợ mình không nhịn được mà nhảy xuống.





Làn khói bao trùm lên khuôn mặt thâm trầm của anh, đôi mắt anh không biết nhìn về đâu, có thể là bóng tối vô tận, có thể là cảnh đêm thành phố rực rỡ ánh đèn, cũng có thể là trăng tròn trên bầu trời.





Cảm nhận tàn thuốc sắp đốt đến ngón tay, anh hoàn hồn, khóe miệng hiện lên tia châm chọc, rồi ném nó vào thùng rác.





Thôi, hãy lập di chúc trước đã.





Từ Thanh nghĩ vậy mà mỉm cười.





“Ưm…ưm anh Thanh…..anh Thanh…” Thẩm Phàm đang ngồi trên bàn làm việc, hai tay ôm lấy gáy Từ Thanh, thân thể đỏ bừng vì dục vọng, đôi mắt như ẩn chứa một vũng nước.





Từ Thanh véo mông Thẩm Phàm, anh thô bạo vận động trên cơ thể Thẩm Phàm hết lần này đến lần khác. Anh không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng thở hổn hển thật mê người.





Hai má Thẩm Phàm đỏ ửng như hai chùm hoa đào phấn hồng đang nở rộ. Từ Thanh không nhịn được cắn mặt cậu một cái, Thẩm Phàm như oán hận trừng mắt nhìn Từ Thanh, đột nhiên ánh mặt cậu thay đổi, vẻ mặt kích động, cậu lại kêu lên: “Làm thế nào… lại sâu như vậy… a…”





Từ Thanh nắm lấy cằm cậu rồi khẽ hôn, nhưng những chuyển động dưới thân anh vẫn không bị gián đoạn, mà ngược lại càng lúc càng đâm thọc tàn nhẫn hơn. Khóe mắt Thẩm Phàm bị anh làm đến giàn giụa nước, Từ Thanh hôn lên miệng cậu một cái.





Trong khoảng không im lặng khi cao trào kéo dài, ngón tay của cậu bấu víu vào lưng Từ Thanh, để lại những dấu tay đỏ ửng và một loạt những vết trầy xước, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, cậu vừa khóc vừa làm nũng với Từ Thanh: “Chồng, còn muốn nữa…”





Các tài liệu trên bàn làm việc giờ đây vương vãi khắp nơi, cổ và xương quai xanh của Thẩm Phàm chi chít những vết đỏ sậm. Cậu nghẹn ngào, như một đứa trẻ thật sự, cậu chồm người tới, đòi anh một nụ hôn.





Từ Thanh hôn xuống, không chút do dự ôm mông Thẩm Phàm bế vào phòng ngủ.





Hai hòn bóng trắng nõn đung đưa đánh vào mông thịt, bị đánh đến đỏ bừng, lại như trái đào tươi mọng nước, trên đó còn in hình lòng bàn tay đỏ rực, đầy khiêu gợi.





“Ưm, chồng, ưm …” Thẩm Phàm vùi đầu vào gối, tay siết chặt tấm ga trải giường, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, cậu thì thào trong mơ hồ.





Thẩm Phàm đang ở trong phòng.





Trước kia, cậu sống rất buông thả. Điều đó có thể nhìn ra từ lần đầu tiên cậu hạ thuốc Từ Thanh. Đúng là lúc đó cái gì cậu cũng từng chơi qua, những việc làm của Từ Thanh đối với cậu còn không bằng một phần mười những việc trước kia cậu làm với người khác.





Nhưng đây là Từ Thanh, không phải ai khác.





Chỉ cần nghĩ đến cảnh Từ Thanh đang xâm nhập và chiếm hữu mình, toàn thân cậu sẽ tự động run lên, chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng đủ để cậu dựng thẳng và phun ra một tràn chất lỏng trong suốt.





Cuối cùng, sau một hồi kiên trì chịu đựng, Từ Thanh cũng ấn lên gáy Thẩm Phàm, anh nằm sấp trên người cậu, thở hổn hển rồi lấp đầy cậu.





Trong sáu tháng qua, số lần Từ Thanh “làm cậu” ít hơn trước rất nhiều, lúc đầu cậu còn thắc mắc không biết Từ Thanh có phải chơi chán cậu rồi không, về sau, khi biết được trạng thái tâm lý của Từ Thanh, cậu cũng không còn quan tâm đến điều đó nữa.





Cậu quan tâm đến Từ Thanh nhiều hơn.





Từ Thanh đã ngủ thiếp đi từ lâu, đúng là làm chuyện ân ái có thể khiến cho người ta ngủ ngon hơn, bởi đó lúc là không ai có thể tự lừa mình dối người. Thẩm Phàm nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve hàng mi dài của Từ Thanh, lại nhìn gò má gầy guộc mà lòng đau nhói.





Cậu biết Từ Thanh buổi tối không thể ngủ ngon, cũng biết Từ Thanh ăn rất ít, cậu biết Từ Thanh đang âm thầm tự hại mình, nhưng cậu chỉ có thể đứng nhìn, giả vờ như không biết gì cả, tin vào những lời nói dối kém cỏi của Từ Thanh, rồi giả vờ vô tâm không ngăn cản Từ Thanh làm tổn thương chính mình.





Nếu để Từ Thanh làm diễn viên, anh khẳng định chính là loại bình hoa di động bị người ta chê cười.





Thẩm Phàm nở một nụ cười trên môi, nỗi chua xót trong lòng trào ra cổ họng, cậu không biết tại sao Từ Thanh lại không chịu đi khám, bác sĩ nói với cậu, nếu bệnh nhân không có nguyện vọng muốn chữa bệnh thì dù cậu có đi cưỡng ép anh ấy cũng vô dụng.





Mà thật ra Thẩm Phàm chưa bao giờ ép buộc Từ Thanh, cậu luôn cho Từ Thanh hoàn toàn sự tự do, bởi cậu tin tưởng anh ấy, nhưng bây giờ, cậy không biết có nên tiếp tục tin tưởng anh ấy không nữa.





Cậu sợ…





Cậu sợ, một ngày kia, Từ Thanh sẽ thất hứa.





Nói là cả một đời bên nhau, không biết chừng đều là lừa gạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK